"Tiểu ca ca, vết thương trên chân của đệ thật sự có thể chữa khỏi sao?" Ánh mắt của nhóc Thanh Phong tràn đầy chờ mong, nó vẫn còn nhỏ xíu mà đã bị què chân cho nên trong lòng rất buồn rầu và ước ao được khôi phục.
"Có thể, phối hợp với một ít bảo dược thì chắc chắn có thể chữa khỏi." Ánh mắt nhóc tỳ nhìn về Bóng Lông đang nằm trên vai mình.
Bóng Lông đang ngủ say bị giật mình run lên một cái tỉnh lại từ trong giấc mộng. Nó nhảy thật nhanh từ người nhóc tỳ lên trên một cây cổ thụ, nhìn xuống rất cảnh giác.
"Bóng Lông, mày đừng hẹp hòi như vậy, Thanh Phong đã bị thế này mà mày còn không muốn giúp đệ ấy sao?" Nhóc tỳ cười vẫy tay gọi nó.
"Chít..Chít!" Bóng Lông kêu to nhưng không chịu xuống.
Chân trái của Thanh Phong bị Độc Giao cắn một cái, miệng vết thương mặc dù đã khép lại nhưng nhìn vẫn rất đáng sợ, như là mọc ra một cái bướu thịt, rất không phù hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nó. xem tại
Độc Giao cũng không phải là giao long thật nó càng giống rắn độc hơn nhưng cũng dài mấy mét, trên đầu mọc ra một cái sừng, trong người còn có kịch độc, ai bị cắn thì chết chắc.
Ngày đó Thanh Phong bị cắn, nếu không nhờ tổ gia gia không để ý bệnh tình của mình dùng tinh nguyên ép độc cho nó thì chắc nó đã chết rồi.
"Thật độc ác, một đứa bé nhỏ như vậy mà bọn hắn cũng nhẫn tâm ra tay được." Khẩu khí nhóc tỳ bày ra một bộ tiểu đại nhân, nó hồn nhiên quên mất tuổi của nó cũng không lớn.
Lúc nó nói những lời này thì ở Tây Cương gió thổi mây phun, Hoàng Đô của Thạch quốc chấn động mạnh, dẫn ra một hồi đại sát kiếp. Mà nhóc tỳ là người trong cuộc lại không có một chút giác ngộ, nó như người đứng ngoài cuộc đã sớm quên hết những chuyện kia.
"Tiểu ca ca, bây giờ chúng ta đi đâu?" Thanh Phong hỏi.
"Trở về tổ địa thật sự của tộc chúng ta, chờ vết thương của đệ khỏi hẳn, tiện thể điều dưỡng thân thể một chút cũng đợi thực lực của huynh càng mạnh hơn chúng ta lại đi Bổ Thiên các."
"A, tổ địa thật sự?" Nhóc Thanh phong giật mình mở to mắt.
"Hí hí hí..." Độc Giác Thú ngẩng đầu hí dài, lân phiến trên người nó lấp lánh ánh bạc rực rỡ, chở hai đứa bé bay lên trời, vượt qua khe suối hướng phương xa bay đi.
Trong Đại Hoang có rất nhiều mãnh thú, dọc theo con đường này không thể tránh được huyết chiến, nhưng nhóc tỳ đã đi qua một lần nên lần này trở về thuận lợi hơn nhiều.
Trên đường, lúc Thanh Phong nghe được một mình tiểu ca ca lại ở trong Đại Hoang xông qua ba trăm ngàn dặm thì nó rất kinh ngạc mà há hốc mồm, nó cảm thấy nếu tin này truyền về Thạch quốc chắc chắn sẽ dẫn ra sóng to gió lớn.
"Có một cái tổ chim rất lớn ở đằng kia, bao phủ cả đỉnh núi."
Ở sâu trong dãy núi, có một cái tổ quạ rất lớn được xây trên một ngọn núi nguy nga, cái tổ có đường kính hơn trăm mét tỏa ra khí tức làm người không thở nổi.
Xa xa, một con hung cầm khổng lồ như một đám mây đen bay tới, nó dài gần trăm mét sải cánh càng có hai ba trăm mét, phát ra khí tức hung sát động trời, lông vũ màu đen của nó như được đúc ra từ kim loại, lấp lánh ánh sáng đáng sợ.
Dọc đường, thỉnh thoảng nhóc Thanh Phong lại kinh ngạc hét lên, nó chưa từng đi qua Đại Hoang cũng chưa bao giờ nhìn thấy sinh linh khủng bố như vậy.
"A, cái cây kia ăn tươi một con Hỏa Tê rất lớn."
Ngay sau đó, bọn nó nhìn thấy một cây cổ thụ chọc trời, cành cây lại biết động đậy đâm xuyên qua một con Hỏa Tê dài mấy trượng, hút hết máu của nó làm cho cả cái cây đều biến thành màu đỏ.
"Đại Hoang rất đáng sợ, có các loại sinh linh kỳ lạ, chúng ta nhất định phải cẩn thận nếu không sẽ có họa sát thân." Nhóc tỳ nhắc nhở.
Đây là một vùng thế giới kỳ dị và đáng sợ, hoàn cảnh sinh tồn tự nhiên rất ác liệt, cạnh tranh thì tàn khốc, muốn sống sót loài người nhất định phải kháng cự được.
Trên đường đi, hai đứa cẩn thận tránh qua rất nhiều tuyệt địa, những nơi đó bây giờ bọn nó còn không vào được, nhìn từ xa có bóng dáng khủng bố ẩn hiện trong lớp sương mù dày đặc làm người kinh hồn táng đảm.
Đương nhiên, huyết chiến vẫn là không tránh được, dọc đường đi có nhiều hung cầm mãnh thú lắm, mỗi ngày nhóc tỳ đều gặp nhiều lần ác chiến cả người nhuộm đầy máu thú.
Cuối cùng, lặn lội hơn hai mươi ngày hai đứa cũng về đến Thạch thôn, quần áo bằng da thú của chúng rách te tua, nhuộm đầy máu đen.
"Oa, dã nhân, có hai cái dã nhân đến đây!"
Bên hồ nước màu xanh lam, một đám trẻ con nhìn thấy hai bóng người máu me nhầy nhụa, đều hét to chạy nhanh vây tới.
"Không đúng, con ngựa màu đỏ thẫm kia là Độc Giác Thú, nhóc tỳ về rồi." Lúc đến bên hồ, đám trẻ cuối cùng cũng nhận ra.
Mấy người nhóc tỳ rất nhếch nhác, ngay cả Độc Giác Thú cũng bị máu thú nhuộm thành màu đỏ thẫm, vết máu loang lổ trên lớp vảy sáng bạc của nó, liền Bóng Lông cũng không ngoại lệ, có thể thấy trên đường bọn nó gặp bao nhiêu trận huyết chiến.
"Ôi nha, nhóc tỳ cậu về rồi, tộc nhân sắp lo lắng gần chết, vừa đi chính là hơn năm mươi ngày a."
"Nhóc tỳ, cậu thật thê thảm, tớ sắp không nhận ra cậu rồi."
Đám trẻ chạy nhanh tới, đều không để ý trên người nhóc tỳ máu me, bẩn thỉu, mà rất thân mật ôm vai bá cổ nó như là có lời nói không hết.
"Đứa bé này là ai?" Bọn nó nhìn thấy Thanh Phong, không nhịn được hỏi.
"Nó gọi Thạch Thanh Phong, về sau là đệ đệ của chúng ta." Nhóc tỳ giới thiệu.
Mấy người lớn bị kinh động, nhanh chóng chạy tới, đám người Thạch Lâm Hổ rất kích động, ngay cả mấy vị tộc lão lớn tuổi đều chạy đến.
Một đứa bé còn rất nhỏ, một mình trong Đại Hoang xông xáo ba trăm ngàn dặm vậy mà còn sống quay về, quả thật là thần tích.
"Tốt quá, hài tử cháu rốt cuộc về rồi, còn sống quay về là tốt rồi." Tộc trưởng là người vẫn luôn ổn trọng vậy mà nói cũng phát run, thời gian qua họ đều vô cùng lo lắng.
Lần thí luyện này quá khó khăn, cho dù là cường giả đã trưởng thành kết bạn cùng đi cũng là cửu tử nhất sinh, vậy mà nhóc tỳ lại thành công.
Đây đã từng là thí luyện tàn khốc đối với thú con của các loài Thái Cổ Hung Thú cường đại nhất như Cầu Long, Nhai Tý, cho dù là thú con của các loài hung thú khủng bố này cũng đều có thể chết non ở trên nửa đường.
Nhưng nhóc tỳ thành công, đồng thời còn bảo vệ một đứa bé cùng về.
"Hài tử, khó lường, cháu hoàn thành khảo nghiệm đáng sợ nhất, mai sau chắc chắn sẽ một bước lên trời!" Một đám tộc lão run rẩy, vô cùng vui mừng, thậm chí trong mắt vài người đều có nước mắt.
Đã bao nhiêu năm, truyền thuyết của Thạch thôn đều bị người nghe cho là câu chuyện, căn bản không còn tin tưởng vào sự huy hoàng thời Thượng Cổ, mà bây giờ lại vì đứa bé này quật khởi, lại có thể tái hiện phong thái ngày xưa.
"Không có, cháu chuẩn bị ở trong thôn bế quan, đột phá không phải vấn đề, cháu muốn xông cao hơn một chút." Nhóc tỳ trả lời.
Mọi người gật đầu, đều cảm thấy cao hứng thay nó.
"Ngươi làm rất tốt, thành công hoàn thành thí luyện đáng sợ thời Thái Cổ." Cây liễu truyền âm, tộc nhân nghe thấy liền cùng nhau cúi chào.
Nhóc Thanh Phong giật mình hiếu kỳ nhìn qua.
Nhóc tỳ thì có chút ngạc nhiên khi thấy cây liễu có phần bất đồng, vỏ cây già cháy đen của nó đã tróc ra không ít, trên cành cây lại có mấy cái bướu nhô lên cứ như có cái gì muốn chui ra ngoài.
"Ta muốn bế quan, trong vòng một năm đều sẽ ngủ say." Tin tức Liễu thần nói ra làm cho trong lòng thôn dân đều chấn động.
"Liều thần đại nhân tôn kính, ngài không sao chứ?" Một vị tộc lão run rẩy hỏi.
"Với ta là chuyện tốt, nhưng các ngươi phải chú ý vì trong một năm này ta không thể bảo vệ các ngươi." Liễu thần truyễn âm.
Trong lòng mọi người kinh hãi, bọn hắn sắp mất đi sự che chở của Liễu thần, nó lại muốn ngủ say, điều này làm cho mọi người bất an. May mắn duy nhất là nơi này không có ác thú cũng chưa từng xảy ra thảm họa.
"Không có việc gì, lần trước Liễu thần ngủ dài như thế mà chúng ta cũng có sao đâu, sẽ không có chuyện gì đâu." Thạch Phi Giao an ủi thôn dân.
"Ngươi rất giỏi, không nên lãng phí thiên tư của mình, chờ ta tỉnh lại sẽ cho ngươi thấy một vùng thế giới bất đồng khác." Liễu thần dặn dò một mình nhóc tỳ.
Cứ như vậy, từ đây trở đi, thân cây liễu trở nên ảm đạm, ngay cả cành cây xanh biếc kia cũng không còn phát sáng trong đêm, nó chìm vào giấc ngủ.
"Phù phù", "Phù phù"
Trong hồ nước xinh đẹp màu xanh lam trong suốt, đám trẻ con thi nhau nhảy xuống, bơi qua bơi lại, hô to gọi nhỏ, chơi đùa đến không còn biết trời đất là gì.
Nhóc tỳ càng là cởi trơn bóng, nhảy một cái thật mạnh xuống hồ, rửa đi máu đen ở trên người, mà ở trên bờ Thanh Phong không ngừng hâm mộ, tại nó chưa biết bơi.
"Xuống đây đi, không việc gì đâu, để chúng ta dạy đệ bơi." Đám trẻ lớn la lên.
"A, đệ không biết, sợ nước." Thanh Phong lùi lại nhưng vẫn bị kéo qua, được đám trẻ bảo vệ cuối cùng sau nửa canh giờ nó cũng biết bơi.
"Thật đẹp a, nơi này thật là xinh đẹp." Thanh Phong rất vui vẻ. Trong hồ nước xanh thẳm, trên mặt nước thỉnh thoảng nhảy ra những con cá có vảy màu vàng kim óng ánh. Bãi cỏ xanh trên bờ giống như một tấm đệm, có rất nhiều loài chim lông cánh rực rỡ, phi thường xinh đẹp ở trên đó bước đi thong thả, chúng nó không sợ hãi khi gặp con người. Còn có một đàn Độc Giác Thú loài thú vô cùng thánh khiết, chạy băng băng trên cỏ.
Thanh Phong cảm thấy nơi đây là thế giới mà nó đã từng tưởng tượng ra, yên bình mà an lành, không có một chút phiền não, nếu như vẫn sinh sống ở nơi này chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Chập tối, đám trẻ lén lút leo lên bờ, Bóng Lông thì núp trong bụi cỏ lấm lét nhìn quanh.
"Bọn họ đang làm gì thế?" Nhóc Thanh Phong khó hiểu, hỏi Thạch Hạo.
Nhóc tỳ nói nhỏ: "Bọn nó định đi trộm trứng chim, là trứng của chim quý hiếm, Tiểu Loan Điểu đẻ đấy, là một loại bảo dược đại bổ, bình thường tộc trưởng sẽ không cho bọn nó làm loạn như vậy."
Thanh Phong vừa kinh ngạc vừa thấy thú vị.
Quả nhiên, một lúc sau gà bay chó chạy, bên bờ hồ xinh đẹp loạn thành một đoàn, đám trẻ cùng Bóng Lông trộm được một đống trứng chim có vỏ lốm đốm nhiều màu sắc, bắt đầu thả vào đống lửa nướng chín.
Xa xa, truyền tới Thạch Lâm Hổ tiếng hô: "Đám nhóc ranh kia, về sau không được làm vậy nữa, cứ thế mãi những chim quý thú lạ này sẽ bị dọa chạy hết đó."
"Biết rồi!" Bọn trẻ vui sướng cười hì hì, vừa ăn trứng chim thơm phức lại cắn một miếng cá Long Tu được nướng vàng óng bóng nhẫy.
"Nơi này thật tốt!" Nhóc Thanh Phong rất vui vẻ vì có nhiều bạn chơi lại có thật nhiều chuyện thú vị, nó cảm thấy vô cùng hạnh phúc.