"Tội tộc tuy nhiều thế nhưng cũng chia chính chia phụ."
Từ xưa tới nay, tộc mang dòng máu tội lỗi sớm đã được xác định, tổng cộng có ba mươi tộc giống như Thạch tộc và Hỏa tộc, đều bị xem là con cháu tội huyết!
Đây là bí mật lớn nhất mà ông lão nói ra.
Thạch tộc chính là một trong những tộc đó, là bộ tộc không thể tha thứ, trong cõi u minh tựa như có một đôi mắt chăm chăm nhìn kỹ.
"Lúc nào cũng nói là tội huyết, chẳng lẽ lại có cách nào đó có thể tra xét được hay sao?" Thạch Hạo hỏi.
Từ xưa tới giờ hắn thường nghe được cái từ này nên vô cùng mẫn cảm, hiện tại nói ra sự nghi ngờ của mình, làm thế nào để xác định?
Trại đá không lớn lắm và cũng rất hoang vu, tổng cộng chỉ một hai trăm người, bọn họ mặc đồ da thú cũ nát rất đơn sơ, cơ bản không giống đời sau của một quốc gia cổ xưa.
Ông lão sâu lắng thở dài nói: "Quả thực là có thể dựa vào một ít thánh vật tra xét ra, khi kiểm tra thì trên trán loại người này sẽ xuất hiện từng điểm sáng, tội huyết mạnh mẽ thì ánh sáng ngưng tụ trên trán sẽ sáng như đuốc, mà người có huyết thống tội huyết nồng đậm thì thậm chí trên trán sẽ ngưng tụ thành hoa văn, chùm sáng chiếu thẳng lên không."
Thạch Hạo nghe vậy thì khá là giật mình.
"Ở đâu có thánh vật như vậy?" Hắn hỏi, muốn tự mình đi kiểm chứng xem thử chuyện gì đã xảy ra.
"Cũng không thể coi là thánh vật, các tộc đều có, sau khi Thạch tộc bị diệt thì trước cổng Hoàng đô của quốc gia cổ xưa này xuất hiện một tảng đá lớn, có thể kiểm tra, và cũng chẳng có ai lấy đi cả." Ông lão nói.
Bởi vì với rất nhiều người thì thứ đó không phải là bí bảo gì, không có tác dụng lớn.
Ông lão khi nói những lời này thì ánh mắt vô hồn, mang theo thương cảm.
Thời gian Thạch Hạo ở lại trong trại cũng không ngắn, quan tâm hỏi han không ít vấn đề, sau khi để lại một đống bảo vật rồi mới rời đi, hắn chạy thẳng tới khu phế tích kia.
"Hắn là đời sau của Thạch tộc ta sao? Ta vô cùng hi vọng lại xuất hiện một tên yêu nghiệt, một cao thủ chói lọi cổ kim, uy chấn thiên hạ rửa sạch sỉ nhục của tộc ta!" Ông lão lẩm bẩm, trong con mắt vẫn đục mang theo hơi nước, cuối cùng đau khổ khóc lóc quỳ hướng về nơi của quốc gia cổ xưa kia.
Không lâu lắm Thạch Hạo lại tới khu phế tích này, quả nhiên nhìn thấy một tảng đá lớn rất không bình thường ngoài đô thành, phong cách cổ xưa tang thương, bên trên có nhiều vệt máu loang lỗ.
Đây không phải là máu văng dính lên trên mà như là vết máu do trời sinh.
Thạch Hạo ngờ vực đưa tay tới.
Dựa theo lời ông lão nói, hắn khẽ khống chế tinh lực, sau đó lẳng lặng chờ đợi.
Trong nháy mắt, huyết dịch trong cơ thể hắn sôi lên cứ như sét đang đánh, như sông lớn đang cuồn cuộn chảy, xương trán của hắn lập tức ngưng tụ ra một ký hiệu thần bí mà cổ xưa, cực kỳ rực rỡ.
Đây không phải là một hoa văn như lời ông lão nói mà hóa thành một ký hiệu, như một dải ngân hà đang xoay tròn, phức tạp, kỳ lạ và thần bí tỏa ra ánh sáng.
Đồng thời tia sáng kia tăng lên dữ dội, tựa hồ sẽ không hề suy yếu, cuối cùng mang theo tiếng xoẹt vọt lên chiếu sáng cả trời xanh, xua tan đám mây!
"Trời ơi, đó là cái gì vậy?"
Nơi xa có người kinh ngạc, nhìn bầu trời khó tin thốt.
Một luồng ánh sáng phá tan bầu trời, rọi sáng đến tận khu vực này, kỳ dị mà khó lường, vô cùng thần bí còn kèm theo một tia gợn sóng kỳ lạ.
"Đó là... tội huyết ngưng tụ, còn đâm vào trong mây, trước nay chưa từng có."
Cảnh tượng này chấn động bốn phương, rất nhiều đại giáo ở Tội châu nhìn thấy trước tiên.
"Sao có thể có phù văn tội huyết mạnh mẽ như thế, chưa bao giờ có chùm sáng đâm thủng bầu trời."
Các nơi kinh ngạc hô lên.
Cùng lúc đó, Thạch Hạo ngây người, bên tai nghe được một âm thanh thê lương không biết là đến từ tảng đá lớn này hay là phù văn trên trán sinh ra.
"Chúng ta... không phải là đời sau tội huyết, tổ tiên chúng ta công lao cái thế... vẫn đang chiến đấu nơi tiền tuyến, đến nay vẫn còn đang tiếp tục, đang viết tiếp huy hoàng bằng máu và xương!"
Tiếng nói này bi thương, thê lương, khi nghe thấy lại khiến người ta muốn rơi lệ.
Thạch Hạo không nhúc nhích, một loại tâm tình khó tả tràn ngập lồng ngực, hắn đứng đây, ngưng kết thành một với tảng đá này, phù văn trên trán càng thêm dữ dội.
"Chúng ta không phải kẻ tội lỗi... máu đang chảy trong cơ thể không phải bẩn thỉu mà là vinh quang, ghi lại công lao đã có."
Thanh âm này vang vọng bên tai Thạch Hạo, cộng hưởng cùng tâm tư hắn.
Nơi xa rất nhiều người bị kinh động, ánh sáng tội huyết này quá rực rỡ khiến người ta khó mà tin nổi.
"Đến tột cùng là ai mà lại có tội huyết nồng nặc như vầy, một tên đại hung cổ xưa thật sự đã trở về rồi sao?" Có người nói nhỏ, mắt híp lại bắn ra tinh quang.
"Chuyện này nhất định đã kinh động các giáo, truyền khắp các châu!"
Giữa bầu trời xuất hiện một ký hiện, có người cách vô tận thiên địa dùng gương cổ trấn giáo cảm ứng được, trên mặt gương xuất hiện một chữ "Tội".
Vậy mà hiện ra một chữ "Tội" hoàn chỉnh khiến cho người cầm gương này cũng phải hít vào một hơi lạnh!
"Tội huyết thành chữ, phải tìm cho ra kẻ này!"
Lúc này, có một tồn tại cổ xưa gào to ra lệnh.
Tội châu, một số đạo thống gần khu phế tích Thạch tộc thì lại có thể tận mắt nhìn thấy, bên trong vùng trời kia có một lá bùa cổ phát ra ánh sáng xán lạn như một vầng mặt trời.
Rất nhiều người khiếp sợ và bàn tán, nhưng không dám đến gần vì sợ sẽ rước họa vào thân.
Nơi chân trời xa xôi, hai ông cháu đi ngang qua, sinh ra cảm ứng, nhìn sang bên này.
"Ông nội, đó là chữ Tội sao?"
"Đúng, lại có người như vậy, tội huyết ngưng tụ, chiếu sáng chư thiên, hiển hóa chữ này trên bầu trời. Trước kia, một số đại hung cũng chỉ là hiện ra một hoa văn mà thôi."
"Nhưng mà, ông nội từng nói cho con, trước đây chữ này không phải là "Tội" mà là đại biểu cho một loại huy hoàng."
"Đúng vậy, nhưng đáng tiếc, bây giờ nó là tội, không còn ý nghĩa vốn có nữa."
Hai người đi xa, biến mất ở đường chân trời.
Tay Thạch Hạo đang run rẩy, vuốt tảng đá loang lỗ huyết lệ kia, thanh âm thê lương nọ vẫn vang vọng bên tai hắn.
"Chúng ta... không phải là người mang dòng máu tội lỗi, tổ tiên của chúng ta... tới giờ vẫn đang chiến đấu, phủ kín thiên địa, tự cắt đường lui, bọn họ vẫn đang huyết chiến, trấn thủ biên hoang."
Lời nói thê lương như là truyền ra từ bên trong một thế giới khác, đang reo hò, đang gào lên đau xót, mang theo huy hoàng và càng thêm bi tráng.
Không biết vì sao Thạch Hạo lại phát hiện mình đang run lên, nỗi lòng của hắn đang cộng hưởng theo, trong lúc vô tình không ngờ trên mặt hắn tràn đầy nước mắt.
Cuối cùng tay hắn rời khỏi tảng đá lớn này, ký hiệu trên trán biến mất, ánh sáng tội huyết từ bầu trời tản ra, không thấy nữa.
Hắn vuốt gò má, nơi đó nước mắt vẫn còn, tất cả chuyện lúc nãy rất chân thật, hắn bị một loại tâm tình lây nhiễm.
Thế nhưng hắn cũng không chần chừ, vô cùng quyết đoán lấy ra chiến kích hư không, cắt phá không gian, tay nắm chiến kích tiến vào.
Hư không khép lại, nơi này khôi phục yên tĩnh.
Không lâu sau, một bóng người như tia chớp chấn động trời xanh nhanh chóng đến gần, tiếng ầm ầm vang vọng toàn khu phế tích, đây dĩ nhiên là một vị Thiên Thần.
Hắn là một cao thủ ở gần nhất, chạy tới đầu tiên.
Tiếp đó lại có mấy bóng người phá không, mang theo áp lực lớn lao giáng lâm.
"Tội huyết thành hình, xương trán phóng ra ánh sáng khắc dấu trên vòm trời, không biết còn tưởng rằng là tổ tiên của bọn họ đã trở về." Rất lâu sau mới có một âm thanh cổ xưa vang lên nơi đây, không có tâm tình chập chờn, không có bất luận tình cảm gì.
Bọn họ rời đi, không hề ở lâu.
Sau đó có mấy tốp người khác lần lượt đến dừng chân ở đây.
"Tội huyết thiêu rụi đồng thời ánh sáng phát ra từ xương trán kia cũng thiêu hủy tất cả, không thể cảm giác được gì."
Một chữ "Tội" chiếu sáng bầu trời, chỉ là một loại dị tượng mà đã kinh động khắp nơi!
Thạch Hạo sẽ không nghĩ tới, hành động vừa nãy của mình dẫn đến phong ba như thế nào, một luồng ánh sáng ngầm to lớn đang mãnh liệt cuộn trào, mấy người đang tìm kiếm, muốn lôi hắn ra!
Lúc này, hắn đã rời khỏi đó từ lâu, đang xuất thần suy nghĩ trên một ngọn núi nhỏ.
Cũng không biết qua bao lâu hắn mới tỉnh lại, lẩm bẩm: "Ta không phải là tội huyết đời sau!"
Đến lúc này rồi mà hắn còn có thể cảm nhận được loại tâm tình kia và cộng hưởng theo, tổ tiên không phải người tội lỗi mà đã khai sáng một loại huy hoàng nào đó, đến nay vẫn ở tiền tuyến hăng hái chiến đấu.
Một phen tâm tình xao động, một phen chiến huyết sôi trào khiến cho Thạch Hạo có một loại hiểu ra ý nghĩa đại Đạo, tiến thêm một bước nữa.
"Mình sắp thành Tôn giả đại viên mãn sao?"
Ánh mắt Thạch Hạo trong vắt, vốn hắn đã chạm tới ngưỡng cửa, rất nhanh có thể đạt đến, bây giờ tâm tình kịch liệt chập chờn, càng lập tức muốn đột phá.
Hắn cũng không kéo dài, bởi vì chỉ sơ sót một chút liền trực tiếp tiến vào Thần Hỏa cảnh rồi.
Sau khi thăng cấp Tôn giả đại viên mãn thì sẽ làm cho vách ngăn chỉ dày như tờ giấy, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá tiến vào Thần Hỏa cảnh.
Hắn đã có tính toán, quyết định chờ thêm mấy ngày, đoạt một loại tạo hóa thiên địa để gột rửa bản thân, sau đó lại rèn luyện đại viên mãn, khiến cho mình càng mạnh hơn.
Đây là kế hoạch sớm đã vạch ra, hắn vẫn chưa vì tỉnh ngộ như vậy mà quấy rầy nhịp điệu.
Bất kể nói gì thì trước khi tiến vào "Tiên cổ" nhất định phải thành Tôn giả Đại viên mãn, làm cho sức chiến đấu lại tăng lên một đoạn mới có thể ung dung đối mặt chư địch!
"Ai còn dám nói chúng ta là con cháu tội huyết, tội gì?" Thạch Hạo vẫn không cam lòng.
Sau khi bình tĩnh lại thì hắn quyết định đi Hỏa châu một chuyến, Hỏa Linh Nhi hẳn là ở đó, không biết hiện nay thế nào rồi.
Thiên châu cách Tội châu vô cùng xa xôi, ngang qua mấy trăm châu.
Thế nhưng chuyện hôm nay vẫn truyền về khiến cho cao tầng chấn động.
Trên thực tế, chữ Tội ngưng tụ soi sáng bầu trời, quả thực khiến rất nhiều đại giáo chấn động, không chỉ riêng bộ tộc này.
Thế nhưng chỉ có tộc này loáng thoáng đoán được đối phương là người phương nào!
"Phế tích Thạch tộc, chắc là tiểu tử kia chứ?" Ánh mắt một vị Thiên Thần lạnh lẽo.
Gần nhất, bọn họ bị một tên Tôn giả nho nhỏ giày vò mất hết mặt mũi, U Vũ bị chém, người Hộ đạo bị đánh bại, các đạo thống lớn đều đang chế giễu.
Mặc dù tình huống như vậy nhưng bọn họ vẫn không công bố thân phận thật sự của Thạch Hạo, bởi vì vẫn không cam lòng và muốn bắt sống hắn, một mình độc chiếm pháp môn Côn Bằng.
"Để ta bói một quẻ, tính xem hắn ở đâu!" Người Hộ đạo xuất hiện, sừng gãy trên đầu vừa mọc ra một đoạn, còn chưa khôi phục, khuôn mặt khô héo càng ngày càng xám xịt.
"Đại nhân!" Có Thiên Thần kêu lên đầy lo lắng, nếu như lão làm thế có khả năng sẽ hao hết tuổi thọ cuối cùng.
"Đại nhân, vạn lần không thể, Tề Đạo Lâm là người điên, mặc dù chúng ta thật sự tìm được thằng nhóc đó, đến cùng thì cái được cũng không bù nổi cái mất!" Thiên Thần Mạc La khuyên nhủ.
"Tề Đạo Lâm đã tiến vào khu không người rộng lớn rồi, chuyện ta cần làm là không lưu lại vết tích, trời cao đã định, kẻ này sẽ chết yểu." Người Hộ đạo bình tĩnh nói.
Tất cả mọi người đều giật mình, hai mắt nhìn nhau.
"Chuẩn bị một căn phòng yên tĩnh, ta muốn triển khai bảo thuật, đoạt được các loại pháp môn Côn Bằng, đẩy tai họa đi." Ánh mắt người Hộ đạo âm u lạnh lẽo, sừng gãy lấp lóe ánh sáng lạnh.
Không lâu sau nơi này hoàn toàn yên tĩnh, tất cả Thiên Thần đều lui ra yên lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua, trong lòng bọn họ lo lắng, vừa hi vọng đạt được pháp môn vô thượng chém xuống mầm họa, vừa sợ Tề Đạo Lâm sẽ biết được.
"Người Hộ đạo ra tay thì hắn nhất định sẽ không sống được, tuy rằng kinh diễm thế nhưng vẫn phải sớm héo tàn!"
"Chết rồi cũng được, nếu không tuy hắn còn trẻ nhưng dù sao cũng khiến ta bất an!"
Mấy vị Thiên Thần nói nhỏ, chậm rãi chờ đợi.
Đột nhiên bọn họ phát hiện hư không nứt toác, đường nối mở ra, sau đó tựa như có một vật nặng rơi xuống.
"Đại nhân thành công rồi sao, bắt được tên súc vật tội nghiệt kia rồi à?" Bọn họ quả thật không thể tin được.
Cao tầng Thiên Nhân tộc đứng bật dậy, vô cùng vui mừng.
Bọn họ cảm thấy tựa như có người bị ném xuống đất, thật sự... thành công rồi sao?
"Khặc... "
Tiếng ho khan truyền đến, phù văn trong căn phòng yên tĩnh này thu lại, có thể thấy rõ.
Kết quả toàn bộ đều biến sắc, vọt vào.
"Đại nhân!" Bọn họ kêu to.
Người Hộ đạo nằm trên đất, phun đầy máu, miệng đầy bọt máu, không phải hắn bắt người đến mà chính mình té lăn trên đất.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Mấy người Thiên Thần Mạc La kinh hãi, nhanh chóng giúp ông ta chữa thương.
Nhưng mà máu trong miệng người Hộ đạo không cầm được, liên tục chảy ra ngoài.
"Bói không ra." Ông ta mang theo mê hoặc, càng có một loại khiếp sợ, lẩm bẩm: "Dò xét tương lai, một mảnh hỗn độn, nhìn về quá khứ, sau lưng hắn là một mảnh hư vô."
"Đại nhân, ngài... đang nói cái gì?"
"Ngài là chỉ... tiểu nghiệt súc kia sao?"
"Là hắn." Máu trong miệng người Hộ đạo không ngừng chảy, ông ta đang suy yếu mang theo chấn động nói: "Hắn... tựa như không thuộc về toàn bộ lịch sử cổ xưa này!"