Đám người Phạm Hương Ngữ, Hắc Nuyệt có chút giật mình, bọn họ biết người đang nói chuyện trong máy truyền tin là Hứa tư lệnh. Tuy bọn họ biết mối quan hệ của Lâm Siêu và Hứa tư lệnh, nhưng dù sao ông ta cũng là người chưởng quản, thủ lĩnh của mấy chục vạn binh lính. Mà lại chủ động hạ thấp thân phận nói chuyện liên minh với Lâm Siêu, chỉ điều đó thôi chứng tỏ Lâm Siêu được coi trọng đến mức nào!
Vẻ mặt Lâm Siêu như thường, cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, bình tĩnh nói:
“Hứa tư lệnh, nếu ông muốn liên minh với tôi, Viêm Hoàng sẽ gặp nguy hiểm đấy. Ông nên biết, tôi có một người bạn là công địch của lũ xác thối.”
Hứa tư lệnh mỉm cười, trả lời:
“Điều này tự nhiên tôi cũng lo lắng, thế nhưng bắt đầu từ ngày hôm nay chúng ta không còn đơn độc một mình chiến đấu nữa. Chúng ta có thể liên minh với tất cả các căn cứ khác trong khu vực Châu Á, cùng hợp sức chống lại lũ xác thối. Nhân loại chúng ta và lũ quái vật vốn không có đường lui, sớm hay muộn cũng phải đánh một trận. Còn sợ gì liên lụy?”
Lâm Siêu cảm thấy bất ngờ, không nghĩ Hứa tư lệnh ôm quyết tâm lớn như vậy, hắn trầm mặc một lúc, mới chậm rãi nói:
“Nếu đã như vậy, sau này Viêm Hoàng gặp rắc rối, nhớ nói cho tôi biết.”
“Nhất định, lúc đó tôi sẽ gọi cậu tới giúp một tay.”
Hứa tư lệnh cười ha ha một tiếng, nói tiếp:
“Nếu cậu đã đồng ý, tí nữa tôi sẽ để người phụ trách căn cứ nói chuyện với cậu. Tôi hi vọng cậu sẽ không bị cái thủ tục nhàm chán này làm mất hứng thú.”
Lâm Siêu mỉm cười, chào từ biệt, rồi tắt máy truyền tin.
Phạm Hương Ngữ và những người trong phòng họp dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Lâm Siêu.
Lâm Siêu không có giải thích gì mà quay sang nói với Phạm Hương Ngữ:
“Những lời vừa rồi hắn cô đã nghe thấy, việc thảo luận vấn đề liên minh, tôi cho cô toàn quyền phụ trách.”
“Không thành vấn đề.”
Vẻ mặt của Phạm Hương Ngữ vô cùng tự tin trả lời.
Lâm Siêu không chần chừ, xoay người rời khỏi phòng họp.
Sau khi Lâm Siêu vừa rời đi, không khí trong phòng họp trở nên thoải mái hơn một chút. Một vị ngồi phía bên trái Hùng Tiểu Tiểu tò mò hỏi:
“Phạm thủ lĩnh, vị Hứa tư lệnh kia là ai?”
Phạm Hương ngữ nhìn ánh mắt tò mò của những người khác, lên tiếng giải thích:
“Ta và các ngươi đã nói qua về chuyện căn cứ Viêm Hoàng. Hứa tư lệnh chính là người sáng lập, đồng thời cũng là thủ lĩnh của căn cứ Viêm Hoàng.”
“Là thủ lĩnh của căn cứ Viêm Hoàng?”
“Không phải chứ. Không phải là căn cứ Viêm Hoàng ở thủ đô có đến tận mấy chục vạn bính lính chứ?”
“Một đại nhân vật như vậy, tại sao lại chủ động muốn liên minh với chúng ta? Hơn nữa, dường như hai bọn họ rất quen thuộc nhau?” Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt kinh nghi bất định.
…….
Thành phố Thượng Hải, trong một tòa căn cứ nằm ở phía Bắc thành phố.
Sóng biển lạnh lẽo vỗ mạnh lên bức tường bảo vệ căn cứ. Đây là một bức tường rào cào mười mét, giống như một con cự thú đang phủ phục. Trên bức tường bê tông là những đội lính tuần tra được trang bị kính hồng ngoại nhìn ban đêm. Mỗi người bọn họ đứng ở một vị trí cố định, tập trung giám thị tất cả mọi động tĩnh bên ngoài căn cứ.
Bỗng nhiên, có tiếng gió nổi lên.
Xen lẫn trong tiếng gió là mùi máu tanh.
Một người lính trẻ đang canh gác bên phải cổng lớn nhận ra một tia dị thường, vội nắm chặt khẩu súng laser trong tay, chĩa nòng súng về phía bóng tối trước mặt.
Trong bóng tối, xuất hiện hai chấm sáng màu đỏ.
Bên trong cặp kính hồng ngoại, người lính trẻ nhìn thấy một con Hổ biến dị cao sáu bảy mét xuất hiện trên đường phố cách căn cứ mấy trăm mét. Trên đỉnh đầu của nó mọc ra hai cái sừng sắc nhọn, giống như sừng tê giác.
Đồng tử của người lính trẻ co rụt lại, hoảng sợ há miệng. Nhưng khi vừa định kêu lên, thì bóng dáng con quái vật biến mất không thấy tăm hơi. Người lính trẻ ngẩn người ra, có cảm giác như con hổ biến dị đấy đã biến mất. Nhưng chưa tới 0,1 giây, bỗng nhiên có một cố khí tức nồng nặc mùi huyết tinh phả vào mặt người lính đó.
Trước mặt người lính trẻ hiện ra đôi mắt đỏ rực to tướng tràn đầy hung bạo, dí sát vào mặt người lính đó. Mùi huyết tinh tỏa ra nồng nặc, khiến cho người lính trẻ có cảm giác bản thân mình ngã vào trong một biển máu.
Người lính trẻ trợn mắt, khó khăn mở miệng, hai chân run lẩy bẩy.
Phốc!
Móng vuốt sắc nhọn của bàn chân trước của con hổ biến dị đã cắt đứt đôi thân thể của người lính trẻ. Máu từ vết cắt ngang eo tuôn ra xối xả, hai chân vô lực ngã xuống.
Vút! Xoẹt!
Khi người lính trẻ vừa chết đi thì thân ảnh của con Hổ biến dị cũng biến mất. Nó dùng tốc độ nhanh như chớp lao vọt tới tấn công những binh lính khác đang đứng gác trên tường thành.
“A!”
“Có quái vật!”
Những người lính khác phát hiện mối nguy hiểm, nhưng bọn họ chưa kịp phản ứng đã bị con Hổ biến dị nhào đến xé nát thân thể. Trước sau chưa tới mười giây, binh lính canh gác trên tường thành đã bị giết sạch, tử trạng vô cùng thể thảm.
Người lính đứng gác trên tháp canh nhìn thấy một màn này thì vô cùng hoảng sợ, vội vàng bấm còi báo động.
Leng keng ~~!
Cả căn cứ đang chìm trong bóng đêm bỗng nhiên bừng sáng, dường như tất cả những ngọn đèn trong căn cứ đều được bật lên. Nhất là khu vực gần quảng trường, có mấy ngọn đèn pha cao áp đồng loạt chiếu rọi đến tận nơi. Ngay lập tức rọi sáng cơ thể quái vật.
Con Hổ biến dị nhìn chằm chằm vào người lính canh gác trên tháp canh, cả người nó nhào tới trực tiếp đâm sập tháp canh. Người lính canh gác trên tháp canh hoảng sợ kêu lên một tiếng rồi ngã từ trên xuống. Nhưng cơ thể chưa chạm đất đã bị móng vuốt của con Hổ biến dị đánh bay, đập mạnh vào bức tường. Lực lượng khổng lồ khiến cơ thể của người lính đó lún sâu vào bức tường bê tông.
Mức độ cảnh giác của căn cứ này rất cao. Khi còi báo động vừa mới vang lên thì trong doanh trại đã vang lên tiếng động cơ của xe bọc thép. Từ khu vực trung tâm căn cứ có sáu thân ảnh gồm cả nam lẫn nữ đang lao nhanh tới. Sáu người bọn họ nhanh chóng vượt qua những tòa nhà chắn đường, nhanh chóng chạy tới cổng chính của căn cứ.
"Chỉ là một con Hổ biến dị cỡ trung mà thôi."
Người vừa nói chính là một thanh niên mặc một bộ áo giáp màu đỏ tươi, đang đứng trên đường dây điện. Quan sát con Hổ biến dị một lúc rồi cau mày nói:
"Năng lực tác chiến của những người này càng lúc càng kém, một con súc sinh như vậy mà cũng để cho nó xông được vào bên trong căn cứ."
"Cẩn thận một chút, nói không chừng con Hổ biến dị này có năng lực kỳ lạ."
Một người đàn ông trung niên trầm giọng nói.
"Làm hại tôi vội vội vàng vàng."
Trên nóc một tòa nhà nằm phía bên trái có một người phụ nữ đang đứng, cô ta ngáp dài một cái, lười biếng nói:
"Giao lại cho mọi người đấy, tôi về đi ngủ trước đây."
Con Hổ biến dị ngửa đầu nhìn sáu thân ảnh đang đứng trên cao, trong đôi mắt đỏ rực khát máu của nó toát lên một sự vui mừng. Nó gầm nhẹ một tiếng, lao tới tấn công người thanh niên mặc áo giáp màu đỏ.
"Hừ, đồ súc sinh không biết sống chết!"
Vẻ mặt của người thanh niên mặc áo giáp màu đỏ trở nên lãnh khốc, thò tay ra sau lưng lấy khẩu súng chín nòng lấy được từ trong di tích. Tốc độ bắn của khẩu súng chín nòng này nhanh không kém tia Gramma, có thể đục thủng tấm thép có độ dầy 30 cm.
"Chết đi!"
Người thanh niên mặc áo giáp màu đỏ giương súng lên bóp cò.
Nòng súng xoay tròn, từng luồng lửa phụt ra từ nóng súng. Tốc độ bắn rất nhanh, tốc độ viên đạn bắn ra khỏi nóng súng đạt vận tốc gấp ba lần tốc độ âm thanh. Trong khoảng cách gần như thế, không thể nào bắn trượt mục tiêu được.
Luồng lửa đạn bắn trúng cơ thể của con Hổ biến dị.
Người thanh niên mặc áo giáp đỏ thấy vậy thì vô cùng vui mừng, bỗng nhiên từ bên cạnh vang lên một tiếng hét sợ hãi:
"Chạy mau!"
Người thanh niên mặc áo giáp màu đỏ giật mình một cái, bỗng nhiên cảm thấy có một luồng kình phong ập tới từ sau lưng. Hắn ta muốn quay đầu lại, thì cả người chợt hẫng một cái. Cảnh vật xung quanh không ngừng quay tròn, thứ hắn nhìn thấy cuối cùng chính là tàn ảnh của con Hổ biến dị đang dần biến mất.
Đó là một…Tàn ảnh?
Bịch bịch!
Cùng một lúc, cả đầu và phần cơ thể của người thanh niên mặc áo giáp đỏ từ trên trời rơi xuống đất.