Phạm Hương Ngữ rời đi không bao lâu, Hứa tư lệnh truyền thông tin đến.
"Lâm lão đệ! Anh giấu tôi thật khổ!" Hứa tư lệnh cố ra vẻ buồn lòng, nhưng không che giấu được nét vui vẻ trong mắt: "Nếu không có chuyện căn cứ Long Chiến sĩ, ta còn không biết anh có bốn người mạnh như vậy, cùng cấp bậc với Bộ Phàm và Uất Kim Hương. Anh làm thế nào mà đạo tạo ra được? Trong di tích Titan, anh kiếm được đồ gì tốt sao?"
Lâm Siêu mỉm cười, nói: "Nào có gì... Tôi còn định xin ông cho bốn người họ vào di tích Titan ma luyện thêm đây. Bọn họ còn quá yếu."
"Quá yếu?" Hứa tư lệnh trừng hai mắt, cười khổ nói: "Lời này mà cũng dám nói! Tưởng chúng tôi ngu hết hử? Anh bây giờ ở cấp bậc gì rồi? Chắc mấy con quái cấp S cũng chẳng trụ được 10 hiệp với anh đâu nhỉ?"
Hứa tư lệnh thấy vậy, trong lòng âm thầm chấn động. Tuy ông ta suy đoán Lâm Siêu có sức chiến đấu so được với quái cấp S, nhưng có thể đánh chết một con trong 10 hiệp thì vẫn có chút quá kinh khủng.
"Nhân loại có anh, liền còn có hi vọng!" Hứa tư lệnh cảm khái nói: "Quái vật sau này sẽ không dám dễ dàng xâm lấn các căn cứ. Chỉ cần anh ra tay, cho dù có quái cấp S trong đám súc sinh thì anh đều có thể lập tức dẹp loạn."
Lâm Siêu bất đắc dĩ nhìn ông ta một cái, nói: "Tôi bận rộn lắm... Làm gì có nhiều thời gian đến vậy! Trừ phi thật cần thiết, thỉnh thoảng đi tiếp viện thôi. Làm nhiều quá, dần dần bọn họ có thói quen ỷ lại, không còn ý chí phấn đấu nữa."
Hứa tư lệnh suy nghĩ chốc lát, khẽ gật đầu nói: "Anh nói không sai... Lịch sử mấy nghìn năm đều là như vậy. Nếu như không có kẻ thù bên ngoài, bọn họ sẽ rảnh rỗi tạo ra nội chiến mất thôi. Khó khăn lắm nhân loại mới có người mạnh mẽ như anh nên chúng ta phải nắm chặt cơ hội này. Tôi phụ trách điều hành liên minh, sẽ tránh những việc không đâu ảnh hưởng đến thực lực của anh. Chỉ cần anh đủ mạnh mẽ để trấn áp lũ quái vật kia là được rồi!"
Lâm Siêu khẽ gật đầu, Hứa tư lệnh đã hiểu ý của hắn. "Hiện nay, lực lượng của chúng ta chủ yếu vẫn là con người và vũ khí thông thường..." Hứa tư lệnh chậm rãi nói: "Có thể rút ra bài học từ việc căn cứ Long Chiến Sĩ bị xâm lấn lần này, người có nhiều hơn nữa, nếu đụng phải quái vật cực mạnh thì chỉ như mang thịt đến miệng hổ mà thôi. Lúc khởi động Kế hoạch Tạo Thần, ý của tôi chính là tạo ra mấy chiến sĩ cực mạnh, có tính quyết định trên chiến trường."
"Tôi biết." Lâm Siêu gật đầu.
Thời đại bây giờ khác với trước đây quá nhiều. Số lượng binh sĩ số lượng, chủng loại vũ khí... có tác dụng cực kỳ bé nhỏ... chỉ đối phó được với đám xác sống mà thôi.
Binh quý tinh bất quý đa!
Hắn không dự định tăng nhân số của căn cứ, chính do nguyên nhân này.
"Nói đến đây... Có một tin xấu muốn nói cho anh." Hứa tư lệnh sắc mặt có vài phần chăm chú, nói: "Ta đã liên lạc với Liêu Cương. Căn cứ của ông ta nghiên cứu ra một loại virus, có thể cường hóa các loại vật chất. Kim loại, máu thít quái vật, loài người... cũng có thể! Chỉ là... nguyên mẫu virus này đã không còn. Đám nhà khoa học nghiên cứu ra thứ này đều chết sạch rồi. Quy trình nuôi cấy đều không được ghi lại."
"Ta hoài nghi, rất có thể người của liên minh Á Châu đã trộm đi những thứ đó. Hiện nay, ở Châu Á có 2 liên minh lớn. Chúng ta, Đông Phương đồng minh, và liên minh Á Châu. Minh chủ của bọn họ là Tân Nguyệt nữ vương, rất muốn chúng ta sáp nhập vào. Nếu thứ này rơi vào tay bọn họ, hậu quả nguy hiểm vô cùng."
Lâm Siêu khẽ lắc đầu, cười nói: "Nói không chừng do quái vật trộm đi thì sao."
"Quái vật?" Hứa tư lệnh ngơ ngẩn, cau mày nói: "Không thể nào! Phòng tuyến miễn cưỡng còn đang giữ vững. Quái vật làm sao vào được nội thành! Trừ phi là... có quái vật ngụy trang lẻn vào!"
Lâm Siêu khẽ gật đầu, nói: "Quái vật cấp A nếu có năng lực ngụy trang thì máy dò bình thường không phát hiện được đâu. Bất quá, dù cho bị quái hay đám liên minh kia trộm đi, cũng không có vấn đề gì lớn."
"Không vấn đề?" Hứa tư lệnh ngạc nhiên.
"Theo tôi được biết, không thể trực tiếp tăng cường thể chất quái vật bằng virus cấp thấp đâu. Vật như vậy, một số nền văn minh sáng lạn thời tiền sử cũng chẳng chế tạo. Cho nên, tôi đoán mẫu virus kia chỉ có tác dụng đột biến ngắn hạn, không có cách nào kéo dài." Lâm Siêu thần sắc tự nhiên, nói: "Nếu như là Á Châu liên minh trộm đi, vậy thì càng đơn giản. Bọn họ tuy muốn thống nhất lực lượng nhân loại của toàn Châu Á, nhưng cuối cùng họ vẫn là con người. Chỉ cần minh chủ của bọn hắn thông minh, cũng sẽ không dùng thứ đó là suy yếu lực lượng của chúng ta. Bọn họ còn trông cậy vào chúng ta cùng tiêu diệt đám quái vật."
Hứa tư lệnh lập tức hiểu ra, chấn động nhìn Lâm Siêu hai mắt. Kiến giải như vậy không phải chỉ có thông minh có thể làm được mà cần phải có cái nhìn toàn cục, đủ cao, đủ xa. Chàng thanh niên này mới chừng hai mươi tuổi, vừa có cái đầu, vừa có lực lượng kinh khủng... Đúng là không có góc chết!
"Được rồi, anh muốn tên lửa vũ trụ, tôi đã chuẩn bị xong. Khi nào anh qua đây?"
Lâm Siêu nhẹ vuốt một chút ngón tay đeo nhẫn thứ nguyên, bình tĩnh nói: "Hai ngày nữa tôi sẽ phái người tới, đến lúc đó rất mong ông giúp đỡ."
"Chỉ một chút lòng thành của tôi thôi mà! Dù sao, hiện tại, mấy cái tên lửa để phóng vệ tinh cũng không có tác dụng gì..." Hứa tư lệnh vô tình cười nói: "Quấy quả anh thế đủ rồi... Anh tiếp tục “bận” đi nhé!"
Lâm Siêu gật đầu, tắt truyền tin sau, đứng dậy. Bạch Tuyết ngẩng đầu nhìn qua, mắt lộ vẻ hỏi thăm.
Lâm Siêu nhìn nàng mỉm cười, nói: "Nghỉ ngơi kết thúc. Bốn người bọn họ sắp trở lại rồi, nên làm chính sự thôi."
"Tôi có thể giúp một tay được không?" Bạch Tuyết chần chờ hỏi.
Lâm Siêu nhìn ánh mắt tràn ngập ước mong của nàng, cười cười, nói: "Có một nhiệm vụ đặc biệt dành cho cô."
"Nhiệm vụ gì thế?" Bạch Tuyết ngạc nhiên nói.
"Nghĩ giúp tôi một cái tên dễ nghe cho chiến đấu võ quán nào." Lâm Siêu khẽ cười nói: "Đợt lát nữa, Tinh võng truyền bá, bốn người bọn họ sẽ cực kỳ nổi tiếng. Có bọn họ tọa trấn thì tên võ quán nhất định phải vang dội mới được."
Bạch Tuyết nháy con mắt... Đặt tên cũng là nhiệm vụ? Trang 172# 1