Chương 388: Bột Hải Chi Chủ (1) Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Tuy nó biết rằng, có lồng phòng hộ năng lượng bao phủ, lại không có sự giúp đỡ của Vũ Dực Phi Xà Vương Thú, nó không thể chạy thoát, thế nhưng lúc này trong lòng nó nỗi sợ hãi đã vượt qua tất cả, nó chỉ muốn chạy trốn thật xa khỏi nơi này!
Ầm! Ầm!
Trận hành hung vẫn kéo dài, mấy tòa nhà gần đó bị phá hủy hoàn toàn, mặt đất lõm sâu, đường phố sụp đổ, lộ ra đường ống dẫn nước bên trong lòng đất.
Phần đầu cùng nửa người trên của Vũ Dực Phi Xà Vương Thú, máu thịt be bét, vảy giáp giống như lưỡi dao cắm đầy trên thân thể của nó, cái thì dựng thẳng lên, cái thì trộn lẫn vào trong máu thịt, có một số nơi máu thịt nứt toác ra, từ bên trong có thể nhìn thấy máu thịt mơ hồ cùng với tứ chi của các sinh vật khác chưa tiêu hóa hết.
Mùi thối rữa cùng mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.
Lâm Siêu ổn định lại hơi thở, động tác dần dần ngừng lại, lúc này Vũ Dực Phi Xà Vương Thú đã triệt để không nhúc nhích, coi như con xác thối kia có thể cướp đoạt đầu óc của nó, thay thế nó điều khiển thân thể, nhưng thân thể đã không còn hoàn chỉnh, dây thần kinh cùng khung xương toàn thân đều đã đứt gãy, vỡ vụn, cướp đoạt bộ não cũng vô dụng.
Giết! Giết!
Ý niệm giết chóc trong đầu Lâm Siêu lại mãnh liệt kéo tới.
Lâm Siêu buông đuôi rắn ra, thân thể đột nhiên bay lên, trong chớp mắt đấm ra một đấm nặng nề vào đầu của Vũ Dực Phi Xà Vương Thú, chỉ thấy bên trong bộ óc hiện ra một thanh niên mặc quần áo màu đen, giờ này đã hôn mê.
Bên trong mắt Lâm Siêu sát ý tỏa ra nồng nặc, đưa tay tóm lấy cổ họng của con xác thối, nhấc lên cao, trong trạng thái Hoàng Kim Cự Nhân cao năm mét lúc này của hắn, thanh niên mặc quần áo màu đen ở trong tay hắn giống như một con gà. Cảm nhận được yết hầu đau đớn, thanh niên mặc quần áo màu đen mơ hồ tỉnh lại, khi thấy Lâm Siêu ở trước mặt, nhất thời con ngươi co rụt lại, ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Lâm Siêu.
Thanh niên mặc quần áo màu đen sắc mặt trắng bệch, trong đôi mắt tràn ngập hoảng sợ, hắn không nghĩ tới sau khi ác chiến cùng hai con Vương Thú một phen, Lâm Siêu vẫn giữ lại được sức mạnh cường đại như thế, song phương hoàn toàn không hề cùng đẳng cấp, sức mạnh như vậy đã vượt qua Vương Thú quá nhiều, vốn là một bên nghiền ép!
Hắn cho rằng đã tính toán được tất cả, Lâm Siêu sẽ bị Vũ Dực Phi Xà Vương Thú nhốt lại, còn mình được Đà Sơn Vương Thú hỗ trợ, sẽ nhanh chóng bắt người phụ nữ kia, cướp đoạt năng lực của nàng, trở thành tân Vương Giả, thế nhưng không tưởng tượng được, vũ khí của Lâm Siêu dĩ nhiên không bị đồng bộ tần suất, như vậy chất liệu vũ khí nhất định là cực kì cao cấp, thậm chí là vượt qua vũ khí cấp S, nhưng ở giai đoạn hiện tại, làm sao có khả năng có người lấy được vũ khí cao cấp như vậy?
Thứ hai, hắn không nghĩ tới một nhân loại như Lâm Siêu, lại có thể bùng nổ ra sức mạnh cường đại như vậy, Vương Thú ở trước mặt hắn hoàn toàn bị nghiền ép, phỏng chừng chỉ có vị tồn tại kia ra trận mới có thể trấn áp hắn, nhưng mà, vị kia ở trong biển sâu, sao có thể vì hắn mà ra mặt.
"Đáng lẽ ta không nên tới, không nên tới!" Thanh niên mặc quần áo màu đen tràn ngập hối hận, hắn nên cẩn thận hơn nữa, không nên tự mình tới đây, để cho Đà Sơn Vương Thú đi bắt người phụ nữ kia cho mình tiến hành cướp đoạt là được rồi, nói đi nói lại, vẫn là do mình quá tự tin, hơn nữa Vũ Dực Phi Xà Vương Thú lại vừa vặn có năng lực Tần Suất, có thể mang hắn che dấu trong thân thể, cho nên hắn không nhịn được mê hoặc, muốn đích thân đến đây tận hưởng thời khắc đẹp đẽ kia.
Tuy nhiên ngược lại mà nói, nếu như hắn đối với kế hoạch của mình không đủ tự tin, cũng sẽ không tùy tiện tiến hành tấn công, nếu lựa chọn tấn công, tự nhiên đã tính toán ổn thỏa hết mọi chuyện.
"Hãy tha cho ta!" Thanh niên mặc quần áo màu đen vội vàng lên tiếng: "Ta đồng ý thần phục ngươi, ta có..."
Lâm Siêu bàn tay hơi dùng sức, bóp xương cổ của hắn phát ra tiếng kèn kẹt, cười gằn nói: "Thần phục? Ngươi có cơ hội lựa chọn sao?"
Thanh niên mặc quần áo màu đen trong lòng dâng lên hơi lạnh.
Xác thực, có người phụ nữ kia ở đây, hắn có nói cái gì đều không có ý nghĩa.
Dùng bảo vật để đổi lại mạng sống?
Thần phục để sống tiếp?
Uy hiếp hắn ta?
Tất cả đều phí công, bởi vì một khi bị người phụ nữ kia khống chế, sẽ biến thành người hầu trung thành nhất, đem tất cả những gì mình biết đến cống hiến cho nàng.
"Có bản lĩnh thì giết ta đi!" Thanh niên mặc quần áo màu đen khuất nhục quát lên.
"Theo ý muốn của ngươi!" Lâm Siêu vung tay mạnh mẽ ra quyền.
Ầm ầm ầm!
Nắm đấm trúng vào lồng ngực của thanh niên mặc quần áo màu đen, đánh gãy toàn bộ xương sườn, đau nhức làm cho ngũ quan của hắn vặn vẹo.
Lâm Siêu cố nén ý muốn giết chết hắn, dùng bàn tay to lớn nắm đầu của hắn, nhấc hắn bay về hướng Đà Sơn Vương Thú, nếu như không phải Phạm Hương Ngữ có năng lực khống chế hắn, Lâm Siêu sẽ trong nháy mắt bóp nát đầu của hắn.
"Ngươi mau tới đây đi!" Lâm Siêu cầm bộ đàm hướng về Phạm Hương Ngữ nói, âm thanh lạnh như băng.
Phạm Hương Ngữ nhìn về hướng Lâm Siêu đang đứng, nhìn thấy trong tay Lâm Siêu đang cầm thanh niên mặc quần áo màu đen, lập tức biết ý định của Lâm Siêu, nàng không nói hai lời, từ mười mấy tầng lầu tháp chỉ huy nhảy xuống, vững vàng rơi trên đỉnh một tòa nhà, giống như một con bướm màu đen mềm mại, lòng bàn chân khẽ phát lực, nhanh chóng lướt về phía Lâm Siêu.
Một đám tham mưu trưởng ở phía sau lưng nàng kinh ngạc há miệng, không nghĩ người này suốt ngày ở chung với bọn hắn, thanh xuân thiếu nữ luôn ở phía sau chỉ huy chiến trường, lại có thân thủ phi phàm như vậy.
Bộ Phàm ánh mắt lấp lóe, đoán ra mục đích của Phạm Hương Ngữ. Lâm Siêu nhấc theo thanh niên mặc quần áo màu đen bay lên trên đỉnh đầu Đà Sơn Vương Thú, chưa kịp ra tay, Đà Sơn Vương Thú đang khổ sở giãy dụa bỗng nhiên thấp giọng "Ò ò" vài tiếng.
Lâm Siêu ánh mắt tràn ngập sát ý lộ ra vẻ kinh ngạc, thông qua đồng hồ đeo tay phiên dịch, con Đà Sơn Vương Thú nãy dĩ nhiên lại xin tha?
"Buông tha ta, ta đồng ý thần phục ngươi." Đà Sơn Vương Thú "Ò ò" cầu xin, nó nhìn thấy trong tay Lâm Siêu đang nhấc theo thanh niên mặc quần áo màu đen giống như cá chết, liền biết kế hoạch lần này triệt để thất bại rồi, vì lẽ đó rất quyết đoán lựa chọn thần phục, giống như nó đã từng thần phục với một con quái vật cấp Lĩnh Chủ.
Sau đó, nó thu được kỳ ngộ, nhanh chóng tiến hóa, thể chất vượt qua con Lĩnh Chủ kia, đem thân thể của con Lĩnh Chủ kia nuốt trọn, đây cũng không phải là báo thù, mà thuần túy là vì... Nó đói bụng!
Trong thế giới quái vật. Thần phục cũng không có gì là hổ thẹn, bởi vì bọn chúng không hề biết tới tôn nghiêm là gì!
"Thần phục?" Lâm Siêu thu lại sát ý trong lòng, mặc dù có chút bất ngờ về sự hèn nhát của con Vương Thú này, thế nhưng cũng không khó lý giải, dù sao nó cũng không phải là Vương Thú loại hình công kích, không có Vũ Dực Phi Xà Vương Thú hỗ trợ, nó không cách nào rời khỏi lồng phòng hộ năng lượng, chỉ có thể bị dây dưa cho tới chết ở đây.