Hứa Bất Lệnh vừa nói xong, toàn trường đều là tiếng hô kinh ngạc.
Đạo thơ có chết cũng không nhật, kỳ thật mọi người cũng không làm được gì, nhưng thừa nhận ngay tại chỗ chính là tọa thực tiếng xấu "Trộm thơ".
Có điều tuy mọi người trơ trẽn, nhưng Hứa Bất Lệnh dám làm dám chịu, thoải mái thừa nhận, kỳ thật cũng không có gì để nói.
Người ta là trưởng tử của Túc Vương, mua bài thơ tới đây chơi một chút, bị vạch trần liền thừa nhận ngay tại chỗ, cũng coi như cầm được thì cũng buông được, người ta lại không dựa vào cái này để ăn cơm, không cần thiết phải bám chặt không buông.
Đám đại nho Tùng Bách Thanh, Tề Tinh Hàm thấy Hứa Bất Lệnh thừa nhận sai lầm dứt khoát như vậy, đều thở phào nhẹ nhõm gật đầu.
Tề Tinh Hàm đang chuẩn bị nói một câu"Biết sai để sửa là rất đáng mừng", lại không ngờ Tùng cô nương ở bên cạnh đã lại mở miệng.
Tùng Ngọc Phù lộ ra vẻ tức giận và khó hiểu, một đôi mắt hạnh trợn trừng.
Hứa thế tử! Bài từ này vốn là ngươi viết ra, vì sao lại không thừa nhận, còn gánh tiếng xấu "Trộm thơ".
Bởi vì ta không muốn tráng niên chết sớm!
Trong lòng Hứa Bất Lệnh thầm nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vẫn phải làm ra bộ dạng hổ thẹn, lắc đầu cười khẽ.
Bài từ này đã quá rõ ràng, quả thật là đạo.
Hai mắt Tùng Ngọc Phù trừng lên.
Ngươi đạo của ai?
Ta.
Trong lòng Hứa Bất Lệnh giật thót, cứng đờ tại chỗ.
Xong rồi!
Ta đạo của ai?
Ta đạo của Lí Thanh Chiếu.
Nơi này không có Lí Thanh Chiếu.
Sắc mặt Hứa Bất Lệnh hơi trầm xuống, trong lòng xoay chuyển rất nhanh.
Ừ. Sai hạ nhân ra ngoài mua.
Chỉ là những lời này, đã không ai nghe.
Một câu"Ngươi đạo của ai"của Tùng Ngọc Phù đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả người ở đây.
Đúng vậy!
Văn thái của Hứa Bất Lệnh có thể là giả, nhưng từ lại là thật.
Bài từ này tất nhiên có thể trở thành thiên cổ tuyệt xướng, cho dù Hứa Bất Lệnh mua, cũng phải là người có bản lĩnh thực sự viết ra chứ?
Mua bán, có bán mới có mua.
Vừa rồi chỉ mải khiển trách Hứa Bất Lệnh "Trộm thơ", lại quên mất cái này!
Tề Tinh Hàm Trước nay luôn tích cực, lúc này mày nhíu chặt, vuốt cằm nói.
Hứa thế tử, ngươi đã nói bài từ này là mua, vậy xin hỏi là mua của ai?
Hứa Bất Lệnh hít vào một hơi.
.
Sai hạ nhân ra ngoài mua, không biết là của ai.
Mua lúc nào?
Mấy ngày trước.
Tốt.
Tề Tinh Hàm gật đầu, chư vị đại nho trên đài cao không phải là hủ nho, ai mà không phải người đã lăn lộn nửa đời người trong quan trường?
Nghe thấy mấy câu nói đó, tất cả mọi người đều lộ ra biểu cảm cổ quái.
Tề Tinh Hàm mặt mày tươi cười, đi xuống đài cao, bước tới đại sảnh, chắp tay sau lưng giống như phu tử, đi hai vòng quanh Hứa Bất Lệnh.
Mấy ngày trước. Nói cách khác bài từ này là mua ở phụ cận thành Trường An, phải không.
Hứa Bất Lệnh nhíu mày.
Xem như là vậy đi.
Ha ha.
Tề Tinh Hàm quan sát Hứa Bất Lệnh mấy lần.
Thành Trưởng An có trăm vạn nhân khẩu, người từng học tư thục chiếm một nửa, trong đó biết viết văn chỉ còn lại ba thành, biết thi từ sợ rằng không đến một thành, có đúng không?
Rất nhiều tài tử ở đây đều gật đầu, thành Trưởng An là quốc đô, người vào kinh đi thi nhiều như cá diếc qua sông, có thể ngâm thơ đối từ rất nhiều, nhưng đặt ở Trường An, cũng chỉ là một cái vòng nhỏ hẹp.
Tề Tinh Hàm cười khẽ.
Bộ phận người này, tám thành là cử tử, kẻ sĩ, còn lại thì là tài tử lang thang, du hiệp giang hồ, trong đó nữ tử có bao nhiêu, các vị chắc cũng rõ.
Mọi người liên tục gật đầu, nữ tử không thể nhập sĩ làm quan, biết văn thi từ rất nhiều, nhưng tạo nghệ cao lại không có mấy. Toàn bộ Trường An có thể xứng với hai chữ "Tài nữ" này cũng chỉ đếm được trong lòng bàn tay.
Tề Tinh Hàm lại đi một vòng quanh Hứa Bất Lệnh.
Bài từ này, dựa theo ý cảnh cho thấy. Là nữ tử tuổi tác hơi lớn, đã trải qua quá suy sụp. Cảnh còn người mất mọi chuyện đều xong. Ừ, có thể là ở goá trong nhà. Mà tạo nghệ của bài từ này thì mọi người đều rõ.
Có tài văn chương như vậy, không thể là không có tiếng tăm gì. Lão phu suy nghĩ một lần, toàn bộ thành Trưởng An, nữ tử có tao ngộ như vậy lại có tài văn chương đến thế, căn bản là không có!
Đúng vậy!
Thành Trưởng An quả thật không có nữ nhân như vậy, nếu có thì đã sớm nổi danh rồi.
Cả trường thì thầm to nhỏ, cũng trở nên nghi hoặc.
Ta là nam nhân, năm nay mười tám tuổi, lại quyền cao chức trọng, càng không thể viết ra bài từ này.
Tề Tinh Hàm nhếch khóe miệng, lộ ra mấy phần vui mừng.
Tuổi còn trẻ, lại khiêm tốn không cầu hư danh, phần lòng dạ này đúng là không dễ. Vừa rồi là lão phu dùng dạ tiểu nhân đo bụng quân tử.
Hứa Bất Lệnh không hiểu gì.
Không tìm thấy người khác, ngươi cho rằng là ta viết? Dựa vào cái gì?
Tề Tinh Hàm cười ha ha.
Hứa thế tử không có loại tao ngộ đó, nhưng Lục phu nhân ở goá tại nhà, một mực chăm sóc thế tử điện hạ. Thế tử điện hạ có cảm xúc mà phát, viết ra bài từ này, cũng chẳng có gì là lạ.
Xôn xao.
.
Cả trường xôn xao, vương công quý tử ở đây rất nhiều, biết chuyện này lại không ít, nghĩ lại cẩn thận, đúng là có khả năng này.
Trong mắt Hứa Bất Lệnh đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ sức tưởng tượng của lão thất phu này lại phong phú như vậy. Hắn giơ tay lên nói.
Bài từ này không phải Lục phu nhân viết, là ta mua, tiên sinh chớ có đoán bừa.
Tề Tinh Hàm chắp tay sau lưng, mang theo mấy phần vui mừng.
Trẻ tuổi không tranh đua là chuyện tốt, nhưng Hứa thế tử không nên ẩn tàng sâu như vậy. Ngươi đã nói là mua, vậy ngươi nói bài từ này là mua của ai?
Hứa Bất Lệnh há há miệng.
Đã nói là hạ nhân đi mua, nặc danh mua hàng, không biết người bán là ai.
Tề Tinh Hàm thở dài.
Hứa thế tử không thừa nhận cũng được, công đạo tự ở trong lòng người, ở đây đều là người đọc sách, là tình huống gì thì đều rõ.
Đúng vậy đúng vậy.
Lời nói của Tề tiên sinh có lý.
Xong rồi, càng bôi càng trắng.
Hứa Bất Lệnh hết đường chối cãi, đành phải xòe tay.
Các ngươi có tin hay không thì tùy.
Nói xong xoay người chuẩn bị chuồn mất.
Trên đài cao, Tùng Ngọc Phù thấy Hứa Bất Lệnh muốn đi, vội vã chạy ra vài bước về phía trước.
Đợi đã! Ta còn chưa chứng minh xong, chỗ ta còn có thi từ khác mà Hứa thế tử viết, khi say chong đèn xem kiếm.
Ngươi xong chưa!
Hứa Bất Lệnh giận tím mặt, thân hình từ dưới đất bay lên giống như liệp ưng, áo lông bay phần phật, trực tiếp hạ xuống trên đài cao, giơ tay lên bịt miệng Tùng Ngọc Phù, xách Tùng cô nương đang sốt ruột khó dằn nổi lao ra cửa sổ, biến mất khỏi đại sảnh.
Toàn trường hoảng sợ.
Không ít tiểu thư quan gia nhìn thấy thân thủ vô cùng kì diệu này, trong mắt đều sắp tóa lửa.
Hứa thế tử văn võ song toàn, còn trông tuấn lãng như vậy, thật sự là không cho nam nhân khác đường sống.
Đúng vậy, nam tử hiểu nữ nhân như vậy, đúng là hiếm thấy.
Nếu ta là Lục phu nhân, sợ rằng tim cũng tan rồi.
Khác với các hoa si ẩn tình đưa tình, mấy vị đại nho trên đài cao thì nhìn chung quanh, trong ánh mắt mang theo mấy phần kinh ngạc.
Hoàn toàn không ngờ, thế tử của Túc Vương nổi danh với "Bạo ngược xung động", không ngờ lại có văn thái tốt như vậy.
Ngón tay Yến Vương Tống Ngọc gõ nhẹ lên bàn, suy tư một chút, cười khẽ.
Khi say chong đen xem kiếm. Oa nhi Bất Lệnh này giấu hơi sâu.
Tùng Bách Thanh nhíu mày, suy tư một lát, lắc đầu nói.
Lời Lão Tề nói có lý lẽ có chứng cớ, nhưng Hứa Bất Lệnh năm nay mới mười tám, cho dù văn thái có tốt tới mấy, cũng khó mà viết xuống được bài từ này, hơn nữa không cần thiết phải không thừa nhận, nhìn phản ứng của Hứa Bất Lệnh có thể là có ẩn tình có khác. Trước khi chưa có định luận, đừng truyền bá mù quáng.
Cái này xem như là dùng phương thức "Còn nghi vấn" để kết thúc.
Nhưng ở đây nhiều người như vậy đều có đầu với tai, mấy người tin mấy người không tin, không ai biết..