Tuyết lớn rả rích, phương đông trắng bệch, trời sắp sáng.
Trong hẻm nhỏ đá xanh phường Đại Nghiệp, Hứa Bất Lệnh cả người đầy máu, cầm trường đao bốn thước thất tha thất thểu bước đi, lưỡi đao cọ xát lên nền đá xanh phát ra tiếng vang ‘Xẹt xẹt.’. Rạng sáng trong hẻm không người nên cũng không làm cho người khác chú ý.
Đêm qua hắn chém hổ giết người ở bên trong địa cung Bạch Mã Trang tiêu hao quá lớn. Cuối cùng cứng đối cứng tiếp một quả đấm của Chu Mãn Long, thân thể cứng rắn không bị thương nhưng hàn độc trong cơ thể không áp được.
‘Tỏa Long Cổ’ là cổ độc Miêu Cương, cổ trùng gặp rượu mạnh sẽ bị áp chế. Nếu không thời khắc đều sinh ra hàn độc ăn mòn khắp người, không toàn lực ứng phó thì kết cục là mạch máu bạo liệt thất khiếu đổ máu mà chết.
Hắn đã uống hết Đoạn Ngọc Thiêu trong hồ lô. Tuy rằng giảm bớt đau đớn khó có thể miêu tả không ít nhưng vẫn làm người ta khó có thể chịu đựng.
Bước chân Hứa Bất Lệnh xiêu vẹo, thở ra từng loạt sương mù vào trong trời đông giá lạnh, chậm rãi đi về phía cửa hàng Tôn gia.
.
Gió lạnh phần phật, cuốn lên mạt tuyết cỏ khô trong ngõ nhỏ.
Cửa hàng Tôn gia sáng lên ngọn đèn dầu mờ nhạt, lão chưởng quầy đang dọn băng ghế từ trên bàn xuống.
Xẹt xẹt.
Tiếng đao kéo từ xa tới gần.
Tôn chưởng quầy nhíu mày, dùng khăn lông xoa tay, đi đến dưới cờ phướn của quán rượu nhíu mày xem xét. hắn thấy một nam tử tuấn mỹ mặc đồ đen, kéo trường đao bốn thước đi tới. Mặt như quan ngọc, lại đầy máu loãng.
Tôn chưởng quầy ở ngõ nhỏ mở quán rượu cả đời. Vì rượu ngon, hào hiệp tới kinh thành đều thích uống một chén ở chỗ này, người nào chuyện gì hắn cũng đều gặp rồi. Khách giang hồ chém giết buổi tối cả người đầy máu, rạng sáng thất tha thất thểu đi tới uống một chén rượu, sau đó bình yên chợp mắt giống như này đều đã xuất hiện vài lần.
Tôn chưởng quầy đang chuẩn bị xoay người hâm rượu, cẩn thận nhìn lại mới phát hiện nam tử người đầy vết máu này là Hứa Bất Lệnh.
Ui da! Công tử, sao ngươi lại thành ra thế này.
Tôn chưởng quầy quýnh lên, vội vàng chạy đến chuẩn bị đỡ Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh cong khóe miệng, giơ tay từ chối hắn đỡ. Hắn nâng trường đao đầy máu đi vào quán rượu, ngồi xuống bên bàn nhẹ nhàng thở ra.
Chưởng quầy, lấy bầu rượu.
Trong quán rượu treo đèn lồng, Tôn chưởng quầy theo ánh lửa đánh giá vài lần, thấy trên người Hứa Bất Lệnh không có ngoại thương, mới thoáng thở phào. hắn xoay người cầm một bầu rượu ấm trên bếp lò đi đến trước mặt hắn.
Công tử, tối hôm qua đi làm gì thế? Thân thể ngài đáng giá ngàn vàng, sao lại tự mình động thủ giết người.
.
Hứa Bất Lệnh giơ tay nhận bầu rượu, ngửa đầu uống một ngụm lớn. Rượu mạnh theo khóe miệng rơi xuống vết máu trên cằm, cũng làm ướt vạt áo.
Ực ực ực ực.
Chỉ hai ngụm bầu rượu đã thấy đáy.
Hứa Bất Lệnh phun ra trọc khí thật dài, cuối cùng cũng trở lại bình thường. Hắn dùng tay áo lau miệng, cởi túi nhỏ bên hông xuống, ném lên trên bàn, phát ra âm thanh ‘cộp’ trầm đục, còn có tiếng bạc va chạm ‘choang’.
Tam Tài trộm bạc của chưởng quầy. Tối hôm qua ta làm việc, thuận tay lấy về cho ngươi.
Cái này.
Tôn chưởng quầy sững sờ tại chỗ. hắn nghiêng đầu nhìn túi dính máu trên bàn, lại nhìn Hứa Bất Lệnh cả người đầy hơi thở giết chóc. Đôi mắt mờ đục của hắn dần nóng lên, vỗ đùi một cái.
Ui da! Hứa công tử, ngươi làm gì vậy? Lần trước tiểu lão nhân chỉ thuận miệng nhắc tới. Ngài cần gì phí sức lớn như vậy tìm bạc về chứ? n tình của ngài, tiểu lão nhân phải trả sao đây. Rượu này cũng đâu còn vị.
Vừa nói hắn vừa đến bên bếp lò, vừa đổi nước ấm lại vừa tìm khăn lông.
Hứa Bất Lệnh ngồi ở trên ghế hơi hòa hoãn lại, đau đớn âm hàn trong ngực theo rượu mạnh xuống bụng dần dần tiêu tán, sắc mặt hắn cũng tốt lên. Hắn dựa trường đao vào trên bàn, cười khẽ.
Ta làm việc riêng, thuận tay thôi. Tôn chưởng quầy không cần khách sáo như vậy. Nếu thật muốn trả nhân tình, một bầu rượu là đủ rồi.
Tôn chưởng quầy bưng bồn nước ấm đặt ở trên bàn.
Nói thì nói vậy nhưng tình vẫn phải nhớ. Người giang hồ chú ý đến khoái ý ân cừu nhưng tiểu lão nhân ta lại không phải người giang hồ. Ôi. Tiểu lão nhân cũng không có gì khác, về sau công tử đến đây, rượu luôn đủ.
Hứa Bất Lệnh gật đầu cảm ơn, dùng nước ấm rửa gương mặt đông cứng, khẽ cười nói.
Uống rượu nếu không thu bạc thì về sau ta cũng ngại tới.
Tôn chưởng quầy há miệng thở dốc. hắn giao tế cả đời với người, biết với loại người trẻ tuổi mang tinh thần nghĩa hiệp trong xương này có nói thêm nữa cũng vô dụng, chỉ đành cười khổ gật đầu. hắn nghĩ nghĩ, lại nói một câu.
Tiểu lão nhân mở quán rượu nhiều năm như vậy, người như công tử vẫn là lần đầu tiên gặp được, hào hiệp sảng khoái hơn so với vài người giang hồ miệng đầy ‘nhân nghĩa’ kia nhiều.
Hứa Bất Lệnh hơi nhếch môi.
Đó là vì ta giết người không phạm pháp, người bình thường không nghĩ thoải mái được như vậy.
.
Tôn chưởng quầy lắc lắc đầu, cũng không nói tiếp nữa.
Nghỉ tạm trong quán rượu một lát, Hứa Bất Lệnh dùng vải bọc trường đao dính máu, đứng dậy đi về phố Khôi Thọ.
Tôn chưởng quầy đi ra ngoài quán rượu nhìn theo đến khi bóng dáng hắn biến mất, mới lắc đầu cười một cái. hắn cầm túi trên bàn lên rồi tiếp tục đi qua đi lại ở trong quán rượu không lớn như ngày xưa.
.
Ở chỗ ngoặt cách hẻm đá xanh không xa, Ninh Thanh Dạ khoác áo lông chồn, bàn tay trắng chống lên tường gạch, không chớp mắt nhìn từng thứ phát sinh trong quán rượu.
Ngày hôm qua, sau khi rời khỏi quán rượu, nàng vẫn muốn chờ tên thế tử ngốc yếu ớt kia lại đây. Nhưng Tôn chưởng quầy không lấy bạc của nàng, còn nói nàng không bằng nam nhân vứt thê bỏ nữ kia. Trong lòng nàng có chút tức giận, không muốn lại đến quán rượu.
Hôm nay cửa hàng vừa mở cửa, Ninh Thanh Dạ đã đến chỗ ngoặt trong ngõ nhỏ chờ. Đúng như nàng dự đoán, quả nhiên tên thế tử ngốc kia mỗi ngày đều sẽ đến đây mua một bầu rượu. Nhưng nàng không ngờ Hứa Bất Lệnh lại toàn thân đầy máu, nâng trường đao thất tha thất thểu đi tới.
Nàng biết Hứa Bất Lệnh trúng Tỏa Long Cổ, nếu động khí sẽ chịu đau đớn lớn ra sao. Nàng còn tưởng rằng tối hôm qua Hứa Bất Lệnh gặp chuyện gì.
Mãi đến khi nghe thấy Hứa Bất Lệnh nói chuyện với Tôn chưởng quầy, nàng mới hiểu được lý do.
Hứa Bất Lệnh cũng nghe nói chuyện tiểu nhị quán rượu làm phụ mẫu tức chết, trộm tiền tài của ân nhân nên chạy đến lấy bạc về.
Hai trăm lượng bạc đối với thế tử phiên vương mà nói còn không được coi là chín trâu mất sợi lông, phí sức lực lớn như vậy, thoạt nhìn không thể hiểu được.
Nhưng Ninh Thanh Dạ thấy cảnh này cũng hiểu được vì sao Tôn chưởng quầy nói nàng không bằng phụ thân sớm đã mất tăm hơi kia của nàng rồi.
Người giang hồ chú ý gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.
Nhìn thấy người ta nghèo khổ chịu khổ, rút đao tương trợ đoạt lại tiền bạc không lấy một xu, cái này gọi là hiệp khí.
Nhìn thấy khách nghèo chịu khổ, tự bỏ tiền túi bù vào chỗ thiếu, cái này gọi là bố thí.
Đều là thiện ý được người kính ngưỡng, nhưng không phải mỗi người đều muốn nhận bố thí.
Giống như Tôn chưởng quầy, có tay nghề không đói chết, cũng không chịu của ăn xin, cho nên sẽ không nhận bạc của nàng.
Nhưng vốn là bạc của Tôn chưởng quầy, Hứa Bất Lệnh lấy về, muốn một bầu rượu làm bồi thường. Tôn chưởng quầy lấy là hợp tình hợp lý, trong lòng cũng thoải mái.
Nói trắng ra là nàng không rành cách đối nhân xử thế, võ nghệ có cao cũng chỉ là cô nương có lòng tốt mà thôi, không thể so với khách giang hồ chân chính.
Ninh Thanh Dạ chớp chớp mắt, đôi mắt sáng trong như ngộ ra. Nàng nhìn theo Hứa Bất Lệnh rời đi rồi quấn chặt áo lông chồn trên người, chậm rãi trở về viện không người..