Ban đêm không trăng cũng không sao, trong hoang cốc sương mù chẳng có lấy ánh sáng nào, ngoại trừ ánh lửa leo lét thoắt ẩn thoắt hiện ở trung tâm sơn cốc xa xăm kia, phần lớn những nơi khác đều đắm chìm trong màn đêm vô tận.
Đêm về khí lạnh đến thê lương, khi những ngọn gió xôn xao mang theo hơi lạnh quét qua sơn cốc làm nổi lên từng gợn sóng u tối kì lạ như thủy triều, đó là sương mù đặc thù của riêng sơn cốc này.
Sơn cốc rất lớn, nếu là ban ngày có thể thấy những dãy núi non chập chùng vây quanh, nhưng khi đêm xuống chỉ có thể thấy những hình bóng cao lớn mông lung, tựa như một gã khổng lồ trầm mặc sừng sững ngự trên vùng đất này.
Trong khe rãnh giữa hai ngọn núi cao phía tây bắc là lối ra vào duy nhất của Hoang cốc sương mù, nhưng bên ngoài sơn cốc cũng là đường núi ghập ghềnh quanh co, lúc này đang có một người đi đến.
Bất thình lình bóng tối dấy lên sát khí, phía trước đường núi có người lên tiếng, thấp giọng hét vài câu. Kẻ đang đến gần liền chựng lại, nhờ vào chút ánh sáng nhạt nhòa trong màn đêm, có thể thấy đó là một nam tử trẻ tuổi toàn thân mặc đồ đen.
Sắc mặt kẻ đó điềm tĩnh, dường như không hề bất ngờ trước sự cản trở đột ngột xuất hiện này, nghe xong những lời người kia nói, kẻ đó cũng hạ giọng đáp lại một câu.
Một hỏi một đáp, tựa như khẩu lệnh, lại nghe như ám hiệu.
Ngay sau đó, luồng sát khí ẩn giấu trong bối tối dần lui đi, thanh niên áo đen tiếp tục tiến về phía trước. Có điều đoạn đường núi dẫn đến Hoang cốc sương mù này thoạt nhìn yên tĩnh vắng lặng, nhưng trong đêm tối lại được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, chỉ với các câu hỏi kiểm tra dọc đường tương tự cũng đã xuất hiện những ba lần.
Thanh niên áo đen luôn trả lời lưu loát, thần sắc điềm nhiên, cứ thế thông qua từng ải một, từ từ đến gần lối vào sơn cốc trong màn đêm tối tăm mang theo những cơn gió mát lạnh.
Bên cạnh lối vào là một gò đất nhô cao, vài hòn nham thạch to nhỏ không đều nằm rải rác trên gò núi, có thể thấy loáng thoáng một bóng người màu trắng đứng trên đỉnh gò núi.
Thanh niên chợt dừng lại, đứng nguyên tại chỗ một lúc rồi xoay người đi lên gò núi.
Gò núi nhỏ không có lối đi, cỏ hoang um tùm khẽ dập dìu trong gió đêm. Khi đến gần đỉnh, thanh niên áo đen bắt gặp một tấm bảng gỗ cắm trên mặt đất ở phía trước, từ dưới lên trên điêu khắc một bức đồ án kỳ dị: trên có thần linh phi thiên, dưới có quỷ quái kêu gào, ở giữa lại là một cây đại thụ khổng lồ đỉnh thiên lập địa, nối liền thần quỷ. Thoạt nhìn tựa như một đồ án đại thụ mà trên quỷ dưới thần đều nương nhờ vào gốc cây này.
Thanh niên áo đen quét mắt qua bảng gỗ, rồi dừng lại một lúc trên đồ án đó, tiếp đến liền hướng tầm nhìn về phía bóng người áo trắng đang chắp tay sau lưng đứng cách tấm bảng hơn một trượng.
Sắc trời tịch mịch thế này, toàn thân mặc áo trắng dĩ nhiên rất hút mắt, như nghe được tiếng bước chân, người áo trắng liền quay lại. Đó là một nam tử cực kỳ khôi ngô, khi thấy thanh niên áo đen, khóe miệng y liền dậy ý cười, bèn nói: - Đến rồi à, Hắc Lang. Người được gọi là Hắc Lang gật đầu, đoạn hắn đến gần lên tiếng: - Vân Kiếm, nếu để cha huynh thấy huynh ăn mặc thế này, chỉ e lại trách huynh nữa.
Vân Kiếm vẫn bình thản cười nói: - Không sao, tối nay có đại sự, ông ấy có rất nhiều việc phải lo trong sơn cốc, còn tâm trí nào ngó ngàng đến ta?
Hắc Lang cười khì, đến đứng sóng vai cùng Vân Kiếm phóng mắt nhìn xa. Trong đêm đen tĩnh mịch, ngoại trừ Hoang cốc sương mù tiêu điều âm u sau lưng, trước mắt là vô số dãy núi trùng trùng điệp điệp, tuy không thể thấy rõ như ban ngày, song vẫn có thể mường tượng được vẻ bạt ngàn hùng vĩ của khung cảnh.
Vân Kiếm bất chợt thở dài, hỏi: - Hắc Lang, đệ vào Thần Giáo bao lâu rồi?
- Sáu năm rồi.
- Lâu như vậy à! Vẻ mặt Vân Kiếm đầy cảm khái, ngay sau đó liền mỉm cười: - Ta nhớ lúc đệ mới đến chỉ là một thiếu niên, tuổi tác cũng xấp xỉ Tiểu Tình, mới chớp mắt cả hai đều đã trưởng thành.
Hắc Lang lại cười, song không lên tiếng.
Vân Kiếm tiếp lời: - Phải rồi, hôm nay Tiểu Tình cũng đến, có thể lát nữa sẽ tới đây, đệ muốn đợi muội ấy không?
Hắc Lang lắc đầu, đáp: - Trưởng lão lệnh cho đệ phải đưa viên “Huyết Phách Tinh” cuối cùng vào cốc để dùng cho “Hàng thần chú”, chỉ e chốc nữa thần chú phát huy, đệ không thể ra ngoài, để sau hẵng gặp vậy.
Vân Kiếm nhướn hàng mày kiếm, bèn nhìn Hắc Lang với vẻ kỳ lạ, một lúc sau lại cảm thán: - Cũng chỉ có đệ mới đủ bản lĩnh tìm được thứ dị vật hiếm có như Huyết Phách Tinh, thảo nào mấy năm nay cha ta xem trọng đệ, thân thiết hơn cả con ruột là ta nữa.
Hắc Lang ngẩng lên, nhíu mày nhìn Vân Kiếm, hình như muốn nói gì đó, nhưng Vân Kiếm liền phá lên cười: - Được rồi được rồi, ta chỉ đùa thôi mà, huynh đệ chúng ta có giao tình thế nào chứ, ta có thể nghi ngờ đệ sao? Dường như sực nhớ điều gì đó, trên mặt y lộ một tia gian xảo, nói với Hắc Lang: - Phải rồi, sau khi đại sự kết thúc, đệ mau về chỗ của ta, Tiểu Tình có một bí mật muốn nói với đệ đấy.
Hắc Lang ngây người, liền hỏi: - Bí mật? Bí mật gì?
Vân Kiếm đáp: - Nếu ta nói thì còn gì là bí mật? Đi mau đi, xong chuyện nhớ qua đây gặp muội ấy là được.
Hắc Lang nghĩ ngợi rồi gật đầu: - Được.
Hắc Lang gật đầu với Vân Kiếm rồi sải bước rời khỏi, chẳng bao lâu sau đã thấy hắn xuống đến chân gò núi rồi vào sơn cốc, sau đó mất hút trong màn đêm vô tận.
Thời gian Hắc Lang rời khỏi qua chừng một chén trà, dưới đường núi liền có động tĩnh, một lúc sau chỉ nghe có tiếng động nhẹ. Một bóng người nhẹ nhàng bay vút từ dưới lên cao, xoay mình một vòng linh hoạt giữa không trung rồi tiếp đất bên cạnh Vân Kiếm không chút sai sót, đó là một cô gái xinh đẹp như hoa.
Trông thấy nàng, gương mặt Vân Kiếm liền ánh lên niềm vui, nhưng sau khi nàng đáp xuống bên cạnh, y lại nhíu mày hừ một tiếng: - Hồ đồ! Muội không sợ nếu lỡ sẩy chân gì đó, lúc ấy hối hận cũng không kịp.
Thiếu nữ xinh đẹp cười hì hì, trông có vẻ rất thân với Vân Kiếm, bèn nắm lấy cánh tay của y cười nói: - Có đại ca ở đây, muội sợ gì chứ!
Vân Kiếm lắc đầu cười bất đắc dĩ: - Sao ta lại có một muội muội vô tư như muội chứ. Đúng rồi, lúc nãy Hắc Lang vừa rời khỏi đây, đã vào sơn cốc rồi.
Muội muội mà y nói tới, cũng chính là thiếu nữ xinh đẹp tên Vân Tiểu Tình “à” một tiếng, rồi đưa mắt về phía sơn cốc, sau đó liền trách Vân Kiếm: - Thật đúng là! Sao đại ca không giữ huynh ấy lại, đại ca biết rõ muội có chuyện muốn nói với huynh ấy mà.
Vân Kiếm lắc đầu nói: - Đại sự quan trọng, đệ ấy phải mang Huyết Phách Tinh vào trong “Đại Già La trận” ở sơn cốc. Đợi đến khi “Hàng thần chú” bắt đầu, hắn còn phải giúp cha và các trưởng lão một tay, quả thực không thể nán lại quá lâu.