Lão Mã đi hai bước, đột nhiên thấy một thôn dân quen thường ngày hay tới quán rượu uống rượu, vội vàng kéo lại hỏi: - Phía trước đã xảy ra chuyện gì rồi, sao lại ồn ào như vậy?
Thôn dân nọ đi vội không chịu dừng lại, lớn tiếng nói: - Nghe nói là mấy tiên sư của Thiên Thu môn phát hiện một yêu tà thần giáo dư nghiệt lẩn vào bên trong môn, hôm nay đã bức đến bên ngoài thôn rồi.
Thân thể lão Mã chấn động, theo tiềm thức buông lỏng tay. Sau một lát, lão quay người nhìn sang Lục Trần bên cạnh.
Nhưng chỉ thấy vị bằng hữu này của mình hơi nhíu mày, sắc mặt hờ hững, chỉ có đôi mắt giống như lóe lên một tia sáng khác thường.
Lão Mã hít sâu một hơi, thấp giọng nói: - Về đi.
Lục Trần nhìn lão một cái, lạnh nhạt nói: - Giờ ngươi quay về, rơi vào mắt người bên ngoài chẳng phải càng cổ quái sao.
Lão Mã cau mày, nhìn thoáng qua xung quanh, quả nhiên chỉ thấy hầu như mọi người trong thôn đều đang đi về hướng đầu thôn. Lúc này nếu chỉ có hai người bọn họ đi một nửa đường đột nhiên quay về, quả thật trông rất nổi bật. Lúc này Lục Trần đưa tay vỗ vỗ bờ vai lão, nói: - Đi thôi, chúng ta cùng đi qua nhìn một chút. Vừa nói hắn vừa đi thẳng về phía trước.
Lão Mã hơi bất đắc dĩ đi phía sau hắn, thở dài một hơi, cũng đi theo tới.
Hai người đi một đường tới lối vào Thanh Thủy đường thôn. Nơi này một bên nước, một bên ruộng, ở giữa chỉ có một con đường rộng hai trượng thông ra bên ngoài. Chỉ thấy cách cửa thôn chừng ba mươi trượng có năm người mặc trang phục tương tự đang đứng đó, trong đó có một người trên ngực bị chém một vết thương, máu tươi chảy ra nhưng trong tay vẫn nắm chặt một thanh lợi kiếm, dường như còn chưa chịu từ bỏ giãy dụa. Mà bốn người khác chia ra bao vây quanh gã, cũng đều cầm vũ khí sắc bén, nét mặt thoạt nhìn đều lộ vẻ khinh miệt và chán ghét.
Lục Trần và lão Mã đứng lẫn trong đám người, nhìn cảnh tượng trước mặt. Chỉ thấy quần áo trên thân thể năm người kia đều là loại đệ tử Thiên Thu môn thường mặc. Bốn người vây công có trung niên, có thanh niên. Người bị thương thoạt nhìn chỉ là một thanh niên tầm trên hai mươi tuổi, hình như là dư nghiệt thần giáo bị tam giới vây giết theo lời người thôn dân nói vậy.
Khóe mắt lão Mã đầu tiên liếc sang bên cạnh một chút, thấy tất cả mọi người khẩn trương nhìn tới, không có ai chú ý tới hai người bọn họ, vì vậy âm thầm đụng Lục Trần một cái, cũng không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt lộ ý hỏi.
Lục Trần nhìn chằm chằm vào người thanh niên kia trong chốc lát, không mở miệng, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Không biết vì sao, lão Mã đột nhiên thở phào một hơi.
Lúc này trong bốn người của Thiên Thu môn, vị trung niên cầm đầu vẻ mặt lạnh lùng, lợi kiếm trong tay chỉ về phía người thanh niên, quát: - Nghiệt chướng! Đã chết tới nơi mà còn không biết hối cải sao?
Người thanh niên nọ thân chịu trọng thương, vẻ mặt biến ảo, lộ nụ cười sầu thảm nói: - Sư phụ, ngày thường ta đối với người tất cung tất kính, phụng dưỡng chu toàn, lại chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với ngươi. Sao ngươi lại có thể đối xử như vậy với ta?
Người trung niên kia nghe vậy nhướn mày, trên mặt xẹt qua một tia do dự. Dường như quả thật người này ngày thường được gã rất yêu quý, giờ phút này nhất thời có chút chần chừ.
Nam tử thanh niên kia đột nhiên quỳ phịch xuống mặt đất, ném kiếm sắc trong tay đi, vái lạy về phía trước, khóc với người trung niên kia: - Sư phụ, sư phụ, là đệ tử sai rồi. Người tạm tha cho ta đi...
Người trung niên thở dài một tiếng, trường kiếm trong tay cũng chậm rãi buông xuống, thở dài nói: - Môn quy sâm nghiêm, hơn nữa trong tiên minh đã có nghiêm lệnh, ta cũng không còn cách nào khác. Chỉ trách ngươi đã đi lầm đường. Thôi thôi, nể tình thầy trò chúng ta, ta sẽ...
Gã đang nói chuyện, mọi người xung quanh ngưng thần lắng nghe nhưng Lục Trần đứng trong đám người xa xa đột nhiên lại hừ khẽ một tiếng. Lão Mã bên cạnh hắn giật mình, quay đầu nhìn hắn. Mà lúc này đột nhiên có người hô to một tiếng: - Sư thúc, cẩn thận!
Thân thể tu sĩ trung niên kia chấn động, còn chưa kịp phản ứng liền thấy nam tử trẻ tuổi vốn đang quỳ trước mặt mình đột nhiên thò một thay dao ngắn trong tay áo ra, thân thể vọt tới, sau đó đâm thẳng một đao vào bụng người trung niên này.
Chiêu đánh lén này hung ác độc địa, dù đạo hạnh và thực lực tu sĩ trung niên kia hơn xa thanh niên này nhưng trong lúc bất ngờ không phòng ngự cũng không tránh được, nhất thời trúng ám toán.
Nhưng dù sao đạo hạnh của tu sĩ trung niên cũng bất phàm, gầm lên giận dữ, nhất thời cơ nhục toàn thân thít chặt, đồng thời đánh ra một chưởng, đập bay đệ tử ngỗ nghịch kia ra ngoài, sao đó lảo đảo lùi lại ba bước, vừa định rống giận, đột nhiên tiếng nói ngưng bặt. Gã cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ra vết thương dưới bụng đang chảy ra máu đen.
- Trên dao có độc! Người bên cạnh sớm kinh hô một tiếng. Mà ba người đệ tử khác của Thiên Thu môn đã sớm gầm lên xông tới vây công đệ tử kia.
Thanh niên nọ thân chịu trọng thương, vốn đã bỏ trường kiếm, con dao duy nhất sau khi đâm bị thương người trung niên cũng không thu lại được, giờ phút này hai tay trống trơn, dưới sự vây công của ba đồng môn xưa cũng chỉ có thể cuống quít bại lui. Nhưng mặt gã lại không hề có vẻ sợ hãi chút nào, ngược lại như điên cuồng, vừa cười ha hả vừa khàn giọng hét: - Chân thần hạ phàm, nhất thống tam giới! Ngày sau nhất định ta sẽ đăng tiên ban, đi tới...
Lời còn chưa dứt, gã đã bị một luồng kiếm quang bổ trúng, nhất thời xoay người ngã xuống đất. Mà mấy đệ tử Thiên Thu môn giết tới như rất hận người này, đều dùng kiếm quang đánh tới. Trong nháy mắt, chỉ thấy máu tươi tung tóe, người này bị chém thành thịt nát dưới ánh mặt trời.
Ngay sau đó, ba người vội vàng quay lại vây quanh tu sĩ trung niên vừa bị ám toán, giờ phút này đang ngã ngồi trên mặt đất. Vừa nhìn vết thương nọ, nhất thời bọn họ hai mặt nhìn nhau, đều lộ vẻ sợ hãi.
Lúc này tu sĩ trung niên kia còn trấn định, thấp giọng nói một câu, giọng nói khàn khàn: - Mau về núi.
Ba người nọ giờ mới phản ứng, vội vàng đồng ý, sau đó một người cõng tu sĩ trung niên, hai người hộ vệ, chạy như điên, cũng không quan tâm tới dư nghiệt thần giáo vừa bị giết kia.
Từ lúc nghe tin chạy tới đến lúc trận kích đấu đột nhiên này kết thúc chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhưng chém giết kịch liệt tàn khốc khiến những người xem ở đây chấn động không nhỏ. Một hồi lâu sau, người trong thôn mới chậm rãi rời đi, đồng thời bàn tán không dứt. Đại đa số mọi người đều nghi hoặc và tò mò với tam giới thần giáo.
Trong đó thật ra có nhiều người biết việc này. Dù sao đây cũng không phải là bí mật gì, liền nhân cơ hội nói rõ cho những người trẻ tuổi chưa hiểu rõ tam giới thần giáo. Đại để tam giới thần giáo thật ra là một giáo phái có lịch sử rất lâu đời, tín ngưỡng trên đời có thần, nhân, quỷ tam giới, giáo danh cũng đến từ đó.