Cái khuôn mặt dữ tợn của hắn bỗng co lại, trợn mắt lên nhìn Hà Nghị với vẻ mặt ngạc nhiên hỏi:
“Đại ca nói như vậy là … chẳng lẽ là …”
Hà Nghị chậm rãi gật đầu nhìn Hà Cương rồi trả lời
“Thiên thời có rồi, ta hiện tại đang nắm được một cơ hội hiếm có để giải thoát khốn cảnh trước mắt, bất quá ta cần sự giúp đỡ của ngươi”
Hà Cương mừng rỡ ngồi bật dậy, trong mắt lộ rõ vẻ kích động hỏi dồn
“Quá tốt rồi, ta có thể làm gì để giúp ngươi”
Nói được một đoạn hắn như nghĩ tới điều gì đó giọng điệu trở nên ảm đảm
“Thế nhưng với bộ dáng của ta bây giờ thì có thể giúp gì được cho ngươi cơ chứ”
Lời nói của hắn chưa kịp dứt thì Hà Nghị đã ngắt lời hắn với khẩu khí chém đinh chặt sắt:
“Ngươi là người mà ta tin tưởng nhất trên đời này, ta chỉ tin một mình ngươi mà thôi, nếu ta đã tìm đến ngươi thì chắc chắn ngươi sẽ làm được”
Hà Cương nghe vậy thân thể khẽ rung, kinh ngạc nhìn Hà Nghị, chỉ trong chốc lát cái khuôn mặt đáng sợ của hắn dần sáng ngời lên, thậm chí ánh mắt hắn nhìn Hà Nghị còn trở nên ôn hòa đi rất nhiều. Hắn cắn chặt răng đi tới trước mặt Hà Nghị quỳ gối nói
“Đại ca, ngươi cần ta làm việc gì, ta cho dù liều cái mạng già này cũng sẽ giúp ngươi hoàn thành”
Hà Nghị liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt hơi có vẻ vui mừng, lập tức lắc đầu trả lời:
“Ta không cần ngươi liều mạng, nhưng ngươi phải tự ẩn náu hành tung một thời gian, kiểu như lúc ra ngoài thì thay đổi quần áo, đeo mặt nạ hay khoác áo trùm đầu lên, đừng để ai nhận ra ngươi là được”
Nói xong hắn lấy một cái túi đã chuẩn bị sẵn ném cho Hà Cương rồi nói tiếp:
“Ta đã chuẩn bị tốt đồ vật cho ngươi rồi, ngươi đi cải trang đi rồi đi đến mấy cửa hàng lớn trong thành một chuyến”
Hà cương nhận lấy cái túi kia, hai mắt sáng lên, trên mặt lộ ra mấy phần hung ác, tiếp đó hắn lại có chút do dự hỏi:
“Nhưng mà đại ca, trên núi còn có người đang nhìn chằm chằm ngươi không buông sao?”
Hà Nghị cười lạnh một cái rồi trả lời
“Đám người nhìn chằm chằm ta đúng là ngày càng nhiều, bọn hắn đang ước gì ta phạm phải lỗi gì để hạ bệ ta nên không cần phải để ý bọn họ. Bất quá chuyện cần trước mắt của ta không được bất cứ thứ gì quấy nhiếu nên ta đứng ra làm có chút bất tiện, do vậy mới nhờ ngươi giúp ta một chuyến”
“Đại ca cứ yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt. Thế nhưng ngươi bảo ta đi qua mấy cửa hàng lớn ở Côn Ngô Thành là vì …”
Hà Nghị móc trong áo lôi ra một cái bọc nhỏ đưa cho Hà Cương
Hà Cương hơi nghi hoặc nhận lấy, hắn khẽ nhìn Hà Nghị một chút ròi từ từ mở cái bọc ra, chỉ thấy có một chút bột màu đỏ tươi trên đó, hắn nhìn kĩ một hồi rồi khẽ đưa lên mũi ngửi ngửi, lập tức ngạc nhiên hỏi:
“Chu Sa?”
“Đúng rồi, ngươi giả bộ làm khách hàng sao đó đi đến mấy cửa hàng lớn hỏi thăm xem gần đây có ai mua lượng lớn vật này không?”
Hà cương gật đầu đồng ý đem bọc giấy thu hồi
“Ta biết rồi”
Hà Nghị đứng dậy nhìn về ánh hoàng hôn phương xa một chút với ánh mắt thâm thúy, sau một lát hắn bỗng nhiên cười gằn một cái rồi lẩm bẩm:
“Chuyển sinh trận muốn kích hoạt phải dùng đến không ít chu sa nha”
Bởi vì địa thế ở Côn Lôn Sơn cao hơn nên ánh tà dương ở đây so với Côn Ngô Thành có chút lâu hơn
Tử Vân Phong, Lạc Nhạn Đài, đây là thời điểm tốt nhất để thưởng thức phong cảnh hùng vĩ với những áng mây mạ vàng đang lững lờ trôi
Bất quá thời điểm này chẳng biết vì sao mà chẳng có người nào có tâm tình ngắm cảnh cả
Trong động phủ của Tô Thanh Quân, nữ tử kia tựa hồ là người hết sức quen thuộc của nàng. Sau một hồi khóc lóc oán giận tố khổ không ngừng của nàng ta thì Tô Thanh Quân phải dùng hai tay đỡ trán để thể hiện sự bất lực của mình
Thái độ của Tô Thanh Quân so với cô gái này so với đám người trước có sự khác biệt rất rõ ràng, trên mặt nàng lộ vẻ đồng tình hiếm có, thế nhưng sau một hồi năn nỉ thì nàng cũng không chịu được mà lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ
Lục Trần hứng thú nhìn màn trình diễn của cô gái đó, trong đầu hắn có nhớ như in thời điểm lên núi bước chân nàng ta còn đi rất nhẹ nhàng thanh thoát, cộng với khuôn mặt bình tĩnh thanh khiết thế nhưng nếu mà so với bộ dạng của nàng ta lúc này thì hoàn toàn là hai thái cực khác hẳn nhau
Hai nữ nhân kia tựa hồ đã rơi vào thế giằng co, Tô Thanh Quân thở dài nói với cô ta mấy câu rồi còn chỉ trỏ mấy cái về phía linh điền bên này với vẻ bất đắc dĩ
Tuy không nghe được nàng nói gì nhưng Lục Trần có thể đoán được là vừa rồi nàng đang dùng Ưng Quả để giải thích lý do không thể xuống núi
Ai ngờ khi nghe đến vậy nữ tử kia lại càng khóc to hơn, thậm chí còn ôm lấy eo của Tô Thanh Quân dùng đầu kiểu muốn chết bằng được
Tô Thanh Quân nhất thời lộ vẻ khó xử, thấp giọng khuyên nhủ một hồi lâu nhưng vẫn không ăn thua. Cuối cùng dường như là bị ép đến không còn biện pháp, nàng cười khổ lắc đầu rồi nói vài câu gì đó
Nữ tử kia nghe vậy sắc mặt lập tức đổi thành vẻ vui mừng, dường như đã đạt được tâm nguyện, nàng ta ôm cảm ơn Tô Thanh Quân một cái thật chặt rồi vội vàng lấy tốc độ cực nhanh xuống núi, dường như sợ nếu bước chậm thì Tô Thanh Quân sẽ đổi ý vậy
Tô Thanh Quân nhìn bóng lưng nàng ta dần khuất bóng, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ nhàn nhạt
Trong căn nhà tranh xa xa, Lục Trần thu hồi ánh mắt, ngả lưng trên giường bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Tia sáng cuối cùng ngoài phòng dần tắt hẳn nhường chỗ cho hắc ám vô tận của đêm tối
Chính vào lúc này, bên ngoài nhà tranh lại truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới. Giờ đây trên Lạc Nhạn đài cũng chỉ có hai người, ngoài Lục Trần ra thì cũng chỉ có Tô Thanh Quân mà thôi
Trời đã tối rồi, giờ này nàng còn không về động phủ còn qua đây làm gì nhỉ?
Lục Trần ngồi dậy nhìn hướng ra phía cửa khẽ cau mài, trầm ngâm một lát thì hắn vẫn quyết định đứng dậy mở cửa
Bóng tối của ban đêm vẫn chưa đến hẳn, tàn dương vẫn còn lưu lại ở phương xa một đường viền vàng, phảng phất vẫn còn lưu luyến nhân gian
Bóng đêm từ bốn phương tám hướng dần tiến lại, phủ lên vách đá cheo leo của Lạc Nhạn Đài, Tô Thanh Quân một mình đứng đó, sơn phong thổi qua làm y phục của nàng theo gió bay phần phật
Dường như nàng là một chiếc lá cây đơn độc, bất cứ lúc nào cũng có thể rời cành mà bay theo gió, lại vừa giống như là một gốc cây mộc ở cạnh vách đá, mặc cho phong sương phủ qua từng năm tháng. Trong khoảnh khắc này hắn cảm giác được một loại vẻ đẹp lạ thường phát ra từ nàng
Bóng lưng xinh đẹp của nàng, dường như là một nét chấm phá giữa không gian, phát ra một tiếng nỉ non làm co thế gian dường như tĩnh lặng
Mà ánh mắt không tiêu cự của nàng đang ngắm nhìn phương xa cũng trở nên có chút thương cảm không rõ ràng
Lục Trần chậm rãi đi tới, hắn dừng lại tại địa phương cách chỗ nàng không xa. Hắn nhìn kỹ nàng một lát rồi lại xoay người, điệu bộ như muốn quay lại căn nhà tranh của mình
“Ngươi vì sao lại đến?”
Thanh âm bình tĩnh của Tô Thanh Quân từ phía sau truyền tới, dù cho nàng không xoay người nhưng tựa hồ vẫn cảm giác được rõ ràng hành động phía sau lưng của hắn.
Lục Trần dừng bước lại, quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy Tô Thanh Quân vẫn duy trì dáng vẻ như vậy, ném cho hắn một cái bóng lưng sâu thẳm mà mỹ lệ.
“Hừm, kỳ thật lúc nãy ta có chút lo lắng người có hay không nghĩ quẩn rồi nhảy xuống không bất quá lại đây nhìn kỹ thì có chút không giống nên chắc là do ta nghĩ nhiều rồi, vì lẽ đó ta quyết định quay về đánh một giấc mai con có sức làm việc”
Bóng lưng Tô Thanh Quân hơi nhúc nhích một chút sau đó quay đầu lại nhìn Lục Trần, vẻ mặt nàng có chút quái lạ hỏi:
“Ngươi cảm thấy ta muốn nhảy xuống?”
Lục Trần lập tức nghiêm mặt nói:
“Thật không tiện, hiểu lầm rồi”
Tô Thanh Quân nghe câu trả lời có chút cợt nhả này của hắn chỉ biết lắc đầu cười khổ, nàng trầm mặc chốc lát rồi đột nhiên hỏi:
“Mấy người Tô Gia hôm nay đến ngươi đều thấy cả chứ?”
Lục Trần suy nghĩ một chút rồi mới trả lời:
“Ta đều nhìn thấy cả, bất quá chỉ là thời điểm mới đến khoảng cách có chút gần thì biết đại khái một chút còn lại phát sinh cái gì ta chịu”
Tô Thanh Quân gật đầu, ánh mắt nhìn Lục Trần có chút nhu hòa lại, nàng hỏi tiếp
“Ngươi có thể chủ động tránh đi, bớt cho ta cảm thấy lúng túng, cảm ơn”
Lục Trần khẽ đánh giá cô nàng này một hồi, thầm nghĩ nàng ta quả nhiên có chút khác biệt so với mội người, dung mạo khuynh thành không nói, tâm ý còn rất thông minh, nghe một hiểu ba”
Trong mắt hắn lộ vẻ tán thưởng, tùy tiện nói:
“Đêm tối phong hàn, Tô sư tỷ đứng đây cẩn thận nhiễm lạnh, nhớ bảo hộ thân thể, ta đi trước”
“Nơi đây cảnh sắc rất đẹp”
Tựa hồ Tô Thanh Quân không nghe thấy Lục Trần nói gì tiếp tục nói tiếp
“Biển mây cuộn sóng, xoay chuyển như đại dương, là cảnh đẹp hiếm thấy, giữa bầu trời đêm lại có vẻ đẹp khác thường so với ban ngày, ngươi không muốn ngắm một tí sao?”
Bước chân Lục Trần dừng lại, nhìn Tô Thanh Quân một chút rồi cười cười, hắn chẳng tỏ vẻ chối từ hay khiêm tốn gì cả mà chỉ gật đầu đa tạ rồi bước đến cạnh vách núi.
Cạnh vách núi thạch nhai hiểm trở đột ngột, lúc mới đi tới chỉ thấy sơn phòng đột nhiên mãnh liệt hơn rất nhiều, kêu rít lên không dứt, dường như từ cửu thiên kéo đến bao phủ khắp đại đại. Mây khói nồng đậm tựa như ngay dưới chân, mênh mông vô tận trải dài đến tận thiên nhai, chúng chập chờn lên xuống vô định
Phong vân dũng động, thiên địa bao la, chợt nhìn lại chỉ thấy một vầng Nguyệt nha đang từ từ nhô lên
Đêm đã dần khuya
Đêm đã khuya.
Hắn đứng bên cạnh nàng.
Sơn phong thổi y phục bay lượn phất phơ, gió mạnh lướt qua mặt làm cho người ta cảm giác được dường như dưới sườn mọc thêm một đôi cánh
Tô Thanh Quân khẽ quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt trầm tĩnh không chút hỷ nộ ái ố, Lục Trần thậm chí chẳng thèm quay đầu nhìn nàng, hắn phóng hai mắt nhìn về phương xa, chỉ thấy ánh trăng nhàn nhạt rơi trên biển mây tạo nên một khung cảnh tráng lệ, không nhịn được thở dài
“Quả nhiên là nhân gian thắng cảnh”
Tô Thanh Quân khẽ cười, như một đóa bách hợp nở rộ trong đêm, đẹp đẽ dị thường, nàng cũng quay đầu lại, hai người cùng phòng tầm mắt tới phương xa. Dưới ánh Nguyệt Quang và Vân Hải có một bóng hình đôi nam nữ lặng lẽ đứng đó thật lâu
Mãi đến lúc trăng lên giữa trời, Tô Thanh Quân mới thu hồi ánh mắt, nàng bỗng nhiên mở miệng nói:
“Đêm nay ta muốn xuống núi một chuyến”
Ánh mắt Lục Trần vẫn nhìn phương xa, trên mặt cũng không thể hiện gì cả, chỉ nhàn nhạt nói một câu: