- Nói cách khác, ngươi đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, nhàm chán đến mức bò dậy nghe tiếng quỷ khóc, thì thấy và cứu được một đệ tử phái Côn Luân từ trong đầm nước? Trong tửu quán, lão Mã nhìn Lục Trần, tức giận hỏi.
Nắng sớm xuyên qua cửa sổ tửu quán chiếu xuống khuôn mặt Lục Trần. Hắn nghĩ nghĩ, gật đầu: - Cũng không khác lắm.
Lão Mã “phì” một tiếng, cười lạnh: - Ngươi có biết thân phận của mình không? Đặc biệt là vừa rồi còn phát hiện ra ám ký của Ma giáo trong thôn này? Con mẹ nó! Ngươi ngoan ngoãn một chút không được sao? Lão khẽ giật mình, nhìn Lục Trần từ trên xuống dưới, có vẻ nghi ngờ: - Không phải là…..ngươi nghĩ tới Thiên Lan Chân Quân nên mới….
- Cái đó thì không có. Ai rảnh mà để ý tới lão già đáng chết kia. Chỉ có một cái mạng thôi.
- Xuy. Đánh rắm. Bớt diễn trò với lão tử đi! Ngươi nói cho ta nghe, vì sao không để cho tên ngu ngốc kia chết đuối?
- Khụ. Lão Mã, gần đây lệ khí của lão rất nặng đó. Sao động chút lại muốn chết người vậy? Ta thấy lão có dấu hiệu âm dương mất cân đối mà nghịch khí đấy. Ngươi cầm ba khối linh thạch tới, ta sẽ mặt dày đi tìm Đinh Đương cô nương nói giúp cho lão một tiếng, để cho nàng giúp ngươi điều trị một chút.
Lão Mã giận tím mặt quát: - Nói bậy! Một đêm Đinh Đương chỉ thu hai khối linh thạch. Ngươi muốn lừa ta!
Lục Trần kinh hãi đứng dậy nhìn lão: - Ta đi! Sao lão biết được tường tận như vậy?
Mặt béo của lão Mã ửng đỏ, nhưng lại lập tức trấn định lại, hừ một tiếng, tự rót cho mình một chén rượu, uống xong thản nhiên nói: - Trong thôn này không có chuyện gì ta không biết.
Lục Trần nghi ngờ nhìn lão: - Nhưng sao ta cảm thấy…cảm thấy lão có hơi lạ?
- Quái cái đầu ngươi! Lão Mã rầy hắn một tiếng, sau đó quyết đoán đổi chủ đề: - Chuyện ám ký của Ma giáo kia, ta đã hỏi qua trong thôn một lượt. Người cũ thì không có vấn đề gì, trong số mấy người mới tới có chừng ba bốn người khá hiềm nghi. Ta sẽ theo dõi cẩn thận.
Lục Trần gật gật đầu: - Vậy lão theo dõi kỹ vào, có gì thì nói với ta.
- Còn thanh niên bên suối hôm qua ngươi nói, ta đã điều tra. Người này tên Lý Quý, không môn không phái, là phàm nhân muốn tu đạo, tìm tới đây đại khái là muốn thử thời vận, xem có thể bái nhập Thu Thiên Môn, tìm được cơ duyên không.
Lục Trần chỉ “Ừ” một tiếng, không nói gì. Thân phận bối cảnh như vậy rất phổ biến, tám chín phần mười người đi vào thôn Thanh Thủy Đường đều có ý định này.
- Quả thật Lý Quý có được bộ da rất tốt. Mới đến thôn này không bao lâu đã có được hảo cảm của không ít người trong thôn. Hơn nữa, y rất khéo tay, thường vẽ tranh ở bờ tây, đều là vẽ nữ tử, ai cũng giống như đúc, lại thêm vài phần phong độ tư thái, cho nên rất được các cô nương trong thôn yêu thích.
Lục Trần như đang nghĩ gì đó, nở nụ cười: - KHông khí trong thôn này trầm lắng cũng lâu rồi, khó trách những nữ nhân kia thấy một nam tử tuấn tú phong lưu như vậy lại động tâm.
Lão Mã hừ một tiếng, không cho là đúng, sau lại nói: - Đúng rồi. Khi nãy ta nói có ba bốn người nghi ngờ thuộc Ma giáo, Lý Quý này là một.
Lông mày Lục Trần nhíu lại, không biết đang nghĩ gì, sắc mặt hơi trầm xuống.
Ra khỏi tửu quán, Lục Trần men theo suối nước đi tới nhà cỏ. Trên đường đi, nước suối trong suốt lấp lánh dưới ánh mặt trời lười biếng trôi, trúc xanh đào đỏ soi vào trong nước, cảnh sắc vô cùng u nhã.
Nhưng mới đi được một nửa, bỗng Lục Trần nghe được từ bên kia bờ vang lên tiếng cười huyên náo. Hắn hơi động lòng, quay đầu nhìn lại, quả nhiên bên bờ tây có ba bốn phu nhân che miệng nói cười, trước mặt các nàng là Lý Quý tiêu sái xuất chúng, đang mỉm cười cất bút vẽ của mình.
Đột nhiên có tiếng bước chân sau lưng khá là quen thuộc, Lục Trần hơi nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người quen quen đi tới cầu đá bên suối, dáng người thướt tha, tóc mây buông dài, chính là Đinh Đương.
Nữ nhân nhìn bờ bên kia, nhẹ nhàng vén váy đi tới, không chú ý Lục Trần đứng cách đó không xa.
Lục Trần nhìn theo bóng lưng nàng, lại nhìn Lý Quý đang chuyện trò vui vẻ cùng các nữ tử bên kia, khẽ lắc đầu, xoay người đi xa dần, không bao lâu sau đã thấy bóng nhà cỏ dưới chân núi.
Hiện giờ dân cư trong thôn Thanh Thủy Đường cũng không ít, nhưng dưới chân núi Trà chỉ có gian nhà cỏ này, nguyên nhân rất đơn giản, vì buổi tối, gió núi thổi sắc lạnh, tiếng như quỷ khóc, cực kỳ đáng sợ. Cho nên, mấy năm qua Lục Trần ở rất thanh tịnh, a, ngoại trừ buổi tối bên ngoài khá là ồn ào.
Đến trước cửa nhà cỏ, Lục Trần nhìn quanh, không thấy có gì khác thường mới đẩy cửa vào. Trong gian nhà không tính là quá lớn có một người nằm trên giường. Chính là vị Hồng Xuyên đệ tử phái Côn Luân hôm qua hắn đã gặp.
Lúc này hai mắt HỒng Xuyên nắm nghiền nằm trên giường, ngực bụng phập phồng đều đều, không giống một người bị trọng thương chút nào, có vẻ như đang ngủ say.
Lục Trần cười, không định đánh thức y, mà kéo ghế băng ngồi dựa cửa, nhìn cảnh vật trong sơn thôn xa xa, im lặng không nói gì, ánh mắt hơi sáng lấp lánh như đang suy tư gì đó.
Có lẽ hắn rất kiên nhẫn, cho dù Hồng Xuyên ngủ mãi không tỉnh, hắn vẫn không có vẻ lo lắng gì. Dường như, chỉ cần hắn muốn, có đợi ba ngày ba đêm cũng không sao cả.
Nhưng đương nhiên sự thật không khoa trương như vậy. Đại khái là chưa đến buổi trưa, mặt rời chiếu khắp thôn Thanh Thủy Đường, Hồng Xuyên hơi nhúc nhích, tỉnh dậy.
Y mở mắt, hơi gian nan một chút, sau đó ngơ ngác nhìn quanh, bỗng nhiên giật mình. Y xoay người ngồi dậy, nhìn tứ phía, rất nhanh đã thấy Lục Trần ngồi bên cửa.
Lục Trần nhìn y, mỉm cười hỏi: - Ngươi tỉnh rồi sao?
Hồng Xuyên nhìn thấy hắn lại càng hoảng sợ, lập tức hỏi: - Lục huynh, sao lại là ngươi? Dứt lời, y mới nhìn thân thể mình, lại nhìn nhà cỏ, nhịn không được mà hỏi: - Ta đang ở đâu?
- Đây là nhà ta, một gian nhà cỏ dưới chân núi Trà. Nhà nhỏ đơn sơ, để cho Hồng Xuyên huynh chịu khổ rồi.
Hồng Xuyên lắc lắc đầu, sắc mặt quái dị hỏi: - Ta….vì sao ta lại ở đây ?
Lục Trần không giấu, kể lại tất cả chuyện tối qua mình thấy, và cả chuyện đêm qua phát hiện y ở trong đầm nước bèn cứu về.