Vị trưởng lão bình dị kia nhíu mày, mặt tỏ vẻ không vui, thản nhiên nói: - Dựa vào ba viên Huyết Phách Tinh mà nó mang về, đủ rồi chứ?
Vị trưởng lão gầy gò kia trở nên nghiêm nghị, thoạt nhìn không hề nể sợ Vân Thủ Dương trưởng lão, còn định lên tiếng, nhưng vị trưởng lão béo kế bên đã hòa giải: - Được rồi được rồi, nó có thể mang Huyết Phách Tinh về đây, khoan nói rất có ích cho làm phép thần chú, hơn nữa tu công pháp của nó cũng phải tương hợp với Hàng thần chú. Dù gì cơ duyên cũng tùy ở từng người, lại chẳng tranh giành với lão, lão ròm đừng nhiều lời nữa.
Lão ròm hừ một tiếng, nhắm mắt không nói gì nữa. Vân Thủ Dương quay sang mỉm cười với lão béo, lão béo liền gật đầu cười đáp lại.
Vân Thủ Dương ngoắc tay với Hắc Lang, hắn liền đến gần, ngồi quỳ sau lưng Vân Thủ Dương, sau đó lấy một thanh chủy thủ đen tuyền từ trong ngực áo đặt xuống đất.
Tại chỗ cách mũi chủy thủ chừng ba tấc đính một viên tinh thể có bề mặt tựa như hổ phách mã não, nhưng toàn khối lại trong suốt óng ánh sắc đỏ.
Vân Thủ Dương quét mắt qua viên tinh thể đỏ này, ngay sau đó liền nhìn Hắc Lang với ánh mắt ôn hòa, ông gật đầu với hắn.
Hắc Lang cúi đầu im lặng ngồi quỳ sau lưng ông chờ đợi. Có điều khi hắn quét mắt tới khoảng đất trước mặt, liền phát hiện cách đó không xa là một đóa hợp hoan màu đỏ đang nở rộ trong bụi cỏ dại trên mặt đất.
Hắn nhìn đóa hoa ấy, sau đó liền dời mắt đi.
….
Buổi tối u ám này dường như kéo dài đằng đẵng, ngay cả thời gian cũng chậm lại bước chân, màn đen vô tận bao trùm khắp sơn cốc, chẳng biết đã qua bao lâu, bốn người ở cạnh đống lửa đồng thời ngẩng đầu lên.
Tại một nơi không rõ, sâu hút trong màn đen tăm tối đó đột nhiên vang vọng tiếng trống khiến tim người đập dồn dập.
Đống lửa đang bừng cháy trước mặt họ bất ngờ nhảy múa kịch liệt, nó trở nên cuồng loạn, tung tóe vô số tia lửa! Nếu ngọn lửa cũng có sinh mệnh thì lúc này nó tựa như đang thét gào, tựa như đang hoảng sợ, cứ không ngừng chập chờn run rẩy.
Tiếng bước chân nặng trịch vọng lại trong sơn cốc, âm thanh tiếp theo đã tiến đến gần hơn trước đó rất nhiều, rồi khoảng cách giữa các bước chân bất chợt kéo dài hơn, mãi cho đến gần đống lửa.
Tiếng trống mơ hồ vẫn chưa biến mất, hơn nữa càng ngày càng gấp, khiến tin người ta cũng đập nhanh theo.
Sau chốc lát, một bóng người cao lớn thong thả bước ra từ trong bóng tối.
Ánh lửa phút chốc ảm đạm, nó bất thình lình dịu đi như thể tỏ ý kính phục trước người đang tới. Tiếp đến, người đó tùy ý phất tay, ánh lửa đột nhiên bừng sáng trở lại xộc thẳng lên trời, chớp mắt cháy to gấp mấy lần, chiếu sáng hơn mười trượng xung quanh.
Hắc Lang ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt dừng lại trên người đang chậm rãi tiến tới.
Đó là một ông lão quắc thước, nhưng không phải tu sĩ tộc người thường gặp ở Thần Châu trung thổ. Lão cao ít nhất gấp rưỡi người bình thường, hơn nữa thoạt nhìn như đang cúi người, trông có vẻ mệt mỏi.
Tay lão chống một cây trượng gỗ thô kệch, vô cùng nặng nề, trên trượng điêu khắc đồ án hỏa diễm đỏ rực. Cặp ranh nanh sắc nhọn đưa ra hai bên miệng của lão, chẳng hiểu có phải đã trải qua quá nhiều năm tháng dâu bể, màu răng vốn trắng tinh nay đã xỉn đi. Trên gương mặt lão xăm vô số hoa văn đồ án màu xanh đen, phần lớn đều liên quan đến lửa, trông có vẻ cực kỳ đáng sợ.
Đồng tử của Hắc Lang khẽ thu hẹp lại, trong lòng thốt lên một từ: người Man!
Người Man sinh sống tại đại lục Nam Cương ở trung thổ Thần Châu, cách nhau một “vùng đất Mê Loạn” bao la tột cùng, là một chủng tộc quái dị sống ngăn cách với tộc người. Từ quá khứ xa xưa, tuy tu sĩ tộc người không có mối thâm thù huyết hải với người Man, nhưng trước giờ giữa hai bên không hề qua lại hòa hảo.
Giống như ông lão người Man trông rất già nua này, khi đi ngang tấm bảng gỗ, lão liếc qua đồ án đại thụ trên đó, trong mắt hiện rõ một tia khinh miệt.
Đồng thời, sau lưng lão lại xuất hiện bảy bóng người cao lớn dị thường. Kẻ nào cũng là chiến sĩ người Man có thân hình cường tráng hệt như những ngọn núi nhỏ, cơ bắp cuồn cuộn như ẩn chứa sức mạnh vô cùng tận, dù chỉ đánh tay đôi, chỉ sợ cả yêu thú bình thường cũng không phải đối thủ của họ.
Có điều bảy gã chiến sĩ vạm vỡ này cực kỳ kính trọng lão già người Man ở phía trước, khi thấy lão tùy ý phất tay, họ liền dừng lại trong bóng tối, không hề đến gần nữa.
Hắc Lang lại đưa mắt nhìn lão, bụng nghĩ trước giờ trong truyền thuyết, tộc người Man luôn có vị trí Tát Mãn, cũng là thủ lĩnh chí cao vô thượng, liệu ông lão trước mắt có phải là người đó?
Đúng lúc này, ba vị trưởng lão thản nhiên nhìn ông lão kia. Lát sau, Vân Thủ Dương gật đầu với lão: - Nghe danh “Hỏa Chi Tát Mãn” đã lâu, hôm nay được gặp, tôn giả quả nhiên có pháp lực vô thượng, cực kỳ nhạy bén với linh lực của lửa, bội phục, bội phục.
Ông lão người Man thấp giọng cười một tiếng, âm thanh khàn đục lạ thường như tiếng kéo bễ, khiến người ta sởn gai ốc: - Trong mắt tu sĩ tộc người các ngươi, chúng ta đều là dã nhân man rợ, làm gì có bội phục?
Vân Thủ Dương cười nhạt, đáp: - Chúng tôi đã vào Thần Giáo tam giới, luôn xem chúng sinh tam giới bình đẳng, không có lòng dạ phân biệt nhảm nhí như thế.
Lão già người Man lại cười, chẳng nói chẳng rằng.
Vân Thủ Dương tiếp lời: - Có đem theo thứ đó không?
Lão người Man đưa bàn tay to của mình vào ngực áo tìm kiếm một hồi, sau đó lấy ra một chiếc vòng cổ xỏ đầy xương trắng. Mẩu xương lớn nhất ở giữa bị khoét một lỗ nhỏ, bên trong chứa một thứ phát sáng nhấp nháy kỳ dị, nó có hai đầu nhọn, ở giữa lại phình to, bề ngoài như vân gỗ nhưng có màu xanh biếc, trông giống hệt hạt giống của một loại gây nào đó. Nhìn từ xa có vẻ không quá đặc biệt, song lại khiến người ta cảm thấy một luồng khí hừng hực sức sống không ngừng toát ra từ “hạt giống” này.
Vừa thấy vật kia, ba vị Thần Giáo tam giới đều biến sắc, đồng loạt đứng dậy nhìn mẩu xương đó, đặc biệt là ánh mắt đều dán chặt vào “hạt giống” nọ.
Một lúc sau, ba người quay sang nhìn nhau rồi khẽ gật đầu, xem ra đúng là không sai.
Vị trưởng lão béo có vẻ kích động nhất, tay nắm thành quyền, sắc mặt khẩn trương sốt sắng, nói: - Nếu mọi chuyện đã sẵn sàng, vậy chúng ta mau mau bắt đầu đi!