Thấy lão Mã úp úp mở mở, Lục Trần khẽ nhướn mày, hỏi: - Thế nào?
Lão Mã gượng cười: - Việc này khá là… Nghe nói hôm lão Mã mất tích, không ít người trên đường ngoài thành nghe thấy một tiếng thất thanh, lão Lưu lại la hét chửi mắng ma giáo, y đã gọi tên của Tiết đường chủ.
Lão Mã gật đầu: - Đúng vậy. Trước mắt không khí ở Chân Tiên Minh rất căng thẳng, Phù Vân Ty cũng rối loạn, còn Tiết đường chủ, nghe nói đã bế môn không ra ngoài mấy ngày rồi.
Lục Trần nghĩ ngợi rồi lắc đầu nói: - Tuy tính tình của Tiết Dĩnh không tốt, nhưng chắc hẳn không phải gian tế của ma giáo.
Lão Mã có phần ngạc nhiên, bèn nhìn Lục Trần nói: - Ta nhớ hình như ngươi chưa từng gặp cô ta, sao dám khẳng định như thế?
Lục Trần thản nhiên đáp: - Mười năm trước, cô ta từng tham gia vào cuộc chiến ở Hoang cốc.
Lão Mã liền im lặng, một lúc sau mới gật đầu, chẳng nói gì nữa.
…
Khoan nói trong Tiên thành thế sự biến ảo, sóng ngầm cuồn cuộn, hung hiểm khó lường, nhưng dù gì cũng quá xa xôi cách trở, gần như không ảnh hưởng gì đến xóm núi cỏn con cách đó ngàn dặm.
Người dân ở thôn Thanh Thủy vẫn sống yên bình, luôn nỗ lực vì một mộng tưởng hư vô của nhiều người.
Vào buổi sáng mùng sáu tháng tám, khi Lục Trần xuống núi như thường lệ, hắn lại bắt gặp Đinh Đang đang lên núi. Khác với cuộc gặp trước đó, Lục Trần có thể thấy Đinh Đang hôm nay không ổn cho lắm, dung mạo của nàng vẫn xinh đẹp, nhưng thần sắc lại có phần tiều tụy. Nàng không còn phấn chấn tinh thần, trong lòng trĩu nặng tâm sự, thậm chí khi cả hai đi lướt vai nhau, nàng vẫn cúi đầu không hề nhận ra.
Chẳng hiểu vì sao Lục Trần không gọi Đinh Đang lại, chỉ đứng từ sau lặng lẽ nhìn nàng đi tiếp, đơn độc hướng về phía Long hồ trên đỉnh núi xa xăm.
Có khi nào đó là một màn đánh cược?
Thứ đánh cược có phải là cả cuộc đời của mình?
Bóng dáng đã đi xa trông yếu ớt lẻ loi, khi Đinh Đang đã khuất mắt sau khu rừng, Lục Trần quay đầu đi xuống thôn. Nhưng không biết vì lý do gì mà mãi đến khi vào trong quán rượu, trong đầu hắn vẫn quanh quẩn bóng lưng cô độc đó, cảm giác kỳ lạ bất an luôn quấn lấy hắn, không nghĩ khác được.
Lão Mã thấy hắn liền bước nhanh đến, sắc mặt nghiêm trọng pha chút khẩn trương, thẳng tay đóng cửa lớn rồi kéo Lục Trần ngồi xuống.
Lục Trần nhíu mày, nhìn tên béo đang căng thẳng, hỏi: - Sao vậy?
Lão Mã hít sâu một hơi, hạ thấp giọng: - Tình hình không ổn rồi.
Đáy mắt Lục Trần lóe sáng: - Nói đi.
Lão Mã nói: - Vừa nhận được một tin, mấy hôm nay Phù Vân Ty liên tiếp có ba Ảnh tử đã chết, đều là bị người khác giết. Y ngẩng đầu nhìn Lục Trần, giọng có phần gượng gạo, lại nhỏ tiếng nói: - Trong số người chết có Ảnh tử do Trương Cửu Bình phụ trách, hai kẻ còn lại là do lão Lưu từng liên lạc vài năm trước.
Lục Trần trầm mặc, ngồi cạnh bàn chẳng nói chẳng rằng, lão Mã nhìn hắn một hồi mới tiếp lời: - Hiện tại vẫn chưa có tin chỉ rõ là do Thần Giáo tam giới ra tay, nhưng…
- Là họ làm đấy, thà giết lầm chứ không bỏ sót. Lục Trần đột ngột ngắt lời y.
Lão Mã chợt khựng lại, liền cắn răng nói: - Nếu đã thế, chúng ta không thể ngồi chờ chết, ta sẽ…
Chưa kịp dứt lời, giọng của y càng nhỏ hơn nữa, hình như nhớ ra gì đó. Đồng thời, Lục Trần cũng lắc đầu, nói: - Phía Phù Vân Ty khá kỳ lạ, không phải có nội gián thì đã bị theo dõi, không thể tìm bọn họ.
Lão Mã chậm rãi gật đầu, sắc mặt bình tĩnh vài phần, cau mày một lúc rồi nói: - Ngươi nói đúng, để ta lo liệu việc này, chúng ta cùng rời khỏi đây.
Lục Trần truy hỏi một câu: - Bao lâu?
Lão Mã đáp: - Ba ngày… nhanh nhất là hai ngày!
Lục Trần nghĩ ngợi rồi nói: - Nếu chúng ta đột ngột biến mất cũng tức là chứng tỏ việc này có điều kỳ lạ, nói không chừng sẽ thu hút sự chú ý của bọn yêu nhân ma giáo. Ta chẳng qua chỉ là thân cô thế cô lưu vong chân trời, còn ngươi?
Lão Mã hừ một tiếng: - Ta cũng không sao, mấy năm trước chẳng phải ta cũng vượt qua được đấy thôi? Hơn nữa hiện giờ ở Chân Tiên Minh chẳng mấy ai biết lai lịch của ta, nhiều lắm cũng chỉ có hai người.
Lục Trần nhìn hắn rồi hỏi: - Là ai?
Lão Mã đáp: - Thiên Lan Chân Quân và Tiết đường chủ.
Lục Trần gật đầu, đứng lên rồi nói: - Ngươi mau mau thu xếp đi.
Lão Mã trả lời: - Được.
…
Rời khỏi quán rượu, tiết trời bên ngoài vẫn quang đãng nóng bức, xóm núi nhỏ trông cực kỳ yên bình dưới ánh nắng gay gắt. Lục Trần đưa mắt nhìn quanh, trong lòng lại dấy lên cảm giác khó hiểu. Hắn đã ở đây mười năm, quen thuộc từng gốc cây ngọn cỏ, tuy ở đây không phải ai cũng tốt, quan hệ với hắn cũng sơ sài, nhưng hắn vẫn cảm thấy một tia ấm áp khi nhìn thôn làng này.
Có điều Lục Trần cũng nhanh chóng gạt cảm xúc này ra khỏi đầu, quay người trở về nhà tranh. Trong căn nhà cô quạnh đó, hắn cũng có vài thứ cần thu xếp.
Đi ngang qua dưới tán cây hòe, Lục Trần bèn dừng bước, nhìn qua lão ngư ông đang câu cá rồi mỉm cười, trước sau không đến gần bắt chuyện mà chỉ đi thẳng.
Sau lưng hắn, ve sầu kêu rộn nhức cả tai, dường như muốn chống lại thời tiết nóng bức phát điên này.
Khi đi trên đường núi, Lục Trần ngẩng đầu ngóng về Núi Trà, mấy năm nay, có lẽ người thật sự thân cận với hắn chỉ có cô gái ấy mà thôi.
Tiếc thay cô ấy đã đánh cược vào kẻ khác.
Nhưng như vậy cũng tốt, nói thế nào đi nữa, kẻ khác cũng có tiền đồ hơn hắn.
Hắn nhếch miệng cười bất đắc dĩ, nhưng ngay sau đó nụ cười đông cứng lại. Bởi vì lúc này hắn bỗng nhiên thấy một ánh lửa lướt qua tại nơi nào đó trên đỉnh Núi Trà, nó đung đưa chốc lát rồi nhanh chóng mất dạng.
Đó là… ánh đuốc vào ban ngày sao?
Nếu là một màn cá cuộc, vậy phải do bản thân gánh chịu hậu quả.
Lục Trần vào nhà bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhưng chỉ đi qua đi lại, cầm đồ lên rồi lại đặt xuống. Một lúc sau, hắn ngồi bên giường nén tiếng thở dài, bụng nghĩ hóa ra mình thật sự không có chút vướng bận nào.
Hắn lặng lẽ ngồi một hồi, ánh mắt bình tĩnh lẫn chút mơ hồ không rõ, song cũng nhanh chóng lấy lại trầm tĩnh. Lát sau, hắn đột ngột bật dậy rồi mở cửa đi thẳng về phía Núi Trà.
Cây linh trà khắp núi đón gió đung đưa, những phiến lá xanh tươi vẫn tràn đầy sức sống, dường như không hề bị hù dọa bởi cái nóng chói chang giữa hạ.