Nam thì tuấn tú tiêu sái, nữ xinh tới động lòng người, vốn cả hai là một đôi người ngọc trời đất tạo thành nhưng không biết vì sao lúc này bọn họ lại trợn mắt nhìn nhau, cãi nhau kịch liệt.
Nữ tử là Đinh Đang, nam tử lại Lý Quý vài ngày trước đã bái vào Thiên Thu môn tu tiên luyện đạo.
Giờ phút này thoạt nhìn Đinh Đang có hơi chật vật, xiêm y trên người và tay áo đều có dấu vết bị lôi kéo, mặt mũi và tóc tai cũng hơi rối loạn. Một mảnh tóc rơi phủ xuống lên gò má trắng như tuyết của nàng.
Mà thoạt nhìn Lý Quý không có gì khác thường cả. Có điều giờ phút này gã đang chau mày, tỏ ra phẫn nộ, đang nhìn Đinh Đang chằm chằm, quát lên đầy tức giận: - Tại sao, tại sao, tại sao lại nói nhiều như vậy. Không phải ta đã nói mấy lần với ngươi rồi sao? Chuyện đón ngươi lên núi nhập môn không thể gấp được, phải từ từ đợi!
Đinh Đang cười lạnh một tiếng, ánh mắt như một thanh đao sắc bén nhìn tới, nói giọng căm hận: - Lời này của ngươi đi mà gạt quỷ đi. Lúc đầu cầm linh thạch của ta, hết thảy đều nói rất ngon ngọt, chỉ cần ngươi vào được Thiên Thu môn sẽ lập tức đón ta nhập môn, sau đó đồng tu đại đạo. Giờ mới có vài ngày ngươi đã định trở mặt không nhận nợ phải không?
Mặt Lý Quý hơi tái mặt, cả giận nói: - Việc này đâu có dễ như vậy, cũng không phải mình ta quyết định được. Hơn nữa không lâu trước đó Hứa trưởng lão trong nội môn mới chết thảm bởi ma giáo ám toán, hiện tại mọi người trong môn đều đang phấn khích muốn truy đuổi hung thủ yêu nghiệt ma giáo, làm sao ta có thể nhắc tới việc này chứ?
Sắc mặt Đinh Đang không chút thay đổi, chỉ cười lạnh nói: - Nói nghe hay thật, coi ta là ngu phụ nơi hương dã sao? Ta đã hỏi thăm từ trước, việc này căn bản Thiên Thu môn bó tay chịu thua, chỉ có thể bẩm báo lên Chân tiên minh, mời tiên minh đứng ra truy tìm. Hiện giờ Thiên Thu môn đã lo xong hậu sự cho Hứa trưởng lão rồi, sẽ không có gì bó buộc nữa. Mấy hôm trước có phải quý môn chủ còn vừa thu một đồ đệ mới hay không?
Mặt Lý Quý hơn sững ra, trong nhất thời cứng họng không nói được gì nữa.
Mà Đinh Đang lại vừa cắn cắn môi, dậm chân nói: - Nếu ngươi không dám chịu trách nhiệm thì trả lại linh thạch cho ta, lại bù đủ cho ta một ngàn miếng linh thạch như chúng ta đã thỏa thuận từ đầu, để ta cũng đến Giám tiên kính một phen. Sống hay chết, là tiên hay là phàm ta cũng chỉ biết nghe theo số mệnh thôi!
Hai tay Lý Quý nắm chặt thành quyền, sắc mặt đỏ lên nói: - Ta, hiện giờ ta có nhiều linh thạch như vậy sao?
Đinh Đang nhìn gã một hồi lâu, nói: - Thế này không được, thế nọ cũng không xong. Hôm nay ngươi đã vào tiên môn tu tiên đạo, tiền đồ sáng sủa rồi. Ta ở trong thôn nhỏ sơn dã này ngày nào cũng bị người xem thường hành hạ, ngày ngày chờ đợi cũng khó có thể thấy mặt ngươi. Ngươi có biết cảm giác đó thế nào không?
Nói xong lời cuối cùng, mắt Đinh Đang đã đỏ lên, nơi khóe mắt yêu kiều sóng gợn, một hàng nước mắt chảy xuống.
Lý Quý khẽ cắn môi, chỉ nói: - Ta đã nói rồi, việc này không vội vàng được. Ngươi cho ta thêm chút thời gian đi.
Đinh Đang lau hai mắt. Không biết tại sao, ánh mắt và sắc mặt nàng nhìn Lý Quý từ từ dịu dàng lại, trong mắt có một chút tha thiết ai oán, nói nhỏ: - Lý lang, Lý lang, tâm ý của ta đối với chàng, chẳng lẽ thật sự chàng không biết sao?
Lý Quý cúi thấp đầu, im lặng không nói.
Đinh Đang bước về phía trước từng bước, nói: - Từ lần đầu tiên nhìn thấy chàng ta đã thích chàng rồi. Khi chàng vẽ cho ta mấy bức tranh kia, ta đã muốn cả đời này ở với chàng. Vì chàng, ta cũng tình nguyện làm bất cứ việc gì, chàng biết không? Nàng nỉ non khe khẽ: - Ta chỉ muốn tu tiên nhưng còn muốn ở cùng với chàng hơn. Sau này hai người chúng ta cùng nhau tu luyện, tiêu dao tự tại, trường sinh bất lão mà làm một gia đình thần tiên, có được hay không, có được hay không?
Vừa nói nàng vừa vươn tay kéo bàn tay Lý Quý, ôm vào ngực mình, ai oán nhìn gã.
Lý Quý ngẩng đầu lên, ánh mắt biến hóa mấy lần, do dự, không yên, vui mừng, mong mỏi, khổ sở, sợ hãi, đủ loại tâm tình trong chốc lát chợt lóe lên trên mặt gã. Trên bàn tay truyền tới cảm giác ấm áp trên thân thể của nữ tử, còn có cảm giác da thịt mềm mại quen thuộc kia.
Ánh mắt gã đột nhiên lạnh lùng thêm, đưa mắt nhìn Đinh Đang, lạnh giọng nói: - Ngươi đã kéo tay bao nhiêu đàn ông thế này rồi?
Thân thể Đinh Đang đột nhiên run lên, giống như trong nháy mắt bị lọt xuống hầm băng. Ngay cả bàn tay nàng cũng lạnh ngắt trong nháy mắt. Nàng lui về phía sau vài bước nhưng thân thể sững lại. Bởi một tay Lý Quý đang nắm chặt bàn tay nàng.
Hai mắt gã mở to, không biết vì sao nét mặt thoạt nhìn hơi dữ tợn. Gã đi về phía trước từng bước một, thoáng cái đã đến gần Đinh Đang, nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sắc như dao, dường như muốn nhìn thấu nơi sâu nhất trong nội tâm của nữ tử này vậy.
Ngay cả lời nói của hắn cũng trở nên ác liệt: - Trước ta, ngươi đã tiếp bao nhiêu đàn ông trên giường rồi?
Toàn thân Đinh Đang run rẩy. Mặt nàng trắng bệch như tuyết, môi càng không ngừng run rẩy, lồng ngực phập phồng, dường như không thở nổi, chỉ có nước mắt đang không ngừng chảy xuống.
Nàng lắc đầu quầy quậy với Lý Quý nhưng lại không nói nổi một lời.
Lý Quý cắn răng, khuôn mặt nhìn như anh tuấn bất phàm cũng trở nên hơi vặn vẹo. Gã phẫn nộ nhìn Đinh Đang, đột nhiên vung tay, hất tay Đinh Đang ra, giận dữ hét: - Tiện nhân ngươi vì sao lại vừa gạt ta!
Thân thể Đinh Đang không tự chủ mà lảo đảo lui lại mấy bước. Nàng khóc gào: - Không phải như vậy. Ta thật tâm thích chàng mà. Ta thật sự muốn ở cùng chàng cả đời.
- Ai muốn ở cùng ngươi cả đời chứ! Lý Quý quát, cắt ngang lời Đinh Đang. Hai mắt gã đã đỏ hồng, nghiến răng nghiến lợi nói: - Kẻ vô sỉ đê tiện như ngươi thì ai cũng có thể làm chồng, lại dám mơ tưởng tiên đạo. Cút đi!
Dường như Đinh Đang không thể đứng nổi nữa, thoáng cái co quắp ngồi xuống đất, nhìn Lý Quý mà mặt không chút máu, hình như lời nói cũng không còn rõ ràng: - Ngươi, làm sao ngươi có thể như vậy? Lúc đầu ngươi theo ta đòi tiền toàn nói lời ngon tiếng ngọt. Lúc đó ngươi không thế này.
Lý Quý vung chân đá bay một tảng đá bên cạnh rơi xuống Long Hồ, ào ào một tiếng, tựa như trái tim đang tràn ngập phẫn nộ của gã lúc này. Gã chỉ vào Đinh Đang, không thể nén phẫn nộ, nhìn nàng như nhìn kẻ thù sinh tử, lớn tiếng nói: - Lúc ấy vì sao ngươi không nói rõ ràng với ta? Ngươi đưa đám tiền bẩn thỉu này để ta lên tiên lộ, thật ra đều vì chính ngươi, có đúng hay không?
Đinh Đang cười thảm vài tiếng, nhìn gã đàn ông này, sắc mặt vẫn tái nhợt như giấy, nước mắt không ngừng rơi nhưng ánh mắt hình như sáng hơn một ít. Trong lúc đang vô cùng thương tâm, nàng lẳng lặng nhìn Lý Quý, sau đó nói nhỏ: - Lý lang, ta nhớ rõ ngươi đã rất vui mừng cầm tiền đó mà đi mua cho mình một đường lên trời mà.