Hoa đào sau khi nở rộ vào mùa xuân, cuối cùng sẽ rụng xuống, từ đầu cành rơi xuống đất bùn, hòa vào bụi bặm, không còn thấy nữa.
Giống đời người, không giữ lại được nụ cười và dáng vẻ xinh đẹp lúc thanh xuân.
Cuối cùng chúng ta cũng phải ly biệt.
Làn gió núi thổi qua, hồ nước rung động, nữ tử xinh đẹp mà tiều tụy nằm trong ngực hắn, nói lời biệt ly cuối cùng. Như lúc gió xuân không còn, hoa đào từ biệt, cứ rơi rụng buồn bã như vậy.
Nàng khẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Quý đã ngã xuống mặt đất, trong mắt có vài phần tâm tình phức tạp. Sau đó nàng thu hồi ánh mắt, rơi lên người Lục Trần. Sắc mặt nàng càng ngày càng tái nhợt nhưng ánh mắt lại dần dần bình tĩnh lại, như rốt cục đã tiếp nhận kết cục này.
Thậm chí nàng còn gượng cười khẽ một chút, không biết là cười cái gì, Lục Trần, Lý Quý hay chính bản thân nàng?
- Này! Tiếng nói của Đinh Đang giờ khẽ tới mức hầu như mơ hồ không nghe rõ, nói với Lục Trần: - Ngươi đó, ngươi đã từng thích ta chưa?
Lục Trần nhìn Đinh Đang, suy nghĩ một chút rồi nói: - Hẳn là có đấy.
Đinh Đang nở nụ cười, mặc dù sau đó ho khan kịch liệt mấy tiếng, nói nhỏ: - Lại gạt người! Thích người sao lại bảo hẳn là chứ?
Lục Trần không nói gì, chỉ yên lặng nghe.
Đinh Đang thở dài, yếu ớt tựa vào ngực hắn, sau đó nói: - Ta thích người kia, đáng tiếc ta đã nhìn lầm gã rồi.
Đinh Đang không để ý tới hắn, thở dốc một hồi, sau đó nói: - Lục Trần, ta sắp chết rồi. Ngươi hứa với ta một việc có được không?
Lục Trần nhìn nàng, nói: - Ngươi nói đi.
Đinh Đang cười thê lương, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Lý Quý, nhìn nét mặt người thanh niên vẫn mang vẻ sợ hãi kia, giờ phút này đã không còn vẻ tiêu sái vốn có. Nhưng trong mắt nàng lại hiện lên một tia dịu dàng, sau đó nói nhỏ: - Cầu xin ngươi bỏ qua cho gã đi.
Lục Trần yên lặng nhìn Đinh Đang, sau một lúc lâu mới nói: - Nhưng gã hại ngươi tới mức này. Gã xem thường ngươi, gã còn...
Đinh Đang lắc đầu, không cãi lại chỉ nói một câu: - Ta vẫn thích gã.
Lục Trần ngừng hẳn. Hắn không có nói thêm gì nữa, chỉ trầm mặc mà nhìn nữ tử trong lòng mình, cuối cùng nói khẽ: - Đáng giá sao?
Bàn tay túm vạt áo hắn của Đinh Đang từ từ buông lỏng ra, giống như chút sức lực cuối cùng cũng đang biến mất dần. Nhưng nhìn nàng có vẻ thoải mái hơn nhiều rồi, trên mặt như điểm nụ cười ôn hòa, thật giống như giấc mộng dịu dàng vào độ tuổi đẹp nhất của nàng năm đó rốt cục đã được thực hiện -- Sống cùng người mình yêu mến cả đời, một đôi vợ chồng thần tiên, tiêu diêu tự tại.
Nàng cười nói với Lục Trần, mang theo vẻ đẹp kinh tâm động phách, giữa lúc sinh tử và máu tươi chói mắt: - Trông nom gã...
Nàng bắt đầu chậm rãi nhắm mắt nhưng ánh mắt vẫn nhìn Lục Trần, dịu dàng mà cầu khẩn. Lục Trần hít sâu một hơi nói: - Ta biết rồi, ta hứa với ngươi.
Đinh Đang nở nụ cười, dường như đã trút bỏ được gánh nặng cuối cùng. Nàng không nhìn hai thanh niên bên cạnh nữa, ánh mắt nhìn về phía Long Hồ. Nhìn cảnh núi xanh nước biếc, màu hồ sắc núi. Có gió thổi đến, mái tóc nàng tung bay trong gió, dịu dàng khác thường.
- Hồ đẹp thật đấy. Đinh Đang nói nhỏ, sau đó nhắm hai mắt lại.
Ven Long Hồ bên trên Trà Sơn.
Hoàn toàn yên lặng.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lục Trần mới nhẹ nhàng đặt thân thể đã lạnh dần của Đinh Đang xuống, sau đó đứng lên, đi về phía Lý Quý.
Bàn tay Lý Quý đang đặt lên vết thương trên đùi, hơi hoảng sợ lui về phía sau. Vốn gã là công tử xuất thân hào môn thế gia, từ nhỏ chưa phải chịu khổ sở. Dù là gia đạo suy sụp thì gã vẫn sống tốt hơn đại đa số người thường. Về sau được vào Thiên Thu môn tu luyện, cũng bởi thời gian quá ngắn nên chưa chính thức tiến hành đấu pháp và chém giết với tu sĩ bao giờ.
Trong lúc gã cuồng nộ mới giết người nhưng cũng sợ hãi khi bị đau đớn và chảy máu.
- Ngươi, ngươi đừng tới đây. Đừng quên ngươi đã hứa với Đinh Đang sẽ không giết ta rồi! Lý Quý hô lớn.
Trong tiếng la, Lục Trần đã đi tới trước mặt gã, nhìn gã một cái, sau đó không nói một lời, đột nhiên vung tay đánh vào sau cổ gã.
Tiếng kêu của Lý Quý ngưng bặt, mắt trợn trắng, thân thể gục xuống phía trước, ngất đi.
...
Chờ tới khi Lý Quý tỉnh táo lại thì phát hiện ra xung quanh đã tối sầm rồi, nhìn sắc trời thì đã là hoàng hôn.
Sau đầu gã vẫn có cảm giác đau như lửa đốt, làm cho Lý Quý như răng trợn mắt rên một tiếng. Khi gã ngồi dậy, lập tức phát hiện ra người mình sợ hãi nhất kia cũng chưa rời đi.
Lục Trần vẫn đang đứng ven Long Hồ. Chẳng qua giờ phút này quần áo hắn ngoài máu tươi dính từ Đinh Đang ra còn có không ít bụi đất. Trước người Lục Trần, trên mặt đất ven Long Hồ đã có thêm một nấm mồ mới đắp.
Không có bia mộ, không có tùng bách, chỉ có đất mới, lẳng lặng bao phủ người con gái đã ngủ say vĩnh viễn kia. Mộ hướng về phía hồ nước, ngắm nhìn sơn thủy, giống như nữ tử kia có thể ngắm bức họa sơn thủy này, cười mà không nói.
Lục Trần xoay người lại, bước về phía trước mặt Lý Quý. Lý Quý lập tức trốn về phía sau. Không biết vì sao sự sợ hãi đã khống chế thân thể gã. Rõ ràng trước đó gã còn xem thường con người trước mặt này, nhưng bây giờ căn bản là không hề sinh ra được một chút ý chống cự, miệng chỉ biết hô: - Đừng giết ta, đừng giết ta!
Lục Trần túm ngực áo gã, sau đó trực tiếp kéo tới trước ngôi mộ mới lập kia, đẩy gã ngã xuống mặt đất, lạnh lùng nói: - Vái ba vái đi.
- Ta vái! Ta vái! Lý Quý vội vàng kêu lên, đồng thời trong lòng thầm thở phào một hơi. Nếu để mình vái lạy thì chắc là nể tình Đinh Đang, hắn sẽ tha cho mình một mạng rồi.
Gã dập đầu nặng nề, rầm rầm ba tiếng, vái rất thành tâm, cho dù là ai cũng không thể chê trách nổi. Sau đó Lý Quý mới đứng thẳng dậy, nói: - Như vậy được chưa, thả ta đi...
Mới nói được một nửa, đột nhiên một luồng sáng đen lóe lên trước mắt gã. Tiếng nói của gã bỗng dừng lại tại cổ họng. Một khắc đó, trái tim Lý Quý đột nhiên co thắt lại. Gã nhìn Lục Trần chằm chằm, khó có thể tin nổi, toàn thân run rẩy.
Thanh hắc kiếm giống như đến từ chỗ sâu nhất trong bóng đêm kia được Lục Trần nắm trong tay, đâm vào thân thể gã một cách hung ác vô tình.
Máu tươi rơi xuống, bắn khắp nơi.
Lý Quý hét to một tiếng, kêu thảm thiết quay người, muốn bỏ chạy nhưng Lục Trần phía sau chỉ bình thản nhìn gã, trong mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị. Đó là ánh lửa màu đen, giống như ngọn lửa từ cửu u hoàng tuyền dấy lên, lấy hồn phách làm thức ăn, dữ tợn và kiêu ngạo nhìn khắp nhân gian.
Một tay nắm lấy cổ đối phương, tay kia cầm đoản kiếm màu đen, giống như giết heo chó, mặt đầy sát khí, tay giơ lên, kiếm hạ xuống, liên tục đâm mạnh xuống.
Một kiếm! Một kiếm! Một kiếm!
Một kiếm! Một kiếm! Một kiếm!
Hắn giống như ác quỷ đến từ địa ngục, tàn nhẫn vô tình xuất hiện trên đời, mang theo một sự điên cuồng và hắc ám đáng sợ, trong lửa đen hừng hực thiêu đốt, hắn dùng đoản kiếm màu đen không ngừng đâm vào thân hình Lý Quý, mãi cho tới khi tất cả máu tươi và tính mạng của đối phương bị chảy khô, nghiền nát.
Máu tươi bắn tung giữa không trung, nhuốm hồng cả quần áo Lục Trần. Lửa đen bốc cháy cuồng dã trong máu tươi, giống như gặp một hồi thịnh yến điên cuồng vậy.
- Ngươi... Đã hứa rồi... Sẽ bỏ qua cho ta...
Lý Quý đã biến thành một người máu, tại thời khắc cuối cùng của tính mạng, tuyệt vọng nhìn về phía Lục Trần, run rẩy cất lời.
Mà giờ phút này toàn thân Lục Trần nhuốm máu, giống như ác ma, nắm chặt đoản kiếm lùi về phía sau từng bước, hai mắt nhìn thẳng, sắc mặt lạnh lùng như băng, nhìn gã đau khổ hít một hơi cuối cùng.
Sau đó hắn chậm rãi ngồi xuống cạnh ngôi mộ mới bên hồ kia.
Hắn ngồi xuống, nhìn hồ nước và núi non kia, nói nhỏ như với mình, hoặc như với người đang nằm trong mộ kia: - Chăm sóc gã...