Miệng lão Mã cục cục một tiếng, không nghe rõ đã nói gì.
Công tử trẻ tuổi nhún vai, nói với vẻ mặt thản nhiên: - Tùy ngươi thôi. Dù sao cũng chỉ là một người chết, có biết thân phận hay không cũng chẳng quan trọng gì. Nói tới đây, ánh mắt của gã liếc lão Mã một cái nhưng như lại nghĩ tới điều gì, đột nhiên hào hứng hỏi: - Chẳng qua.. Ta hơi tò mò một chút, rốt cục là ai, có thân phận gì mà lại có thể khiến người cắn răng không hé lộ bí mật như vậy?
Dưới ánh nến vàng vọt, lão Mã nhếch miệng nở nụ cười. Công tử trẻ tuổi cũng cười nhìn lão.
Hai khuôn mặt tươi cười khác biệt cứ đối diện một cách vô cùng quỷ dị như vậy.
Ngoài phòng có tiếng gió lạnh lùng thổi qua, bóng đêm rất dày.
...
Dưới chân núi Trà, vô số tiếng quát mắng hỗn loạn vang lên. Đại bộ phận trong đó đều tới từ vùng rừng núi hắc ám kia. Mà trong đó có ánh đao bóng kiếm hỗn loạn, đuổi giết kịch liệt. Tình hình chiến đấu lúc này đã vô cùng gay cấn. Nhưng bởi vì trời quá tối, căn bản từ bên ngoài khu rừng không nhìn được bên trong xảy ra chuyện gì. Thậm chí cũng không thể thấy rõ những bóng người nhoáng lên trong đám cây rừng.
Nhưng bỗng tới một khắc, tiếng động bên trong rừng cây này chợt tắt ngấm. Tất cả tiếng ồn ào giống như gặp một vực thẳm, đột nhiên biến mất hoàn toàn một cách đột ngột tới khác thường.
Bóng đêm đen kịt như mực, giống như một con yêu thú hung ác đang há rộng miệng, tỏa ra hơi thở tràn ngập ác ý.
Dần dần trong cánh rừng vang lên tiếng bước chân, đánh tan sự yên tĩnh vừa xảy ra. Có những âm thanh vang lên, giống như trao đổi gì đó, hơi kinh hãi, cũng hơi lo lắng.
Một lát sau, bóng người chớp động, có người đi ra từ cánh rừng. Đó là một nam tử mặc toàn đồ đen, đeo mặt nạ. Phía sau y lục tục có không ít người mặc áo đen, cũng còn đang cầm binh khí sáng như tuyết, trên một vài lưỡi đao vẫn có thể thấy được vết máu đỏ sẫm.
Không khí tràn ngập vẻ khẩn trương và tiêu điều, đồng thời có có mùi máu tươi nhàn nhạt.
- Người đâu?
- Không biết, đột nhiên không thấy tăm hơi nữa!
- Gặp quỷ rồi!
- Lại lục soát!
- Đã lục soát cẩn thận cánh rừng này rồi.
- Chẳng lẽ đã chạy lên núi rồi?
- Không thể. Vừa rồi người trông coi bên ngoài căn bản không thấy bóng dáng người kia.
Người áo đen có vẻ như đầu lĩnh kia đứng với đám người, tranh cãi kịch liệt, thoạt nhìn ý kiến bất đồng, thậm chí bắt đầu xảy ra tranh chấp.
Sau một trận tranh cãi, cuối cùng đám người mặc áo đen chia ra làm hai, một nửa tiếp tục tìm tòi ở đây, một nửa còn lại xuống thôn ở dưới chân núi.
Đại khái đám người ở lại chân núi có tầm mười người. Bọn họ chia ra rất nhanh, mấy người tìm kiếm trong rừng, mấy người canh gác con đường lên núi. Còn có người trở lại gian nhà cỏ, bắt đầu lật tung mọi thứ lên.
Tiếng động rầm rĩ vang lên trong đêm. Có thể thấy đám người mặc áo đen này đã hơi nhớn nhác. Có lẽ bởi bao vây tầng tầng lớp lớp như vậy mà vẫn xảy ra chuyện bất ngờ khiến cho bọn họ cũng có vẻ ngang ngược hơn.
Không bao lâu sau, đột nhiên trong gian nhà cỏ nọ phát ra một tiếng hô vang, giống như có người phát hiện ra điều gì đó quan trọng. Trong tiếng hô mang theo vài phần vui mừng và sợ hãi. Đám áo đen bên ngoài nhà cỏ nhất thời chú ý, vài người cũng chạy tới. Kể cả mấy người đang tìm tòi trong rừng cũng đều đi ra.
Lúc này trong nhà cỏ đã có người đốt đuốc. Dưới ánh lửa, người trong ngoài phòng đều thấy rõ ràng. Không ngờ ở dưới giường trong nhà cỏ này, bọn họ lại tìm được một cái mật đạo.
Phát hiện này khiến đám người mặc áo đen hết sức vui sướng. Vừa nói chuyện, đã có người vô cùng cẩn thận cầm đuốc chui vào trong mật đạo thăm dò!
Mà cùng lúc đó, sâu trong cánh rừng yên tĩnh ngoài phòng, trong một góc âm u đột nhiên có một bóng người đứng lên.
Từ bóng tối tỏa ra một loại khí tức kỳ quái, lạnh như băng mà lại tiêu điều. Trong góc này, bóng tối có mặt khắp nơi nhưng người kia lại càng như tối tăm hơn, giống như bóng tối nơi này đã hóa thành băng cứng vậy.
Bóng người này bước từng bước một, khuôn mặt chậm rãi lộ ra, đúng là Lục Trần. Trong nháy mắt khi bóng hắn lóe lên, mơ hồ có thể thấy trên mặt đất phía sau hắn hình như còn có một thân thể khác đang quỳ rạp không nhúc nhích.
Nhưng quỷ dị nhất là giờ phút này trên người Lục Trần đã thay đổi quần áo, biến thành quần áo đen của đám người kia. Mà càng quỷ dị là ngọn lửa màu đen lạ lùng kia đang thiêu đốt trong đồng tử của hắn.
Hắn giơ nhẹ hai tay, trong bàn tay có một tấm khăn đen, sau đó liền giống hệt kẻ mặc áo đen kia, che dấu khuôn mặt. Dường như ngay từ đầu hắn đã là một thành viên trong nhóm áo đen này vậy, không biết vì sao cả khí chất cũng tương tự.
Hắn nhìn thoáng qua về phía gian nhà cỏ xa xa, hơi mày nhíu lại. Đứng yên tĩnh bên trong rừng cây, sau một lát, hắn như nghĩ tới ai đó mà liếc xuống phương hướng thôn xóm dưới núi.
- Ảnh tử kia là một người gặp chuyện bất ngờ, thân bị trọng thương, đạo hạnh phế sạch, không khác gì một phàm nhân. Tiếng nói bình tĩnh vang vọng bên trong quán rượu nhỏ. Mấy người mặc áo đen đứng ở cửa, cúi đầu lắng nghe lời nói của công tử trẻ tuổi kia. Lúc gã nói chuyện nghe rất bình thản, mặt không hề có chút tức giận nhưng không biết vì sao nhìn đám người áo den này đều có vẻ hơi sợ hãi, thân thể run nhẹ.
- Hai mươi mấy người các ngươi đều là tu sĩ có đạo hạnh, vây một phàm nhân không có đạo hạnh mà không ngờ lại về nói với ta là hắn chạy mất rồi?
Công tử trẻ tuổi cười vài tiếng, giống như mình bị chuyện này làm cho buồn cười, lạnh nhạt nói: - Thế này hình như không đúng lắm.
Một người trong đám áo đen đứng ở cửa sau khi do dự một chút liền rốt cục đánh bạo nói: - Công tử, chắc chắn kẻ kia không phải phàm nhân. Có mấy huynh đệ chúng ta đã giao chiến với hắn. Người nọ ra tay hung ác, thế công mãnh liệt, không thể khinh thường được.
Công tử ngồi cạnh bàn rượu nhíu nhíu mày, thoạt nhìn cũng không hoài nghi lời nói của thuộc hạ lắm, trong mắt lóe lên vẻ hồ nghi, tự nhủ: - Thế là sao nhỉ? Chẳng lẽ tin tức của đám ngu xuẩn Chân tiên minh tìm hiểu được là giả?
Một đám người áo đen không dám nói lời nào. Lập tức có kẻ cơ trí đảo mắt nhìn thấy lão Mã mập mạp đang nằm trên mặt đất hết sức thê thảm, mở miệng nói: - Công tử, hay là tra hỏi lão mập này một lần nữa. Khẳng định lão biết tin tức của bóng đen đó.
Đầu lão Mã nghiêng đi, đột nhiên phun một ngụm máu và nước bọt về phía cửa, mở miệng mắng to: - Cút mẹ ngươi đi! Không bắt được người lại định mượn ông đây trút giận à, có gan thì đi bắt tên kia đi!