Lão Mã rụt lại một cái, thoạt nhìn như bị dọa sợ, lắp bắp nói: - Ta nói, ta nói. Nghe nói Lục Trần kia xuất thân từ Trảm mộc các, trời ban tư chất xuất sắc nhưng từ nhỏ đã ngông cuồng, không biết nghe lời. Nghe nói kẻ này hết sức háo sắc, lại nhắm vào con gái duy nhất của các chủ Trảm mộc các, quyến rũ. Sau đó chuyện bại lộ, các chủ Trảm mộc các giận dữ, muốn lấy tính mạng hắn. Kẻ cặn bã này hoặc không làm, đã làm là làm cho trót, vu cáo Trảm mộc các cấu kết với ma giáo cho Chân tiên minh... Ấy, không phải, là thần giáo, dẫn cao thủ Thiên Luật Đường của Tiên minh tới tranh chấp. Kết quả là lúc phát hiện tất cả đều là hiểu lầm, trong kịch chiến bản thân kẻ này bị trọng thương, đạo hạnh toàn thân bị phế sạch nhưng bởi có một số nhân vật lớn trong Tiên minh ngại mất thể diện nên bảo vệ kẻ này. Sau đó hắn liền chuyển tới Phù Vân Ti hết ăn lại nằm, chơi bời chờ chết. Nhưng dù ở chỗ này y vẫn không đàng hoàng, cả ngày đong đưa, gây họa cho phụ nữ, tiếng xấu khắp toàn thôn!
Thương Phi Dực nghe xong, lông mày từ từ nhíu lại, thoạt nhìn hình như hơi thất vọng nhưng lập tức không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng, nói: - Người này lại kém cỏi vậy sao?
Lão Mã gật đầu liên tục nói: - Đúng vậy đúng vậy. Thằng nhãi này hoàn toàn hư hỏng rồi, từ trên xuống dưới không có một điểm nào tốt cả!
- Ùm bò...
Thương Phi Dực đang định nói gì nữa thì từ sâu trong bóng đêm đột nhiên vang lên tiếng trâu rống, hơn nữa giờ đây đã nghe rõ ràng hơn một chút rồi.
Thương Phi Dực ngẩn ra, mặt lộ vài phần kinh ngạc, xoay phắt người nhìn về phía bóng đêm.
Chỉ thấy bóng đêm thâm trầm, tối đen như mực. Gã nhìn chằm chằm vào vùng đêm tối đó, ánh mắt biến ảo. Đột nhiên chỉ thấy sắc mặt gã tái nhợt, hình như trong chốc lát vừa rồi cảm nhận được gì đó, quát to: - Không tốt, đi mau!
Tiếng gào lớn này đột ngột dị thường. Đám áo đen xung quanh nhất thời chưa kịp phản ứng, ngược lại kẻ cầm lưỡi đao sắc bén và lão Mã đang bị trói chặt lại đồng thời ngẩng đầu nhìn thoáng qua về nơi bóng tối.
Đột nhiên trong bóng tối của màn đêm dày như mực bỗng xuất hiện một đôi mắt lớn, mỗi con mắt cao cỡ một người. Mặc dù bóng tối che kín nên không nhìn thấy thân hình quái vật đột nhiên xuất hiện này nhưng chỉ bằng vào ánh mắt là có thể tưởng tượng được con thú lớn trong bóng đêm kinh khủng và đáng sợ tới đâu rồi.
Mà bóng đêm và cả một vùng thiên địa nơi này dường như bỗng bị cô đọng lại!
Tất cả đều yên lặng hẳn, ngay cả gió cũng ngừng thổi.
Sau một lát, tại trong bóng tối, từ phương hướng xuất hiện đôi mắt lớn kinh khủng kia đột nhiên vang lên một tiếng kêu to khó có thể tưởng tượng được: - Ùm bò...
Đó là lần thứ ba tiếng trâu rống xuất hiện trong đêm nay nhưng đáng sợ hơn hai lần trước rất nhiều. Một luồng hơi thở cuồng bạo trong nháy mắt ngưng tụ lại nơi bóng tối phía trước, sau đó ập tới mãnh liệt như sông dài cuồn cuộn, trong nháy mắt đã bao trùm trời đất, phủ cả thôn xóm này.
Bóng tối giống như vật thực, giống như người khổng lồ lao tới, thoáng cái đã ách ở cổ họng mọi người trong sân. Trong nháy mắt tất cả đám áo đen đều kêu lên một tiếng bi thảm, bưng kín lỗ tai mình, thậm chí một số kẻ đạo hạnh kém đã không đứng thẳng nổi nữa.
Trong đám người bị tập kích bất thình lình chỉ có ba người còn duy trì được. Thương Phi Dực là một trong số đó nhưng thoạt nhìn gã cũng không ổn lắm.
Một tiếng gầm cuồng bạo này hình như mang theo lực lượng hỗn loạn tới khó tin, khiến khóe miệng gã chảy ra một dòng máu đỏ sẫm. Mà khi Thương Phi Dực liếc quanh lại ngạc nhiên phát hiện ra cách đó không xa, gã mặc áo đen nắm đao đứng cạnh lão mập đang nằm trên mặt đất hình như không hề có cảm giác gì, hình như chẳng bị tiếng gầm to kia gây bị thương.
Giờ khắc này trong lòng gã xuất hiện một cảm giác vô cùng hoang đường nhưng sinh tử tại trước mắt, gã làm gì còn thời gian nghĩ ngợi nhiều nữa. Tiếng gầm kia càng ngày càng ác liệt, mà màn đêm phía trước giống như đang sôi trào, sắp sửa đè xuống, mang tới cảm giác giống như cả bầu trời cũng sắp sụp xuống vậy.
Thương Phi Dực quát to một tiếng, giọng quát chói tai, tung người bay lên. Lập tức trên người gã có ánh sáng màu vàng tỏa ra. Một người gốc trong rất giống gã đột nhiên bay ra chắn trước người gã.
Cùng lúc đó, bóng đêm ầm ầm tràn tới như thủy triều, đám người áo đen đứng trên mặt đất ôm đầu kêu to. Trừ kẻ đứng cạnh lão Mã ra, đột nhiên tất cả đều cứng đờ, ngay sau đó một cảnh tượng kinh khủng, vô cùng đáng sợ bỗng xuất hiện!
Thân thể tất cả đám người áo đen đột nhiên nổ tung, vô số máu tươi hóa thành sương mù máu bay khắp trời đêm, trở thành một cảnh tượng thê lương như trong địa ngục vậy.
Mà hầu như trong nháy mắt này, người gỗ do Thương Phi Dực thả ra cũng bị một nguồn sức mạnh kinh khủng đánh trúng. Chỉ nghe rắc một tiếng, trong nháy mắt nó đã nổ tung, tan thành mây khói, hóa thành vô cùng mảnh vụn bay tứ tán.
Giữa không trung, Thương Phi Dực kêu to một tiếng nhưng đột nhiên ngừng bặt, giống như bị trọng thương, lập tức càng không có gan ở lại lâu hơn, hóa thành một bóng trắng, liều mạng bay đi, trong nháy mắt liền biến mất ở sâu trong bóng đêm.
Tiếng gầm quỷ dị mà đáng sợ dần dần yên tĩnh lại. Cảnh tượng lạ lùng trên bầu trời đêm cũng biến mất theo. Hài cốt của đám người áo đen cũng đều ngã xuống đất. Sương mù máu đỏ sẫm bay lên giữa không trung, dần dần biến thành một làn mưa máu thê lương, từ từ rơi xuống.
Không biết từ bao giờ, trong vùng này chỉ còn lại hai người sống.
Lão Mã giương mắt nhìn người mặc áo đen đứng bên cạnh mình. Kẻ này cũng cúi đầu nhìn lão một chút.
Một hồi lâu, hai người không ngờ cũng không nói gì, không biết là vì khiếp sợ quá mức hay là có duyên cớ gì khác.
Lại một lúc lâu sau, thân thể lão Mã bỗng nghiêng đi, đột nhiên hít sâu một hơi, giống như bị đụng vào vết thương, nhất thời căm tức nổi giận mắng: - Cút mẹ ngươi đi. Còn không mau cởi trói cho ta?
Người mặc áo đen hừ một tiếng, giơ tay chém về phía lão Mã!
Lão Mã co rụt đầu lại, toàn thân lạnh ngắt. Lưỡi đao sượt sát qua mặt lão, sau đó tay chân bị trói bỗng lỏng ra. Sợi dây nọ đã bị chặt đứt.
Sau đó người mặc áo đen bỏ đao trong tay xuống, kéo khăn đen che mặt, không ngờ để lộ ra khuôn mặt của Lục Trần.
Vết thương của lão Mã không nhẹ, nằm trên mặt đất không đứng ngay lên được, thở phì phò, sau đó tức giận nhìn Lục Trần, xì một tiếng khinh miệt nói: - Không ngờ ngay cả một kẻ không có đạo hạnh gì như ngươi mà bọn chúng cũng không giết nổi, thật sự đúng là phế vật.
Lục Trần nhún nhún vai, nhìn lão Mã nói: - Chém lão nhiều đao như vậy mà không ngờ lão còn chưa chết, thật sự là ông trời không có mắt mà.
- Cút!
- Hứ... lão Mã kêu rên, sau đó được Lục Trần đỡ mà chậm rãi ngồi dậy.