Đưa ra điều kiện của mình rồi, Lục Trần liền rời khỏi gian phòng nọ, cũng ngồi chờ trong quán rượu như hai người trước.
Mà sau một lúc đóng cửa bàn bạc, ba người nọ đi ra khỏi phòng. Người đàn ông trung niên đứng đầu đi thẳng tới trước mặt Lục Trần nói: - Trả trước một nửa, tìm được vật đó xong sẽ trả nốt.
Đi ra từ cửa nam thành Nguyệt Nha, dọc theo con đường có thể miễn cưỡng xem là bằng phẳng với đầy cỏ dại là có thể thấy trên đường có không ít người lui tới. Hai bên là hai ngọn núi giống như hai tấm bình phong. Con đường kéo dài về phía trước, mới nhìn giống như là thông đến chân núi.
Lúc này Lục Trần đang giới thiệu với ba vị khách trên đường. Người đàn ông trung niên đứng đầu tên là Hàn Nam Tổ. Người đàn ông trẻ tuổi kia là Hà Cương. Còn nữ tử có dung mạo xinh xắn còn lại họ Dịch, tên chỉ có một chữ là Hân. Chẳng qua bọn họ cũng chỉ giới thiệu như thế về bản thân, thân phận và lai lịch chẳng hề nhắc tới một chữ. Rốt cục đây là tên thật hay tên giả của mấy người này cũng khó mà nói được.
Chẳng qua thật ra Lục Trần cũng không thèm để ý tới những việc này. Tại vùng đất mê loạn rồng rắn lẫn lộn, nguy cơ tứ phía này, mọi người cũng đều rất cẩn thận. Huống chi đám người Hàn Nam Tổ cũng không hỏi han cặn kẽ lai lịch và thân phận của Lục Trần. Có lẽ bọn họ cũng biết là không thể moi được thứ gì từ miệng hắn.
Đi một hồi lâu, Lục Trần liền chỉ vào hai ngọn núi lớn phía trước, mỉm cười nói với ba người này: - Hai ngọn núi phía trước, bên trái là núi Hổ, bên phải là núi Rồng. Giữa hai ngọn núi là một thung lũng, được gọi là Nhất tuyến thiên, cũng có người gọi là Dược hổ hạp. Nghe nói từ lâu rồi có người chứng kiến một con mãnh hổ nhảy từ ngọn núi này sang ngọn núi khác, bởi vậy mới có tên là thế.
- Hả? Chẳng lẽ trên núi Hổ có mãnh hổ thật sao? Dịch Hân hỏi với vẻ mặt tò mò.
Lục Trần cười mà không nói. Hà Cương đi bên cạnh hừ lạnh một tiếng nói: - Sư muội, những lời này chỉ là lời đồn nơi sơn dã, làm sao có thể coi là thật được?
Dịch Hân đỏ mặt, ừ một tiếng, thoạt nhìn hơi xấu hổ. Lục Trần cũng chỉ làm như không phát hiện ra, mắt nhìn về phía trước cười nói: - Chúng ta xuyên quan Dược hổ hạp liền coi như chính thức tiến vào vùng đất mê loạn rồi. Tuy nói ngay từ đầu cũng không có nhiều nguy hiểm lắm nhưng càng tiến sâu, linh lực ngũ hành hỗn loạn càng nhiều hơn, các loại yêu thú cũng càng hung ác mạnh mẽ hơn. Các vị vẫn cần phải cẩn thận một chút.
Hàn Nam Tổ khẽ vuốt cằm, còn chưa nói gì thì lại nghe Hà Cương cười lạnh nhạt nói: - Chẳng qua chỉ là khu vực bên ngoài vùng đất mê loạn mà thôi, có chuyện hung hiểm gì chúng ta không ứng phó được. Nhưng thật ra nhìn đạo hạnh của ngươi thấp kém như vậy, cũng đừng kéo chân ba người chúng ta.
- Sư huynh. Dịch Hân kêu lên một tiếng với Hà Cương, hình như cảm thấy những lời này của y hơi khó nghe. Mà Hàn Nam Tổ đi phía trước cũng khẽ nhíu mày.
Thoạt nhìn Lục Trần chẳng tức giận, ngược lại còn cười nói: - Hà huynh nói rất đúng. Luận về đạo hạnh thì ta kém xa mấy vị, chỉ có bản lĩnh cố gắng bảo vệ được tính mạng thôi. Nếu sau này gặp phải nguy hiểm, ta cố hết sức trốn đi, không để ba vị thêm rắc rối. Nhưng nếu chẳng may mà gặp phải hung hiểm gì khó có thể ứng phó được thì đến lúc đó vẫn chỉ có thể nhờ Hà huynh hỗ trợ thôi.
Nghe Lục Trần nói năng khiêm nhường như vậy, sắc mặt Hà Cương lập tức hòa hoãn không ít, nét mặt hơn tự đắc nói: - Tất nhiên. Chúng ta còn muốn dựa vào ngươi để tìm được Tịch Vụ Hoa hai vân đấy.
Lục Trần cười ha hả, chắp tay nói: - Vậy ta xin tạ ơn Hà huynh trước.
Hà Cương lặng lẽ cười, cũng không đáp lời, chỉ chắp tay đi về phía trước.
Hàn Nam Tổ đi bên nhìn cảnh này, lông mày nhăn lại, hình như muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu trầm mặc.
Bốn người đi chừng nửa canh giờ, rốt cục đến trước Dược hổ hạp như lời Lục Trần nói. Đứng dưới chân núi này lập tức thấy cảm giác lạnh lẽo của rừng cây xung quanh, nhiệt độ hình như thấp đi. Đây là một thung lũng nhỏ đi qua giữa hai ngọn núi, đường núi uốn lượn quanh co, xen giữa sơn cốc, nơi rộng nhất chỉ chừng sáu bảy thước.
Giờ phút này trong Dược hổ hạp cũng không phải không có một bóng người, mặc dù không náo nhiệt như thành Nguyệt Nha nhưng vẫn có chút người lui tới trên đường. Nhìn hình dáng và trang phục thì bọn họ đều là tu sĩ, chẳng qua ngoài người đồng hành, mỗi khi gặp thoáng qua hay tới gần người khác, trong mắt những tu sĩ này đều lộ rõ ràng vẻ đề phòng và cảnh giác, có vẻ hết sức cẩn thận.
Không cần nói, những tu sĩ di chuyển giữa Dược hổ hạp giờ này đều có ý định thám hiểm vùng đất mê loạn hoặc là người thăm dò trở về. Dưới sự dẫn đường của Lục Trần, đám người Hàn Nam Tổ cũng đi vào Dược hổ hạp.
Tiến vào trong sơn cốc này, chỉ thấy cảnh sắc xung quanh thay đổi hẳn. Hai bên là núi đá cao vút, lúc nào cũng có thể nhìn thấy cây to, thỉnh thoáng lại có nham thạch với hình thù quái lạ hiện ra. Hơn nữa thi thoảng có thể gặp một dòng suối nhỏ tụ lại, không ngờ có cảm giác cảnh sắc thay đổi theo từng bước chân.
Dịch Hân như lần đầu tiên đi tới vùng đất mê loạn, nhìn cảnh tượng trước mắt mà than thở không thôi, ngẫu nhiên chứng kiến một hai nơi có cảnh vật đặc biệt còn hoan hô lộ vẻ ngạc nhiên và vui mừng, có vẻ còn chưa hết tính trẻ con, lại khiến cho đoạn đường này có thêm vài phần nhẹ nhàng.
Đường núi trong Dược hổ hạp gập ghềnh mà dài hẹp, chẳng qua đi đường vẫn bình an vô sự, sau nửa canh giờ liền tới cửa cốc. Chỉ thấy cuối đường dựng một tảng đá lớn, bên trên khắc hai chữ Mê loạn.
Bốn người dừng bước tại tảng đá lớn kia. Ba người nhóm Hàn Nam Tổ liếc nhau, sắc mặt nghiêm túc hẳn.
Đi qua tảng đá này sẽ chính thức tiến vào vùng đất mê loạn. Bao nhiêu năm rồi, khu vực này vẫn nổi tiếng về sự hung hiểm, từ xưa tới nay đã cắn nuốt tính mạng của không biết bao nhiêu tu sĩ, cũng có thể coi như là nổi danh vùng đất dữ.
Nếu so sánh thì Lục Trần vẫn thong dong thoải mái, đi qua vỗ nhẹ lên tảng đá này, sau đó đứng cười với ba người Hàn Nam Tổ một chút rồi đi qua tảng đá.
Ba người Hàn Nam Tổ lập tức theo sau.
Vừa ra khỏi Dược hổ hạp, đột nhiên ba người Hàn Nam Tổ thấy một loại cảm giác kỳ dị không hiểu xẹt qua người mình, giống như có một cơn gió nhẹ vô hình vậy. Linh lực trong cơ thể, đặc biệt là trong đan điền khí hải không tự chủ được mà chấn động một chút. Nhưng khi cảm nhận lại cẩn thận, bọn họ lại phát hiện ra cũng không có gì khác thường lắm.
Lục Trần mở miệng: - Đây là chúng ta vừa tiến vào vùng đất mê loạn, hiện tượng ngũ hành hỗn loạn còn chưa rõ ràng. Ít nhất trong phạm vi ngàn dặm trong khu vực ngoài của vùng đất mê loạn, thứ này không tạo nên ảnh hưởng gì tới thực lực và đạo hạnh của tu sĩ nhân tộc ta. Các vị đừng kinh hoảng.
Hàn Nam Tổ gật đầu, sắc mặt tự nhiên, xem ra cũng có chút kinh nghiệm với vùng đất mê loạn, nói: - Đa tạ Lục huynh đệ nhắc nhở. Tiếp theo chúng ta chuẩn bị đi thế nào?
Lục Trần nói: - Nơi gần nhất có Tịch Vụ Hoa mà các ngươi muốn tìm cách đây về phía tây năm một trăm năm mươi dặm, ở bên ngoài Hắc Giáp Sơn. Chẳng qua đường lối khó đi, trên đường hẳn cũng có một chút trở ngại, cho nên đại khái phải đi mất một hai ngày.
Hàn Nam Tổ gật đầu nói: - Đã như vậy thì chúng ta nhanh chóng lên đường thôi.
Lục Trần cười đồng ý một tiếng rồi dẫn đi đi trước, đồng thời ngẩng đầu nhìn sắc trời. Chỉ thấy bầu trời lúc cuối thu trong xanh thăm thẳm, trời đất tĩnh mịch, còn có vài đám mây trắng một chầm chậm trôi.
Mà ở trên trời cao ngoài tầm mắt của bốn người, trên tầng mây trắng như tơ, vài luồng kiếm quang đột nhiên lao ra từ tầng mây, rong ruổi về phía chân trời, bay sâu vào bên trong vùng đất mê loạn.