- Ô.... Đó là một tiếng vang kỳ dị, hoặc có thể là một loại tiếng gọi xa xưa, như cổ khúc từ thời đại thượng cổ vang lên vậy. Một luồng sáng như không thể tồn tại trên đời, chiếu ra như lợi kiếm từ bên trong Cánh cửa hắc ám. Luồng lửa rơi xuống mặt đất kia lập tức bị cắt thành bốn, rơi xuống trên đỉnh đầu bốn người làm phép.
Một luồng lực lượng mạnh mẽ khó nói lên lời từ trên trời cao ầm ầm đổ xuống trên người bọn họ. Thân thể bọn họ nhanh chóng bắt đầu biến hóa, quần áo trên người cũng bắt đầu tan vỡ, hình như không chịu nổi loại linh lực vô cùng mạnh mẽ này vậy.
Nhưng giờ phút này trên mặt bốn người lại lộ vẻ mừng như điên. Bọn họ cắn răng cố nén đau đớn, đồng thời có thể cảm nhận được linh lực cuồng dã trong cơ thể đang nhanh chóng tăng lực lượng lên tới mức xưa nay khó có thể tưởng tượng nổi. Cảm giác này giống như một bước lên trời, lại giống như đã trở thành thần nhân vậy.
Sau một khắc, có lẽ sẽ thành thần!
Trong luồng lửa, cánh cửa đen tối trên bầu trời sắp sửa hạ xuống. Thân ảnh giống như thần linh kia sắp hiện ra. Tất cả đều sắp xuất hiện trước mắt nhưng dường như lại còn thiếu một bước cuối cùng. Một chút khoảng cách cuối cùng kia khiến cánh cửa nọ không thể mở ra được.
Dường như chỉ có thiếu một chút lực lượng cuối cùng mà thôi!
Vân Thủ Dương quát lớn một tiếng: - Hắc lang!
Chẳng qua đột nhiên ánh mắt gã sững lại. Trong nháy mắt gã đột nhiên thấy bên cạnh mình trống không. Nam tử áo đen vẫn trầm mặc mà kiên định canh gác bên cạnh mình đột nhiên biến mất rồi!
Vân Thủ Dương thất kinh nhưng không đợi gã có bất cứ phản ứng gì, trong đầu cũng chưa có bất cứ ý niệm gì, đột nhiên cảm thấy lồng ngực lạnh toát. Một mũi kiếm màu đen đã đâm xuyên qua trái tim gã, xuyên thấu qua lồng ngực gã.
Một bàn tay hơi tái nắm lấy vai Vân Thủ Dương từ phía sau. Thanh niên áo đen kia đứng sát phía sau gã, mặt không chút thay đổi. Sau đó bàn tay của lại của gã nắm chặt thanh đoản kiếm màu đen có khí thế vô cùng mạnh mẽ kia, bỗng rút từ phía sau lưng Vân Thủ Dương ra.
Vân Thủ Dương quát to một tiếng, thân thể vừa định phản ứng nhưng lại hoảng sợ phát hiện ra mình không thể nhúc nhích nổi. Luồng lực lượng mạnh mẽ hạ xuống từ không trung kia đang truyền vào trong linh mạch Khí Hải của gã, đồng thời mang tới lực lượng linh lực vô thượng nhưng cũng khiến kinh mạch toàn thân gã bành trướng tới cực độ, tạm thời mất đi khống chế với thân thể.
Mà trừ Vân Thủ Dương ra, tình huống của ba người khác cũng tương tự. Giờ phút này ba người kia đều dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía này, thấy Hắc lang đột nhiên giết người. Nhưng sau đó không ai trong bọn họ có thể phản ứng được chút nào.
Tại trung ương của pháp trận, luồng lực lượng mạnh mẽ lạ thường, kinh thế hãi tục, từ cổ chí kim chưa từng có khiến giờ phút này thanh niên áo đen có vẻ nhỏ yếu nhất bất ngờ lại nắm tất cả trong tay.
Hắc lang nắm chặt chuôi kiếm, rút thanh đoản kiếm màu đen từ ngực Vân Thủ Dương ra. Đồng thời đi ra với nó là một lượng máu tươi lớn tới mức khó tưởng tượng nổi, phun ra giống như một dòng suối chảy xiết, trong nháy mắt liền bắn tung tóe cả nửa người gã.
Đó là máu tươi bị luồng lực lượng thần linh truyền từ trên trời xuống, một khi có lỗ hổng, áp lực mạnh mẽ lập tức sẽ thoát ra.
Trên mặt Hắc lang cũng bị máu bắn tung tóe. Nhưng gã lại không hề biến sắc chút nào, lạnh lùng nhìn tất cả, sau đó không nói một lời, lại cầm thanh đoản kiếm màu đen trong tay đâm vào máu thịt sau lưng Vân Thủ Dương.
Một kiếm, lại một kiếm... Gã vô cùng tàn nhẫn mà kiên định, đâm ngực Vân Thủ Dương thành một vùng máu thịt nát vụn. Sau khi đâm xong kiếm thứ mười ba, Vân Thủ Dương từng vô cùng cùng mạnh mẽ, không ai bì được rốt cục tuyệt vọng, mất đi sức sống, cúi đầu thấp cổ, chết không nhắm mắt.
Ngay sau đó, Hắc lang như cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cánh cửa đen tối đang bắt đầu run rẩy và phát ra tiếng rộng rung trời trên cao, tiện tay bỏ qua thi thể Vân Thủ Dương đã không còn hơi thở.
Cột sáng thần linh vốn truyền vào thân hình Vân Thủ Dương bỗng nhiên bùng nổ, hóa thành vô cùng mảnh nhỏ rơi vào trong bóng đêm đen. Mà cột lửa và cánh cửa đen tối vốn ổn định thăng bằng giờ phút này cũng chấn động hết, rung động điên cuồng. Càng ngày càng có nhiều cột sáng bị dập tắt. Mà thần trụ truyền tới ba người khác lại càng ngày càng sáng hơn, khí tức phát ra càng ngày càng mạnh.
Trong Cánh cửa hắc ám truyền ra tiếng rống điên cuồng. Mà ở phía dưới nhìn lại càng điên cuồng hơn.
Trong ánh mắt tuyệt vọng của ba người kia, pháp trận mất cân bằng sụp đổ từng chút một. Càng ngày càng có nhiều thần lực mất khống chế, giống như sóng to gió lớn trực tiếp trút xuống. Trong gió lớn cuồng liền, thân hình bọn họ giống như bóng da bị thổi căng, từ từ lớn dần lên, sau đó lưỡi lửa bốc lên, thiêu đốt từng góc thân hình bọn họ. Cuối cùng ba tiếng nổ vang đinh tai nhức óc truyền ra!
- Ầm! Ầm! Ầm!
Thân thể ba người nọ ầm ầm bùng nổ, hóa thành mưa máu đầy trời, tan xương nát thịt, bị bóng đêm và ánh lửa điên cuồng cắn nuốt hết.
Hầu như đồng thời với lúc thân thể bị lửa thiêu và nổ tung, hình như có một luồng lực lượng vô hình trong cõi u minh bị kích thích. Bảy man nhân chiến sĩ cường đại vô cùng bị bọn họ mang tới vốn đang rống giận, lao tới như điên về hướng này, đột nhiên đồng thời ngã xuống, nặng nề nằm trên mặt đất đang bị thiêu đốt. Giống như sợi tơ mà bọn họ ký thác sinh mệnh lúc này đột nhiên bị cắt đứt, cũng mang đi tính mạng của bọn họ.
Phía sau cánh cửa hắc ám trên bầu trời truyền ra tiếng rít gào nức nở cuối cùng, sau khi rống giận rung trời bỗng đóng lại, biến mất trên bầu trời đen tối. Mà trên mặt đất, ngọn lửa lan tràn khắp nơi, chiếu sáng toàn bộ phạm vi trăm trượng trong hoang cốc này. Mà sâu trong ánh lửa, Hắc lang tiến vào sâu phía sau ngọn lửa, cầm một mảnh xương kỳ dị bị lửa vây quanh.
Vừa chạm tới khối xương kia trong nháy mắt liền nát bấy, hóa thành bụi bậm rơi xuống, chỉ còn lại một cái hạt màu bích lục kia, không ngờ dưới uy thế đó vẫn không bị tổn hao chút nào, rơi vào trong tay Hắc Lang.
Nhưng ngay giờ khắc này, thân thể Hắc Lang đột nhiên run mạnh, sau đó phát ra tiếng Triệu Uyên bi thảm.
- A...
Tiếng kêu thê lương truyền ra xa xa, tuyệt vọng như tiếng dã thú kêu rên. Một luồng lửa màu đen đột nhiên bốc lên từ thân thể gã, bắt đầu bùng cháy điên cuồng.
Mà quỷ dị là ngọn lửa màu đen này chỉ thiêu cháy huyết nhục của gã, hoàn toàn không làm tổn thương gì tới quần áo trên người gã.
Hắc Lang giống như bị đẩy vào luyện ngục, không ngừng ngửa đầu gào thét. Huyết nhục toàn bốc cháy trong ngọn lửa màu đen, da tróc thịt bong, máu tươi bị nhanh chóng bị đốt khô. Trong mơ hồ lại thấy vùng Khí Hải dưới bụng gã hiện lên một hư ảnh đẹp mắt nhưng không ngờ ngọn lửa đen kinh khủng kia lại thiêu đốt luôn cả hư ảnh đó, nhanh chóng bị thiêu đốt, nứt ra từng mảnh rồi biến mất trong bóng tối.
Tất cả của Hắc Lang đều bị cháy sạch, ngay cả hồn phách dường như cũng bị lửa đen thiêu nát...