Cảnh đêm quen thuộc buông xuống vùng núi hoang, bóng tối lan nhanh phủ khắp mọi nơi như thủy triều, chỉ có ánh trăng ở đường chân trời hắt vài tia sáng. không rõ Lũ Hắc Sài cẩu bên dưới đã biến mất từ khi nào, có lẽ vì không tìm được con mồi, cùng đường nên đành rút lui.
Lúc này trong rừng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có một bụi cỏ dại nào đó còn thi thoảng vọng tới một hai tiếng côn trùng kêu trầm thấp.
Lục Trần nhìn về phía khe núi, đến lúc này, chỗ đó cũng đã yên tĩnh, không còn bất cứ động tĩnh nào nữa.
Lục Trần hết sức bình thản, gương mặt trông hết sức lạnh lùng giữa những cành lá che kín, khác hẳn vẻ ôn hòa trước mọi người ngày thường. Trong ánh sáng mờ tối, cặp mắt hắn sáng rực, như một con dã thú ẩn nấp giữa màn đêm.
Rừng núi ban đêm vừa yên tĩnh lại lạnh lẽo, qua được một lúc, chợt một bóng người lao ra từ trong bóng tối, lảo đảo ra sức chạy, kể cả bụi gai trong rừng vướng vào y phục nàng cũng không quan tâm.
Ngay sau đó, xa xa sau lưng bóng người ấy, lại vang lên mấy tiếng sủa hung dữ, hình như sự xuất hiện của bóng đen này đã làm kinh động điều gì đó, tiếp theo liền có một tràng tiếng gầm rú đáng sợ. Tất cả lại dồn về hướng này.
Bóng đen đó nghe thấy tiếng kêu thê lương sau lưng, liền rùng mình, chạy càng nhanh hơn, dần dần chạy tới gần cây đại thụ chỗ Lục Trần.
Cách rất gần rồi, Lục Trần nhìn từ trên cây xuống, chợt nhíu mày, chỉ thấy người đó thân hình mảnh mai, dung mạo xinh đẹp, nhưng lúc này gương mặt đầy nét kinh hoàng, không ngờ là Dịch Hân.
Sắc mặt cô nương trẻ này trông rất hoảng sợ, tuyệt vọng chiếm phần nhiều hơn, nàng bất chấp tất cả chạy về phía trước như xuất phát từ ham muốn được sống. Cũng không biết ở hẻm núi lúc ban ngày, một mình nàng làm thế nào mà sống sót được.
Lục Trần cau mày, quay đầu nhìn về phía bóng tối ở đằng xa, lắng tai nghe thử khoảng cách mà tiếng sủa vọng đến, trầm ngâm một lúc, hắn bèn đưa bàn tay ấn vào thân cây, tuột xuống khỏi cành cây không một tiếng động.
Chân vừa đáp xuống đất, cảm giác đó tập tức khác hẳn với khi ở trên cây, sau lưng hắn là bóng tối trầm lắng, nhưng trong bóng râm sâu hút đó dường như có một bầy yêu thú đáng sợ có thể xông ra xé hắn thành trăm mảnh bất cứ lúc nào. Lục Trần không hề do dự, quay người chạy về phía trước, giữa khu rừng, hắn nhanh nhẹn lạ thường, nhìn qua hệt như yêu thú, hơn hẳn Dịch Hân đang chạy liều mạng ở đằng trước.
Chỉ qua mấy bước, hắn đã đuổi kịp người con gái đang chạy trối chết này.
Lục Trần nắm lấy cánh tay của Dịch Hân từ đằng sau, Dịch Hân rùng mình thét lên, âm thanh như xé gan xé phổi, có chút tuyệt vọng và điên cuồng do cận kề cái chết, nàng quay người đâm kiếm tới.
Âm thanh nhát kiếm xé gió rất ác liệt, có thể thấy Dịch Hân đã dốc hết toàn lực.
Lục Trần nép sang một bên, tránh được nhát kiếm này, đồng thời thấp giọng quát: - Là ta, Lục Trần.
Dịch Hân chém kiếm vào khoảng không, người đổ về phía trước hai bước, đang định chém tiếp thì chợt nghe thấy câu này, người nàng liền run lên, hai mắt đầy nét khó tin, nàng nhìn Lục Trần, rồi mím môi, như muốn òa khóc: - Lục đại ca, sư thúc và sư huynh bọn họ...
Lục Trần liền cắt lời kể lể của nàng, nắm chặt tay Dịch Hân chạy về phía trước, đồng thời vội nói: - Đừng nói nhiều! Chạy trốn trước rồi tính.
Dịch Hân bị hắn kéo đi, không làm chủ được bèn chạy theo.
Chỉ mới chạy được một đoạn, Dịch Hân liền phát hiện có gì đó không đúng, Lục Trần không đưa nàng chạy về phía đoạn đường núi lúc đến, mà chạy thẳng vào khoảng rừng rậm rạp ở hướng khác. Ở đó khắp nơi là bụi gai cỏ dại, căn bản không có đường đi, chạy ở đó rất mất sức.
Chưa chạy được bao xa, Dịch Hân đã cảm thấy y phục trên người bị quẹt rách mấy đường thôi không nói, còn thêm hẳn bốn năm vết thương nữa.
- Chúng ta đi nhầm đường rồi phải không? Trong lúc hoảng loạn, Dịch Hân la lên.
Lục Trần không quay đầu lại, chỉ kéo nàng chạy thẳng một mạch, miệng nói: - Không nhầm đâu, bầy chó hoang sắp đến rồi, chạy theo đường cũ là chết chắc.
Dịch Hân rối như tơ vò, nhưng nàng có thể cảm nhận được bàn tay Lục Trần đang kéo nàng vừa vững vàng vừa có lực, khiến nàng bất giác cứ chạy theo hắn.
Cứ như vậy được một lúc, trong bóng tối phía sau lưng họ, tiếng sủa đáng sợ của lũ chó hoang đã rõ ràng hơn hẳn, hiển nhiên, bầy Hắc Sài cẩu đang tức tốc chạy về hướng này.
Hai người chạy thục mạng giữa đống bụi gai, bụi cây kín không lọt gió. Chỉ một chốc thôi, Dịch Hân đã có cảm giác như mình bị lăng trì, toàn thân từ trên xuống dưới gần như chỗ nào cũng bị gai nhọn quẹt qua, đâm xước thậm chí là rách da chảy máu...
Chính vào lúc nàng đang hoảng hốt, thì đột nhiên chân trượt một cái.
Trước mặt hai người họ, thình lình xuất hiện một sườn núi hướng xuống dưới, hơn nữa còn rất dốc.
Dịch Hân kêu lên hoảng hốt, nhưng chẳng đợi nàng phản ứng xong, Lục Trần đã dùng sức kéo tay nàng, lập tức hai người lăn xuống sườn núi, biến thành hai quả hồ lô lăn nhanh như chớp từ trên sườn núi xuống.
Trong bóng tối, tiếng gầm gừ của chó hoang xé tan không khí vọng tới, chớp mắt đã đến sườn núi.
Trong không khí có mùi tanh hôi, nhưng hiện giờ Dịch Hân đã chẳng quan tâm đến mấy điều này nữa, nàng hoàn toàn mất kiểm soát, lăn không ngừng. Không biết đụng phải bao nhiêu đá, bao nhiêu gỗ cứng, khiến nàng thương tích đầy mình.
Nàng chỉ cảm thấy cả thế giới quay cuồng, mắt liên tục nổ đom đóm, cơ thể dường như không còn là của nàng, sắp sửa rời ra từng mảnh đến nơi rồi. Đầu óc nàng trống rỗng, chỉ còn lại duy nhất một ý niệm, đại khái thì là: Chẳng lẽ mình thực sự phải chết ở nơi thâm sơn cùng cốc này sao?
Cũng không biết tới lúc nào, tốc độ lăn đột nhiên chậm lại, sau đó lăn được thêm một đoạn nữa thì cuối cùng cũng dừng hẳn, Dịch Hân sững sờ một lúc, đứng dậy lại chợt nghiêng người ngã sang một bên, cứ như vậy thử đến mấy lần mới miễn cưỡng giữ thăng bằng được, run cầm cập đứng sững một chỗ.
Nàng thở hổn hển, nhìn xung quanh, chỉ thấy hình như đang ở dưới sườn núi, xung quanh cỏ dại um tùm, không có cây cao, hơn nữa gần đó còn nghe thấy tiếng nước chảy không rõ từ phía nào.
Gâu gâu... Gừ...
Một tràng sủa thê lương lại vọng đến, Dịch Hân rùng mình, quay đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa đêm tối, nhờ ánh trăng tờ mờ, có thể nhìn thấy bóng đen trên sườn núi đó đang động đậy, rõ ràng là bầy Hắc Sài cẩu hung ác đã đuổi đến tận đây.
Một bàn tay lại vươn ra từ bóng râm bên cạnh, Lục Trần xuất hiện bên cạnh nàng, rồi nắm lấy cánh tay Dịch Hân, sải bước lớn chạy về phía trước.
- Nín thở đi! Hắn la lớn.
Dịch Hân ngạc nhiên, nói: - Sao cơ...
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên nàng chỉ thấy người nhẹ bâng, thì ra Lục Trần đã kéo nàng nhảy lên.
Khi họ bay qua bụi cỏ trước mặt, mặt đất chợt sáng lòa, dưới chân họ không có đất, mà xuất hiện một dòng sông chảy xiết.
Tõm!
Một tiếng vang lớn, nước văng tung tóe, hai người nhảy thẳng xuống dòng sông chảy xiết, rồi biến mất dạng.