- Họ... Dưới cảnh đêm thâm trầm, tuy Dịch Hân ngồi cách đó không xa, nhưng cũng chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng. Còn giọng nàng lúc này nghe cũng có phần run rẩy, như thể câu nói này của Lục Trần đã đâm thẳng vào đáy lòng nàng, nhất thời không biết nên nói gì.
- Gặp phải bầy Hắc Sài cẩu ở chỗ thác nước hẻm núi à?
Dịch Hân chậm rãi cúi đầu, một lúc sau mới nói: - Phải, sau khi huynh đi chưa được bao lâu, thì có một bầy Hắc Sài cẩu đột nhiên xông đến, đông lắm, không đếm xuể được...
Hơi thở của nàng bỗng trở nên dồn dập, như thể nhớ lại việc đó làm nàng đau nhói, nàng thấp giọng: - Ta với sư huynh, sư thúc vội vã nghênh chiến, tuy sau lưng là vách núi nên không phải lo bọc hậu, nhưng số lượng yêu thú quá nhiều, bọn ta đánh được một lúc thì không chịu nổi nữa. Sư thúc bèn bảo bọn ta chia nhau ra chạy, sư thúc nói chạy được người nào hay người nấy...
Nói đến đây, giọng nàng nghẹn lại, dừng một lúc mới tiếp tục nói: - Ta và sư huynh xông ra, lúc đó ta có ngoái lại nhìn, thì thấy sư thúc ông ấy… ông ấy bị cả bầy Hắc Sài cẩu vồ lấy... trong chớp mắt máu bay khắp phía. Ta quá đỗi hoảng sợ. Hà sư huynh lại kéo ta chạy thục mạng, nhưng phía sau lại có Hắc Sài cẩu đuổi sát. Sau đó không còn cách nào khác, Hà sư huynh và ta lại chia ra chạy trốn. Lần cuối cùng ta nhìn thấy huynh ấy, là lúc mười mấy con Hắc Sài cẩu bổ nhào lên người huynh ấy, sau đó thì do có một cái cây che khuất, ta chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết và tiếng sủa điên cuồng của lũ chó hoang.
Trong bóng tối, Lục Trần trầm mặc một lúc, rồi nói: - Vậy còn cô, làm thế nào mà đến cuối cùng chỉ có cô trốn thoát?
Dịch Hân có hơi bàng hoàng: - Ta chạy được một lúc, thấy sắp bị đuổi kịp, thì chính vào lúc này, ta chợt nhớ ra trước khi xuống núi, sư phụ từng tặng cho ta một tấm “Chướng mục phù”. Thế là ta trèo lên một cái cây, dùng nó. Hắc Sài cẩu đuổi đến gần thì không tìm thấy ta nữa.
Nói đến đây, Dịch Hân bỗng nhiên rơi nước mắt, nàng vừa khóc vừa nói: - Đều tại ta, đều tại ta, nếu như ta... nếu như ta nhớ đến thứ này sớm hơn một chút, thì có lẽ sư thúc và sư huynh đã không phải chết.
Lục Trần im lặng không nói gì, cứ mặc cho Dịch Hân khóc, sau khi nàng nức nở một hồi rồi rồi bình tĩnh lại, hắn mới điềm đạm nói: - Chuyện này không trách cô được. Hơn nữa cho dù cô có dùng thứ phù này sớm, nhưng bầy Hắc Sài cẩu gần ngay trước mắt, với giác quan nhạy cảm của lũ yêu thú đó, thì vẫn không chạy thoát được.
Dịch Hân rùng mình một cái, thấp giọng nói: - Thật sao?
- Ừ. Lục Trần đáp, rồi trở mình, nói: - Khuya rồi, mau ngủ đi. Sáng mai có thể chúng ta còn phải trèo đèo lội suối cả ngày đấy, nếu cô không ngủ thì không có sức chịu được đâu.
Dịch Hân khẽ mím môi. Một lúc sau, nàng bèn chậm rãi nằm xuống bãi cỏ bên bờ sông. Đầu óc nàng đầy hỗn loạn, trong lòng vừa hối hận vừa sợ hãi, vốn tưởng rằng bất luận thế nào mình cũng không ngủ được, nhưng ai ngờ nằm tới nằm lui, nàng bất giác nhắm mắt lại, chìm vào trong giấc ngủ.
Ánh ban mai rải xuống bờ sông, chiếu rọi gương mặt thiếu nữ đang yên giấc. Sắc mặt nàng tuy vẫn còn hơi nhợt nhạt, tóc tai cũng rối bời. Nhưng một sợi tóc mai trượt xuống mũi, tôn lên một vẻ đẹp biếng nhác. Hàng lông mi vừa mảnh vừa dài khẽ rung trong nắng vàng rực rỡ, sau đó Dịch Hân chậm rãi mở mắt ra...
Có một khoảnh khắc, nàng tưởng như mình đang ở căn nhà ấm áp trong ký ức. Sư phụ ôn tồn, các sư tỷ sư muội thân thiết đều ở bên, có người cười nói với nàng điều gì đó, đến khi nàng vui sướng định ngồi xuống đáp lời, thì đột nhiên một cơn đau truyền đến từ cánh tay trái, khiến nàng bừng tỉnh khỏi ảo mộng.
- Ối...
Dịch Hân hít một hơi lạnh ngắt, cắn chặt môi. Lần này đau khủng khiếp, làm nàng suýt nữa thì la lên.
Cùng lúc đó, cách đó không xa vọng tới một giọng nói.
- Cẩn thận chút, đừng làm lệch phần xương gãy, không thì cô lại phải chịu khổ đấy.
Dịch Hân thở dốc mấy hơi, không dám động đậy cánh tay trái, nàng ngồi thẳng dậy nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy Lục Trần đã dậy từ lúc nào. Hiện giờ hắn đang đi tới từ rừng cây đầu bên kia, trên tay cầm không ít thứ, nhìn qua thì là một vài loại cỏ dại mà Dịch Hân đều không biết tên, trong đó còn kẹp một số thứ cổ quái màu đen sì lẫn nâu xám.
Lục Trần đi đến cạnh Dịch Hân, cúi xuống đặt mấy thứ trong tay xuống, rồi nắm lấy cánh tay trái của Dịch Hân kiểm tra một hồi, gật đầu nói với nàng: - Giờ ta sẽ giúp cô xoa thuốc, chắc là sẽ nhanh khỏi hơn, nhưng sẽ hơi đau, cô hãy cố nhịn.
Dịch Hân nghe thấy chữ “đau” tim liền đập mạnh. Nàng thấy hơi sợ, nhưng nhìn sự bình tĩnh của Lục Trần, không biết tại sao, nàng lại nhất thời không nói được câu cự tuyệt. Hơn nữa bất kể thế nào, những gì mà người thanh niên này làm cũng đều vì muốn tốt cho mình. Vậy nên sau khi do dự một chốc, nàng vẫn chậm rãi gật đầu.
Lục Trần nhẹ nhàng tháo khúc gỗ cố định trên tay nàng, sau đó vạch tay áo nàng ra, chỉ thấy trên cổ tay trắng muốt, chỗ gãy xương đã sưng đỏ.
Lục Trần nhíu mày, cúi đầu xuống trộn đều mấy thảo dược mới hái về, trong đó có cả mấy thứ đen sì kỳ lạ nọ.
Dịch Hân liếc xuống tay hắn, chợt mắt nàng cứng ngắc, nàng nhìn rõ ràng mấy thứ màu đen đó là trứng của những loài côn trùng lạ. Chúng đen đen béo béo, nhìn thôi cũng thấy buồn nôn.
Dịch Hân kinh hãi, lập tức cảm thấy lợm giọng, suýt nữa thì nôn ra, nàng thất thanh nói: - Mấy, mấy thứ này là gì, huynh muốn dùng làm gì?
- Trứng và ấu trùng của “Kim Sí phong”. Lục Trần liếc nàng một cái, thản nhiên đáp. - Đừng kêu la làm gì, đây là đồ tốt, có thể giúp cánh tay gãy của cô hồi phục nhanh hơn ít nhất gấp mấy lần. Có thể tìm được nó ở nơi này, cô may mắn lắm đấy!
Dịch Hân kinh ngạc im lặng, muốn nói gì đó, nhưng lời vừa đến miệng đã nuốt xuống. Chỉ là trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy những thứ kinh khủng như vậy. Nhưng khi nhìn Lục Trần trộn trứng côn trùng với thảo dược, nàng vẫn không thể nào chịu nổi, vội vàng quay mặt đi há miệng thở mạnh mấy cái mới từ từ dịu lại.
Chẳng mấy chốc sau, Dịch Hân bỗng chỉ cảm thấy tay mình mát lạnh, Lục Trần xoa một lớp dinh dính lên chỗ bị thương của nàng. căn bản Dịch Hân không dám nhìn vào miệng vết thương. Qua một lúc sau, nàng bèn cảm giác được Lục Trần dùng vải băng bó trước, rồi lại buộc cánh tay nàng lên khúc gỗ nọ.
- Xong rồi. Lục Trần đứng dậy, nói với nàng. - Chỉ cần không xảy ra chuyện gì bất trắc, khoảng bảy tám tuần là sẽ khỏi. Bây giờ chúng ta xuất phát thôi.
Dịch Hân nghiến răng, đứng dậy cố gắng không nhìn qua cánh tay trái, nói: - Chúng ta đi hướng nào đây?
Lục Trần đáp: - Không biết nữa, chờ ta quan sát phương hướng và địa hình trước đã.
Dịch Hân ngạc nhiên: - Không phải huynh là người dẫn đường sao, chắc phải biết rất rõ Hắc giáp sơn này chứ?
Lục Trần cáu bẳn nhìn nữ nhân này một cái, nói: - Đương nhiên là ta biết rất rõ vùng xung quanh Hắc Giáp sơn, nhưng cho dù ta có là người dẫn đường, cũng đâu rảnh rỗi đến mức nhảy xuống dòng nước xiết để tìm hiểu địa thế? Khu vực này ta chưa đến bao giờ.
Dịch Hân phì cười, đồng thời cũng cảm thấy vừa rồi mình nói thế không đúng, nếu không phải vì cứu nàng, có lẽ tối qua hắn thực sự không cần phải nhảy xuống nước.
Nghĩ tới đây, mặt nàng liền nóng lên, vô thức quay đầu, nhìn sang nơi khác.
Ai ngờ trong lúc dịch chuyển tầm nhìn, Dịch Hân đột nhiên nhìn thấy phía sau một bụi cây rậm rạp ở phía trước, có một cặp mắt tàn ác đang nhìn về phía hai người họ từ khe hở của cây cỏ, trong nét hung ác của ánh mắt đó có một chút độc địa, hình như không giống với yêu thú, khiến Dịch Hân giật cả mình, vội lùi về sau một bước, chỉ về phía đó la lên thất thanh: - Bên đó có người!