Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Ảnh

Chương 67: Thế giới tàn khốc

Chương 67: Thế giới tàn khốc

Đang từ từ tiến lại gần, Lục Trần bỗng khựng lại. Còn Dịch Hân đứng ở bụi cây phía xa hơn lúc này trong đầu chỉ có một tiếng “vù vù”, đầu óc trống rỗng, tim đập nhanh đến mức như sắp nổ tung.

Phía sơn động, động tác gặm nhấm chân báo của quái nhân nọ cũng ngừng lại một chốc. Lão ngẩng đầu lên, nhưng không ngoái lại, mà chỉ gầm một câu:
- Chó chết, câm mồm!
Nói rồi lão lại ra sức cắn xé miếng thịt trên tay, rồi trong miệng mắng chửi một tràng mập mờ:
- Hôm nay coi như ngươi tốt số, con ả định bắt thì chưa bắt được, nhưng lại có một con báo vàng tự dâng xác đến. Đợi lão tử xơi hết cái chân này, nếu còn không bắt được nữa, thì sẽ xơi tái nhà ngươi luôn!

Tiếng chó sủa trong sơn động từ từ lắng xuống, không biết chú chó đó bị dọa phát sợ hay là do vết thương quá nặng, nên sức không đủ.

Quái nhân đó cười gằn liên tục. Sau khi ăn không ít thịt, tinh thần có vẻ khá khẩm hơn, tuy trông vẫn lọm khọm, nhưng sự tham lam hung ác trong mắt thì càng thêm rõ rệt, lão lầm bầm:
- Khốn kiếp! Nếu hôm nay bắt được nữ nhân đó thì đã có thể...

- Có thể làm gì?
Đột nhiên, một giọng nói lạnh băng vang lên từ sau lưng lão.

Lão quái nhân giật mình, suýt nữa thì quẳng luôn cái chân báo trong tay, lão quay ngoắt lại, thì thấy một thanh niên đã đứng sau lưng mình không biết từ lúc nào, hơn nữa nét mặt có mấy phần quen thuộc. Chính là cái tên lão đã nhìn thấy lúc ban ngày.

- A...
Từ trong miệng quái nhân phát ra một tiếng gào rống hung ác. Lão nhảy vụt lên, dùng cái chân báo như một thứ vũ khí đánh về phía Lục Trần, trông tựa như một con dã thú bị chọc giận.

Tuy nhiên, lão vừa nhảy lên được một nửa, thì bỗng thấy lưng lạnh ngắt, ngay sau đó một cơn đau khủng khiếp bùng phát trong chớp mắt. Quái nhân lập tức kêu gào như giằng xéo. Lão cúi xuống nhìn, không biết từ lúc nào một thanh đoản kiếm màu đen đã đâm vào sau lưng mình. Và chính lúc mà lão dồn hết sức nhảy lên khi nãy, đã làm nó gây ra một vết thương cực kỳ lớn trên lưng lão.

Máu đỏ ngay lập tức luôn ra như suối, nhưng rồi lại ít đi nhanh chóng, như thể trong thân xác già cỗi đó đã không còn dư thừa huyết khí.

Lão quá nhân lảo đảo lùi về sau, không ngừng phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, nhưng thân thể mục nát đã khó có thể hứng chịu vết thương trầm trọng như vậy. Chẳng mấy chốc, lão gục xuống đất, miệng thở hồng hộc và giãy giụa, đồng thời nhìn tên thanh niên thình lình xuất hiện bằng ánh mắt ác độc đến mức không tưởng.

Dịch Hân chạy đến. Chạm mắt với ánh nhìn đáng sợ của lão quái nhân nọ, nàng liền sợ đến mức tái mét, không dám nhìn con người như dã thú đó thêm. Nàng chạy ào đến cạnh Lục Trần, nói:
- Huynh... huynh không sao chứ?

Lục Trần liếc nhìn nàng. Hắn lắc đầu, sau đó chỉ vào lão quái nhân tàn ác nọ:
- Cái bẫy ở lòng chảo sông vốn dĩ được dùng để hại chúng ta đấy.

Dịch Hân giật thót mình, nhất thời không biết nên nói gì.

Chỉ thấy Lục Trần cười khẩy, tay cầm thanh đoản kiếm đen từ từ bước đến cạnh lão quái nhân rồi ngồi xuống.

Lão ta rụt về sau theo bản năng, nhưng vẫn hung tợn nhìn Lục Trần chằm chằm. Nếu như ánh mắt cũng có thể giết người, thì Lục Trần có lẽ đã bị lão lăng trì đến mất mạng vô số lần rồi.

Chỉ là trông Lục Trần có vẻ vô cảm đối với điều này. Cùng lắm hắn chỉ tỏ ra căm ghét, nói:
- Ngươi hãy biết điều chút đi.

Mặt lão quái nhân lúc này đã lấm đầy máu, trông rất dữ tợn. Lão nghe thế liền cười gằn, chửi rủa:
- Cút ngay, lão tử xơi tái ngươi bây giờ... Á!

Một tiếng kêu thê lương đột nhiên vang lên từ miệng lão một lần nữa, khiến Dịch Hân đang đứng đằng xa phải giật thót tim. Nàng chuyển hướng nhìn, chỉ thấy Lục Trần thản nhiên, dường như không động chút lòng trắc ẩn nào với tiếng kêu thảm thiết của lão quái nhân. Trên tay hắn, thanh đoản kiếm đen đã đâm thẳng vào bắp chân lão ta, đồng thời xoay tròn, kéo thành một cái lỗ.

Lão quái nhân gào rú, kêu la thảm thiết, lăn lóc trên mặt đất, kêu gào tới mức khản cả giọng.

Dịch Hân nghe mà sởn hết cả gai ốc, đồng thời cũng cảm thấy không đành lòng đôi chút. Nàng đi tới len lén kéo tay áo Lục Trần, khẽ giọng:
- Lục... Lục đại ca, huynh đừng vậy mà...

Lục Trần quay lại nhìn nàng một cái, bỗng nói:
- Cô có biết lão ta là ai không?

Dịch Hân đối diện cái nhìn của hắn làm phát sợ. Không biết tại sao, hiện giờ tuy nàng có thể cảm nhận được Lục Trần không hề có địch ý với mình, nhưng tận đáy lòng nàng vẫn nảy sinh nỗi sợ về hắn. Thậm chí nỗi sợ âm ỉ về Lục Trần còn hơn cả lão quái nhân hung ác nọ.

Nàng cúi đầu, khẽ nói:
- Không biết.

- Lão ta là người Man.
Giọng Lục Trần vang lên bên tai nàng, trong giọng nói bình tĩnh dường như còn mang theo một hơi lạnh.

Dịch Hân thất kinh:
- Người Man? Người Man không phải đã kéo về vùng đất hoang ở phía Nam sau trận bại chiến cách đây một nghìn năm trước rồi hay sao?

Lục Trần liếc nhìn lão người man lọm khọm vẫn đang kêu gào dưới đất, nói:
- Đa số bộ tộc người Man đúng là đã rút đi. Nhưng đại chiến nghìn năm trước quá quyết liệt, thậm chí có một số đường hầm, dãy núi đã bị các Chân nhân thần thông quảng đại đánh sập, nên vẫn có một bộ phận người Man lưu lại Vùng đất Mê Loạn này.

lần đầu Dịch Hân nghe nói đến chuyện này, nàng sững sờ một lúc rồi mới ngạc nhiên nói:
- Hóa ra còn có chuyện như vậy. Nhưng trước đây ta chưa bao giờ nghe nói ở Vùng đất Mê Loạn có Man tộc.

Lục Trần đáp:
- Những người Man tàn dư này đa số sống sâu trong Vùng đất Mê Loạn theo hình thái bộ tộc, không dễ gì mà đi ra khu vực bên ngoài, cô không biết cũng chẳng lạ.

Dịch Hân ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Ta nghe nói càng vào Vùng đất Mê Loạn trong càng nguy hiểm, nếu vậy thì tại sao Man tộc đó không ở khu vực bên ngoài, thế chẳng phải thoải mái hơn sao?

Lục Trần thản nhiên đáp:
- Vì trong mắt người Man, ở đây, tu sĩ nhân tộc chúng ta chính là kẻ thù nguy hiểm, đáng sợ hơn cả yêu thú của Vùng đất Mê Loạn.

Dịch Hân kinh ngạc, bất giác muốn phản bác. Trong ấn tượng của nàng, những người tu đạo mà nàng từng gặp tuy tốt có xấu có, nhưng hiếm có ai thuộc loại giết người không chớp mắt. Nói thực, nàng lớn đến vậy, tu luyện lâu đến vậy rồi, mà căn bản chưa từng gặp tu sĩ nào như thế.

Nhưng lời vừa tới khóe miệng, nàng chợt nhìn thấy ánh mắt người thanh niên trước mắt này, lời nói tới miệng bị nuốt lại, nàng cúi đầu nói:
- Họ không phải có bộ tộc sao, tại sao giờ chỉ còn một người? Hơn nữa còn chạy đến khu vực bên ngoài có nhiều tu sĩ nhân tộc chứ?

- Khu vực sâu trong Vùng đất Mê Loạn vô cùng nguy hiểm, những người Man đó tuy tập trung thành bộ tộc, nhưng sinh tồn cũng không dễ. Nên qua nhiều năm họ hình thành một phong tục. Phàm là trong bộ tộc có người già sức yếu, không thể tiếp tục săn bắt bên trong Vùng đất Mê Loạn, thì phải tự động li khai khỏi bộ tộc, tự sinh tự diệt.

Dịch Hân từ từ há miệng, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, trước mắt loáng thoáng một màn trắng xóa lạnh băng, tựa như thế giới vốn tươi đẹp đột nhiên sụp đổ trước mắt nàng, để lộ một mặt khác tàn khốc và lạnh lẽo.

Giọng nói bình thản của Lục Trần vẫn tiếp tục:
- Lão người Man này hẳn là một ví dụ. Vì tuổi cao sức yếu, không thể tiếp tục ở bên trong Vùng đất Mê Loạn đầy yêu thú nguy hiểm, nên đành từ từ di chuyển ra ngoài, sống tạm ở ngoại vi lòng sông, vừa chờ chết, vừa hại người.

Lục Trần nói rồi liếc nhìn Dịch Hân, thấy sắc mặt của nàng, hắn đột nhiên nói:
- Lúc nãy cô cũng nghe rồi đấy, cái bẫy đó vốn dùng để bắt cô. Vậy cô có còn muốn biết, nếu bị lão bắt sống, thì sẽ thế nào không?

Dịch Hân bàng hoàng nhìn hắn. Nhìn đôi mắt bình tĩnh không chút lay động, lại thâm sâu như biển cả của Lục Trần, bất giác, nàng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương, như rơi xuống hầm băng.



7/10






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch