Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Ảnh

Chương 69: Cắt thịt chữa thương

Chương 69: Cắt thịt chữa thương

Hai người đi ra khỏi khu rừng, trở lại lòng chảo sông nọ.

Dưới ánh mặt trời, đồng Ma hoa khát máu đó vẫn đẹp rực rỡ, còn con báo vàng bị kéo đi cách đó không lâu thì đã biến mất dạng, chỉ để lại một vệt máu trên mặt đất.

Lục Trần và Dịch Hân đi thẳng một mạch ra khỏi lòng chảo sông. Bất kể thế nào, có một đồng Ma hoa sát nhân sinh trưởng ngay đây, thực sự không phải là nơi đáng để yêu thích.

Sau khi ra khỏi lòng chảo sông, Lục Trần tìm một chỗ bằng phẳng, an toàn bên bờ sông, đặt chú chó nhỏ trong tay xuống, rồi gọi Dịch Hân đến. Hắn kiểm tra cánh tay bị thương của nàng một hồi rồi gật đầu nói:
- Cũng may, xương chưa bị lệch.
Trông hắn như trút được gánh nặng, chỉ là không biết hắn lo lắng cho Dịch Hân, hay là quan tâm tới thành quả trị thương của hắn nữa.

Nói xong câu đó, Lục Trần liền quay ngoắt đi về một phía.

Dịch Hân nhìn hắn, vốn định nói gì đó, nhưng rồi lại nuốt vào, sau đó vất vả đi đến ngồi xuống cạnh chú chó mực.

Chú chó ngẩng đầu nhìn nàng.

Nói ra cũng kỳ lạ, chú chó này tuy toàn thân đầy thương tích, bốc mùi nồng nặc, lông bẩn đến mức vón cục nhìn rất khó coi, nhưng duy chỉ có đôi mắt thì vẫn sáng ngời và trong veo.

Đó có lẽ là thứ duy nhất trên người nó vẫn còn đẹp đẽ.

Dịch Hân thở dài, khẽ giọng:
- Để ta giúp ngươi, á... Ngươi đừng cắn ta chứ.

Chú chó mực nhìn nàng một lúc, sau đó sủa “gâu” một tiếng, cũng không biết có phải là đồng ý rồi hay không.

Dịch Hân lần tìm trong ngực áo một lúc rồi lấy ra một cái khăn lụa, sau đó cố sức dùng cái tay chưa bị thương cầm khăn lau bụi bẩn và cả những vết thương kinh khủng trên người chú chó.

Có lẽ cảm nhận được thiện ý của cô nương trẻ này, nên chú chó nhỏ không hề tránh né và giãy giụa, ngược lại còn ngoan ngoãn nằm một chỗ.

Xa xa, Lục Trần nhìn về phía này, sắc mặt hắn vẫn bình thản, nhìn không có bất cứ thay đổi nào.

Chỉ có điều động tác của Dịch Hân trông rất vụng về, rõ ràng trước đây chưa từng làm việc này bao giờ. Cộng thêm thương tích của chú chó này thực sự quá nhiều, quá nặng, nên mới đó mà nàng đã bất cẩn động vào vết thương của nó, lập tức khiến nó run rẩy, kêu lên đau đớn.

Dịch Hân liền run tay, vội vàng khẽ nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, ta sẽ nhẹ tay hơn...

- Gâu gâu gâu gâu...
Lời còn chưa dứt, chú chó lại tru một tràng đau đớn, ngờ đâu là do Dịch Hân vừa tránh được một vết thương, thì lại chạm lên một vết thương da thịt bong tróc khác, chú chó đau đến mức toàn thân run lẩy bẩy.

Cứ như vậy liên tục đến mấy lần, bờ sông vốn dĩ đang yên tĩnh thì chỉ nghe thấy toàn tiếng chó sủa vừa thê lương đau đớn vừa chán nản bất lực. Còn cô nương trẻ thì toát đầy mồ hôi, bàn tay duy nhất không ngừng vung vẩy chiếc khăn lụa, nhất cử nhất động đều cứng đờ. Đến cuối cùng, thậm chí nàng còn không dám sờ vào nữa, cặp mắt đung đưa sóng nước, nhìn như sắp khóc.

- Này!

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng. Dịch Hân giật nảy mình, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lục Trần chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau lưng nàng, vẻ mặt ngẩn ngẩm, hắn đưa tay khẽ vỗ lên trán, nói:
- Cô tránh ra đi.

Dịch Hân ngơ ngác:
- Để làm gì?

Lục Trần bực dọc trừng nàng một cái:
- Tuy ban đầu ta không hề muốn cứu con chó này, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn cô hại nó chết tức tưởi tại đây như thế được!

Dịch Hân im bặt, mặt đỏ tới độ như sắp bốc lửa, nàng vội vàng lùi về sau một bước tránh chỗ, đồng thời khẽ giọng lẩm bảm:
- Ta... ta không cố ý...

căn bản Lục Trần chẳng để ý đến nàng, hắn ngồi xuống liếc nhìn chú chó nhỏ, rồi lại nhìn thương tích trên người nó. Cuối cùng sờ vào cái chân gãy, hắn từ từ nhíu mày lại.

Dịch Hân đứng một bên dè dặt nhìn hắn, thấy hắn vẻ mặt nghiêm trọng, không khỏi chùng lòng, bèn hỏi:
- Lục đại ca, thế nào rồi, nó không sao chứ?

Lục Trần không trả lời câu hỏi của nàng, hắn chỉ trầm ngâm một lúc, rồi nhìn chú chó nọ, thản niên nói:
- Nếu ngươi muốn sống, thì ngoan ngoãn chút đi.

Đối mặt với Lục Trần, chú chó mực căng thẳng hơn hẳn so với ban nãy, cả người nó căng cứng, rồi kêu hừ hừ mấy tiếng trầm thấp, chẳng biết là có hiểu lời Lục Trần nói hay không.

Lục Trần lật tay một cái, thanh đoản kiếm màu đen xuất hiện, ngay sau đó hắn trở tay trực tiếp cắt một nhát trên người chú chó.

Dịch Hân đứng một bên thốt lên kinh ngạc, không kìm được tiến về trước một bước, còn chú chó mực thì kêu lên một tiếng “gâu gâu” rõ to, xem ra là hoảng sợ tới vỡ mật, nó nằm trên mặt đất, trong mắt đầy sự tuyệt vọng.

Sau một chốc, bỗng nhiên có một lớp lông đen rơi lả tả từ trên không trung xuống, thì ra là Lục Trần huơ kiếm cạo da lông trên người nó, tiếp theo đó, hắn lại vẩy kiếm như bay, hết nhát này đến nhát khác, cạo sạch lông cho chú chó nhỏ.

Vì nhiều đoạn lông kết dính lại với nhau, cộng thêm thương tích chằng chịt, nên không thể không chạm trúng vết thương của chú chó. Nó đau đến mức kêu gào inh ỏi, nhưng từ đầu đến cuối sắc mặt của Lục Trần vẫn không thay đổi.

Dường như cũng khiếp sợ trước sát khí sắc bén của đoản kiếm đen đó, chú chó nhỏ tuy đau đến độ kêu la, nhưng thân thể thì vẫn cố nằm rạp trên mặt đất, không dám động đậy.

Chẳng mấy chốc sau, chỉ thấy lông rơi đầy đất, chú có đó từ đầu đến chân, tất cả lông đã bị cạo sạch.

Chú chó mực ban đầu hóa thành một con chó trụi lông, toàn thân nhẵn bóng trông vừa khó coi lại vừa buồn cười, song như vậy lại càng nhìn rõ hơn vết thương chồng chất trên người nó, trông thấy mà đau lòng.

Hoàn thành việc cạo lông, Lục Trần cũng chưa dừng tay, hắn quan một lượt qua những chỗ bị thương trên người chú chó. vết thương cũ đã đóng vảy thì bỏ qua, còn vết thương mới thì rắc lên ít bột thuốc sau đó dùng vải băng bó lại. Tiếp theo là đến những chỗ đã bị hoại tử, hắn khựng lại một lúc, rồi đưa tay ấn vào người chú chó, rồi lại liếc nhìn nó, thản nhiên nói:
- Cố nhịn đi!

Chú chó trụi lông ngơ ngác nhìn Lục Trần, rồi lại nhìn đoản kiếm đen trong tay hắn, nó liền run rẩy.

Trước con mắt kinh hãi của Dịch Hân, Lục Trần đâm kiếm thẳng xuống, chỉ một nhát kiếm đã cứa vào quanh vết thương bốc mùi của nó, rồi lưỡi kiếm quay một vòng, xẻo phần thịt rữa đó rơi xuống đất.

Chú chó phát ra tiếng kêu thảm thiết đến chói tai, như giằng xé cõi lòng. Toàn thân nó không ngừng run rẩy, song đáng ngạc nhiên ở chỗ, tuy trông nó rất đau đớn, nhưng vẫn nằm yên bất động trên mặt đất.

Chú chó nhỏ này thực sự đang cố nhịn đau!

Lục Trần hình như cũng hơi bất giờ, hắn nghiêng đầu nhìn nó, trong mắt loáng thoáng sự tán thưởng.




8/ 2






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch