Chương 74: Hoang cốc người cũ. Bóng tối che đậy hoàn toàn bóng người, chỉ có đôi mắt như ánh lửa lóe hào quang trong rừng sâu, nhìn có vẻ đáng sợ. Đặc biệt là khi Lục Trần quay lại, hai đốm lửa này xộc tới, khiến cho người ta phải run lên.
Hắn vươn tay ngăn con chó đang đắc ý vọt tới, tức giận mắng: - Bình thường không nhìn ra con chó đần mày buổi tối thật dọa người.
Gâu gâu gâu A Thổ thấp giọng sủa mấy tiếng, tựa như hơi dắc ý, không cho là nhục mà là vinh quang.
Lục Trần hơi bất đắc dĩ lắc đầu: - Đi thôi.
Trong cảnh đêm thấp thoáng, bóng một người một chó như u linh giữa vùng núi hoang dã yên ắng.
Xuống khỏi Long Sơn, bên ngoài đã khuya, Lục Trần không về thành Nguyệt Nha luôn. Thực ra giờ này thành Nguyệt Nha đã bị khóa cửa từ lâu rồi, nếu không có bản lĩnh bay trên trời, cho dù hắn có về cũng không thể vào thành.
Lục Trẫn dẫn theo A Thổ đi tìm một nơi yên tĩnh cách xa Long Sơn, sau đó móc ra một thứ từ trong ngực, chính là thứ hắn lấy ra được từ khe đá giữa rừng kia. Lúc này, nương theo ánh sáng yếu ớt từ những ngôi sao trên trời, là một bức thư chưa từng dược mở ra.
Giấy của bức thư đó làm từ vỏ cây hồng bì, hàn nến đỏ, ngoài ra bên ngoài phong thư không có bất kỳ ký hiệu và chữ viết nào.
Lục Trần lặng lẽ nhìn phong thư trong tay, một lúc lâu sau, hắn không xé niêm phong, rút ra một tờ giấy đọc.
Đương nhiên trên giấy có viết chữ, nhưng chỉ có mấy dòng nên hắn đọc rất nhanh. Khi đọc tới câu nói cuối cùng trong thư thì sắc mặt vẫn luôn bình tĩnh của hắn bỗng thay đổi, đó là một loại biến hóa rất kỳ quái, không phải phẫn nộ, cũng tuyệt đối không phải vui mừng, phảng phất như hoài niệm. Đủ loại cảm xúc trong nháy mắt trào dâng trong lòng hắn, chỉ trong tích tắc, ánh mắt của hắn phức tạp vô hạn, nhưng cuối cùng, mọi thứ lại quay về yên tĩnh và trầm mặc.
- Hô…
Một tiếng vang nhỏ bất ngờ khiến cho A Thổ đang dựa vào người hắn hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, chi thấy Lục Trần đốt một ngọn lửa nho nhỏ, đốt hết cả tờ giấy và phong thư.
Ngọn lửa cuộn lên rất nhanh, thiêu đốt tờ giấy thành tro, trong bóng tối, ánh lửa hắt lên khuôn mặt của hắn, phản chiếu vào nơi thật sâu trong mắt hắn.
Một lát sau, hắn khe khẽ thở dài, thấp giọng lẩm bẩm: - Âm hồn không tan!
Tới hừng đông, khi ánh nắng đầu tiên rót xuống, Lục Trần đã tỉnh. Sau đó, không chút chần chừ, cũng không hề báo trước, hắn dẫn theo A Thổ đi về phía nam, tới khi đến trước Dược Hổ Hạp, hắn cũng không do dự, cứ như vậy mà bước tiếp, một lần nữa tiến vào Vùng đất Mê loạn.
Quay về nơi đã từng sống, con chó đen A Thổ cũng không quá mâu thuẫn, ngược lại còn khá là hưng phấn khi quay về nơi sơn dã rộng lớn này. Nó cùng Lục Trần kẻ trước kẻ sau chạy nhảy khắp nơi, cái mũi chó ở đâu cũng phải hít một cái, sau đó tìm mấy gốc cây đại thụ che trời ghếch mông lên tè.
Nhưng dù thế nào nó cũng không cách Lục Trần quá xa, thậm chí còn theo hắn sát hơn cả khi ở thành Nguyệt Nha, gần như chưa từng rời khỏi tầm mắt của Lục Trần.
Một người một chó cứ thế đi đúng trên con đường hôm xưa hắn dẫn mấy người Dịch Hân lên núi Hắc Giáp. Vì vậy, đến hôm sau, Lục Trần và A Thổ lại một lần nữa đứng trên ngã rẽ gần núi Hắc Giáp.
A Thổ lè lưỡi, ngồi xổm, lấm lét nhìn trái nhìn phải, xem ra tương đối bình tĩnh, cũng không có gì kích động khi về lại quê hương, hoặc có thể căn bản là con chó ngốc này không nhớ được cách nơi này không xa chính là quê hương của nó.
Còn Lục Trần nhìn thoáng về phía núi Hắc Giáp xa xa, nhưng rồi lại đi về một hướng khác.
Chỗ đó đi vào càng sâu trong Vùng đất Mê loạn.
Nơi xa xôi đó còn chôn dấu cùng năm tháng một đoạn chuyện cũ, tràn đầy huyết tinh, cừu hận và phản bội.
Nơi đó có hoang cốc.
…
Đến ngày thứ sáu, Lục Trần và A Thổ đã tới hoang cốc.
Nguy hiểm và gian nan trên dọc con đường này hơn xa kinh nghiệm trên núi Hắc Giáp hôm đó, yêu thú qua lại trên đường cũng nhanh hơn, mạnh hơn. Đặc biệt là càng đến gần hoang cốc, các loại yêu thú lại càng lợi hại, thậm chí ngay cả dấu hiệu linh lực ngũ hành hỗn loạn cũng mạnh hơn rất nhiều.
Cũng may, dường như hắn am hiểu cách tránh khỏi những hung hiểm nơi sơn dã này, đã nhiều lần tránh dược yêu thú hung mãnh và vô số hung hiểm quỷ dị, hắn đã dẫn được A Thổ tới bên ngoài sơn cốc.
Hoang cốc là một thung lũng được núi vây quanh, chỉ có một con đường nhỏ như cái khe hẹp kết nối trong ngoài. Từ xưa tới nay, trong hoang cóc luôn tràn ngập một làn sức mạnh quỷ dị, khiến cho tất cả sinh linh ở đó đều không thể sinh tồn, cho nên mới có cái tên hoang cốc.
Mười năm trước, có kẻ còn sống của Thần giáo Tam Giới làm ác, mưu toan đại sự, bị Chân Tiên Minh chính đạo phát giác, phái đại quân vây diệt, quét sạch đám yêu nghiệt đáng ghê tởm, cho thiên hạ một bầu trời thái bình.
Theo truyền thuyết, trận đánh năm đó kinh thiên động địa, khiến cho phong vân biến sắc, núi trời chấn động. Yêu nghiệt Ma giáo chết nặng nề, nhưng sau đó nơi này sát khí trùng thiên, tu sĩ đạo hạnh hơi yếu cũng không thể đến gần. Thiên hạ đều nghe đồn, khi thua trận chết thảm, đại tu sĩ Ma giáo đã kịp phát ra độc chú. Dù sao tòa sơn cốc này vốn cũng là nơi hoang vu, nên sau đó cũng không có ai đến nữa.
Khi Lục Trần đi tới cái khe hẹp kia, nhìn địa hình có vài phần quen thuộc, ánh mắt vẫn có vài phần phức tạp. Nhưng khi bước tới lối vào hoang cốc, bỗng hắn dừng bước.
Lúc này, trên ngọn đồi nhỏ cạn đường núi trong trí nhớ, một bóng người đang đứng.
Gió núi thổi qua, quần áo bay phấp phới.
Lục Trần hơi hoảng hốt. Đó có lẽ là một nam tử áo trắng anh tuấn, nhưng kẻ mặc áo trắng đón gió kia lại….mập.
- Này! Gã mập đứng trên ca, cười ha ha phất tay với Lục Trần, gọi: - Đã lâu không gặp.
Lục Trần hơi méo miệng, nhìn lão Mã béo mập có hơi ngốc kia từ trên ngọn đồi chạy xuống, cười lạnh hỏi: - Sao ngươi còn chưa chết?
Lão Mã nghiêm mặt hỏi: - Ngươi như vậy là không đúng. Dù sao hai chúng ta quen biết đã lâu, làm hàng xóm ở trong thôn đã mười năm, ngươi đến một cái liền hỏi ta chết chưa, bằng hữu như thế có được không?
- Phì. Là bằng hữu thì đừng có tới làm phiền ta.
Lão Mã nhún nhún vai cười khổ: - Nếu là ta, đương nhiên sẽ không tới tìm ngươi. Đây chẳng qua là không có cách nào khác…
Lục Trần hơi ngơ ngác một chút, bỗng nhiên sắc mặt biến hóa hỏi lại: - Ngươi nói là….
Lão Mã nhìn thoáng qua sơn cốc sau lưng, thấp giọng đáp: - Y cũng tới.
Khóe mắt Lục Trần hơi giật giật, từ trong đáy mắt thoáng qua một chút phức tạp, đứng đó lặng lẽ không nói gì.
Nhìn sắc mặt hắn, lão Mã định nói gì lại thôi, cuối cùng vẫn khẽ thở dài một hơi, vỗ vỗ vai hắn: - Vào đi thôi, y muốn gặp ngươi.
Lục Trần hơi cúi đầu, không nói gì, nghĩ nghĩ thật lâu rồi vẫn bước chân chậm rãi vào tòa lâu đài trong hoang cốc.
Vách đá dựng đứng cao ngất như một thanh kiếm xuyên thẳng lên trời, che khuất bầu trời, chỉ để lại một cái bóng dưới đất. Lục Trần cứ như vậy lặng yên không một tiếng động, lại một lần nữa đi vào trong bóng râm, dần dần biến mất không thấy.