WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Thiên Cơ Điện

Chương 108: Chuyện thú vị 1

Chương 108: Chuyện thú vị 1




Chuyện thú vị 1

Ninh Dạ cũng rất hứng thú với Trì Vãn Ngưng, Hứa Ngạn Văn đến mời y, y cũng đồng ý.

Khi gặp lại Trì Vãn Ngưng, cô đang ngồi trong gian đình, xung quanh là bươm bướm đủ mọi mày sắc, dưới chân là cá đỏ quây tròn, lượn vòng xung quanh cô, càng tôn thêm phong thái.

Sau lưng cô còn có bóng dáng đám người Chung Nhật Hàn, Dương Tử Thu.

Thấy Hứa Ngạn Văn, Ninh Dạ đi tới, Trì Vãn Ngưng xua bươm bướm và cá đỏ đi, đứng dậy nghênh đón: “Ninh sư đệ, nhiều ngày không gặp, tác phong càng mạnh mẽ, xem ra tu vi lại tiến bộ một bước dài rồi.”

Giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển, như chim oanh hót trong cốc vắng.

Giọng nói của Ninh Dạ khàn khàn như lưỡi đao mài vào nhau: “Tiên tử quá khen rồi, Ninh Dạ nào dám nhận.”

”Sư đệ khách khí rồi.” Trì Vãn Ngưng đã ngồi xuống chỗ cũ, phất nhẹ ống tay áo, mời hai người ngồi xuống.

Vô Định Luân - Tư Nguyệt Đường đã cười nói: ”Sau chuyện Thanh Mộc điện lần trước, do vụ tên Vương Sâm kia nên đã nhiều ngày không tập trung, đây là lần đầu tiên.”

Nghe Tư Nguyệt Đường nói vậy, Ninh Dạ giả vờ hiếu kỳ: “Nhắc tới chuyện này thì, bây giờ đã bắt được tên Vương Sâm kia chưa?”

Dương Tử Thu bèn hừ một tiếng: “Chưa bắt được, tên Vương Sâm cũng là kẻ bản lĩnh, không ngờ lại che giấu được thiên cơ, không thể bói toán, chỉ có thể dùng thủ đoạn bình thường truy tìm, cho nên đến giờ vẫn chưa có kết quả.”

Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành bèn nói: “Trước đó vài ngày có nghe nói hắn từng xuất hiện ở Mộc Lưu trấn, đã được Cốc Tàng Thi của Mộc Khôi tông đón đi rồi.”

Chung Nhật Hàn khẽ nhíu mày: “Truy Phong đường đúng là lũ rác rưởi, Giám Sát đường cũng rõ là vô dụng, không ngờ lại để một tên gián điệp Mộc Khôi tông chạy mất như vậy, làm cho Hắc Bạch thần cung chúng ta mất hết thể diện. Đại điện chủ đã hạ lệnh tất sát, ai lấy được đầu Vương Sâm sẽ được thưởng lớn.”

Ninh Dạ lắc đầu: “Tiếc là hắn đã chạy tới tận Thiên châu rồi, e là không còn cơ hội.”

“Vậy thì chưa chắc.” Diệp Thiên Thương nói: “Mộc Khôi tông bố trí được người vào phái ta nhưng chúng ta cũng đâu phải ăn chay.”

Hiển nhiên ý của hắn là Hắc Bạch thần cung sẽ vận dụng giao dịch ở Mộc Khôi tông.

Nhưng bọn họ không ngờ gián điệp có thực lực cảnh giới Hoa Luân và Tàng Tượng đều đã bị Mộc Khôi tông biết được, trừ phi Vạn Pháp xuất thủ, nếu không hành động lần này chắc chắn là nhọc lòng vô ích. Nhưng gián điệp cảnh giới Vạn Pháp liệu có chịu bại lộ thân phận vì một tên tiểu bối như vậy không, đây cũng là một vấn đề lớn.

Cuối cùng Trì Vãn Ngưng ngáp một cái: “Ai da, nói mấy thứ này thật vô vị. Thay vì bàn chuyện này, hay là nói chút chuyện thú vị của môn phái khác đi.”

“Nhắc tới chuyện thú vị thì mấy hôm trước sư huynh gặp một chuyện rất thú vị.” Hứa Ngạn Văn vội vàng nói.

“Ồ?” Trì Vãn Ngưng đã thấy hứng thú: “Sư huynh kể thử đi.”

Hứa Ngạn Văn bèn nói: “Đó là chuyện bảy ngày trước, hôm đó ta đang du ngoạn ở Chấp Tử thành, đột nhiên thấy trên đường xôn xao ồn ào. Ta thấy hứng thú bèn đi qua đó xem thử, hóa ra có người đánh trống kêu oan. Lý do là trong một gia đình ở nơi đó, người vợ cấu kết với người ngoài nhưng đối phương là tu tiên giả, không làm gì được hắn, cho nên tới tố cáo.”

Chung Nhật Hàn lấy làm lạ: “Tên này thật to gan, dám tố cáo tu sĩ.”

“Đúng vậy.” Hứa Ngạn Văn cười nói: “Ta nghe được chuyện này nên thấy hiếu kỳ, bèn qua xem thử. Hóa ra bị cáo là một lão già, đúng là kẻ từng tu tiên nhưng chỉ là tu sĩ dân dã, pháp lực hỗn tạp, pháp thuật hỗn loạn, thực lực kém cỏi. Nhưng cho dù thế kẻ nào cũng bước vào cảnh giới Vạn Pháp, tự xưng là Vô Tâm Tán Nhân, tu luyện Thiên Sư đạo, sở trường là Thiên Lôi phù, còn biết thuật xem tướng, có thể tính được vận mệnh, nhân quả.”

Dương Tử Thu khinh thường: “Tán tu trong giang hồ miệng thì huênh hoang khoác loác, chỉ biết giả mạo lừa bịp, nào có bản lĩnh gì.”

Hứa Ngạn Văn bèn nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, lão già kia vừa vào cửa quan đã kêu oan luôn miệng, theo lời lão ta, kẻ báo quan cố tình hãm hại lão ta, lão ta chưa từng tư thông với cô nàng kia, chỉ dùng pháp thuật tổ truyền chữa trị cho cô ta, có điều phải tiếp xúc thân mật mới có tác dụng.”

Trì Vãn Ngưng bèn cười lạnh: “Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ, người tu tiên khống chế linh khí đất trời, khí theo ý người, pháp tới là thành công, đâu cần tiếp xúc thân thể mới chữa trị được. Rõ ràng lão già này đang nói lời ngụy biện, lừa gạt quan phủ không hiểu chuyện.”

Hứa Ngạn Văn nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng quan phủ không hiểu chuyện nhưng không nghĩ là trên nữa không có ai. Vừa vặn hôm đó Đoạn Trường Nữ cũng có mặt, vì vậy chuyện này càng ồn ào.”

Mọi người nghe câu này lại càng hứng thú.

Đoạn Trường Nữ - Ôn Tâm Dư là đệ tử của Nhạc Tâm Thiện, Nhạc Tâm Thiện là thành chủ Chấp Tử thành, toàn bộ Chấp Tử thành đều nằm dưới sự quản lý của hắn. Hàng ngày hắn phải tu hành nên đương nhiên không quan tâm tới mấy việc lặt vặt, cho nên thường giao cho các đệ tử xử lý.

Trong số các đệ tử của Nhạc Tâm Thiện, Ôn Tâm Dư nhập môn trễ nhất, tuổi trẻ nhất nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn nhất.

Cô nàng này có một biệt danh là Đoạn Trường Phu Nhân, còn có một biệt hiệu không mấy nhân đạo, là Quả Phụ Ôn.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.