WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Thiên Cơ Diệu Thám

Chương 11:

Chương 11




Chín giờ rưỡi sáng.

Thành phố An Châu, vườn động vật hoang dã.

Mỗi chiếc xe buýt của vườn động vật, chở mười mấy du khách đi vào vườn hổ tham quan.

“Đại lão hổ, đại lão hổ, mụ mụ…” Một nam hài non nớt hưng phấn chỉ ra ngoài cửa sổ hỏi mẫu thân, “Đại lão hổ đang ở đâu? Sao con không thấy?”

“Ừm…” Mẫu thân nhìn ra ngoài một chút, nói, “Có lẽ lão hổ còn đang ngủ?”

Lúc này, hướng dẫn viên ở trên xe cũng chú ý đến sự khác thường của vườn hổ.

Ngày thường, bởi vì các du khách sẽ ném đồ ăn cho lão hổ. Vì vậy vừa nhìn thấy xe buýt, đám lão hổ sẽ chạy tới theo phản xạ có điều kiện.

Nhưng hôm nay, cả đám lão hổ đều trốn ở trong rừng, cũng chưa từng đi ra.

“Có phải là…” Một du khách nhìn ra ngoài cửa sổ nói, “Người phía trước cho ăn quá nhiều, đám lão hổ đã ăn no?”

“Không đâu, không đâu!” Hướng dẫn viên vội vàng giải thích, “Chúng ta là nhóm du khách đầu tiên trong hôm nay!”

“Không sao, không sao…” Hắn ta chỉ lồng gà đổ đầy gà sống ở trên xe buýt, “Chỉ cần chúng ta ném con mồi xuống, bọn chúng sẽ lập tức đến giành ăn!”

“Mụ mụ…” Nam hài năn nỉ nói, “Con muốn xem đại lão hổ, con muốn xem đại lão hổ ăn gà…”

“Không thành vấn đề!” Phụ thân của nam hài hỏi hướng dẫn viên, “Bao nhiêu tiền một con?”

“Một trăm nguyên một con.” Hướng dẫn viên nói, “Hai trăm nguyên mua hai tặng một, có thể mua được ba con, bình thường đều là mọi người trong xe theo chế độ AA(1), vì vậy có lẽ mỗi người không cần bao nhiêu tiền!”

(1) Chế độ AA: ý nói chia đều theo đầu người.

“Được rồi, được rồi, không cần AA, chúng ta đều cùng một đoàn, cho ta hai trăm đồng trước đã, hôm nay ta mời!” Phụ thân của nam hài hào phóng móc tiền ra nói, “Nhanh chóng làm đi, bọn nhỏ đều đang chờ xem lão hổ ăn gà đấy!”

“Được! Được!”

Lúc này hướng dẫn viên quen thuộc mở lồng gà ra, móc ra một con gà sống ở bên trong.

Sau đó, nàng ta mở cửa sổ chuyên ném đồ ăn ra, ném nó ra ngoài!

Đúng như dự đoán, sau khi gà sống bị ném xuống, trong rừng nhanh chóng có tiếng động, bóng dáng của một vài lão hổ xuất hiện…

“Nhìn đi, đại lão hổ, đại lão hổ đã đến! Con nhìn thấy…” Nam hài hưng phấn đập cửa sổ.

Đám lão hổ đứng ở ven rừng, đôi mắt nhìn chằm chằm con gà sống đáng thương kia, cũng không lập tức đến giành ăn.

“Chậc chậc… Sao thế?”

Hướng dẫn viên lại cảm thấy bất ngờ, đổi lại là ngày thường, đám lão hổ đông đúc này đã sớm đến tranh cướp!

Thế nhưng, sau khi quan sát nửa phút, một lão hổ nhỏ bé trong số đó, vẫn chạy ra từ trong rừng.

Tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, lao về phía con gà sống kia, muốn một ngụm ngậm lấy con mồi!

Nhưng con gà sống vùng vẫy giãy chết, vung cánh bay lên không, thật sự né tránh được một kích trí mạng của lão hổ này!

“Oa…”

Nhìn thấy tình cảnh dữ dội này, tất cả các du khách đều hưng phấn kêu lên.

Thế nhưng, trong tiếng kêu này, lại đột nhiên vang lên một tiếng hét kỳ lạ!

“A…”

Đó là tiếng hét của một nữ nhân, tiếng hét sắc nhọn chói tai, dọa du khách ở trong xe nhảy dựng lên.

Nhìn về phía tiếng hét này, người hét lên chính là mẫu thân của nam hài kia, lúc này nàng ta chỉ vào một con lão hổ dáng người đặc biệt cao lớn ở bên cạnh rừng cây, la thất thanh nói:

“Đó… Đó là cái thứ gì!!?”

Đám người nhìn theo hướng nữ nhân kia đang chỉ, đợi sau khi nhìn rõ ràng, tất cả đều bị dọa sợ, thậm chí còn có người ngã xuống ghế ngồi trong xe…

“Cái gì? Sao thế?”

Hướng dẫn viên nhận ra tình hình không đúng, vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn sang, vừa mới nhìn một cái, cũng bị dọa đến hồn vía bay lên trời.

Chỉ thấy, trong miệng lão hổ có hình thể cao lớn kia, lại ngậm một – cánh tay của người!!!



Mười hai giờ trưa, xe cảnh sát đến từ đồn cảnh sát An Châu tiến vào vườn động vật hoang dã, chạy thẳng đến vườn hổ.

“Thật sự trùng hợp.” Một thám viên tên là Khổng Vượng ở trên xe nói, “Ngày mai ta không đi làm, lại là cuối tuần, vốn định dẫn hài tử đến đây chơi!”

“Bây giờ lại xảy ra chuyện này, chắc chắn đã ngâm nước nóng…”

“Tiên tỷ.” Một thám viên béo đang lái xe hỏi Lý Tiểu Tiên, “Tổ trưởng của chúng ta thì sao? Ngươi nói với hắn chưa?”

“Nói rồi!” Lý Tiểu Tiên nói, “Vừa gọi điện thoại cho hắn, hắn nói đợi chút nữa hắn sẽ tự đến…”

“Vụ án ngã lầu kia, Chu tổ trưởng biểu hiện rất có kinh nghiệm!” Thám viên béo than thở, “Chỉ tùy tiện nhìn hiện trường một chút, đã khóa chặt tội phạm, thật lợi hại!”

“Trước kia, cũng không cảm thấy hắn thông minh đến mức nào?”

“Đúng vậy!” Lý Tiểu Tiên dùng sức nhai kẹo cao su, lười biếng nói, “Ta cũng cảm thấy vậy, từ sau khi hắn bị cảm nắng, cả người đều hơi là lạ!”

“Là lạ?” Thám viên béo vội hỏi, “Là lạ ở chỗ nào chứ?”

“Ừ… Nói chuyện hơi dài dòng, quái gở.” Lý Tiểu Tiên thổi một cái bong bóng, “Nhất là ánh mắt kia cũng thay đổi, dường như là dáng vẻ đa mưu túc trí!”

“Chúng ta cùng làm cộng sự sáu năm, từ đầu đến cuối ta luôn cảm thấy hắn là kiểu người lỗ mãng, dựa vào sự hùng dũng liều mạng của mình mới lên làm tổ trưởng…”

“Các ngươi biết không?” Lý Tiểu Tiên thổi vỡ bong bóng, trợn to mắt nói, “Hôm qua hắn còn làm ảo thuật cho ta xem!”

“Còn nói cái gì, thủ đoạn mà hung thủ từng dùng, đều là hắn chơi còn thừa lại, nghe vậy, cứ như trước kia hắn đứng đầu vậy!”

“Chút tiểu sử đó của hắn, ta còn không biết sao?”

“Hắc hắc….” Thám viên béo vừa lái xe vừa nói, “Chu tổ trưởng của chúng ta, không phải bị người ta xuyên qua chứ? Ha ha…”

“Hừ!” Lý Tiểu Tiên chỉ vào động vật ở hai bên nói, “Nếu hắn có thể điều tra rõ ràng vụ án này như đi chơi, vậy ta thật sự tin tưởng, hắn bị người xuyên qua…”

“Không thể nào?” Lúc này, thám viên Khổng Vượng nhìn điện thoại di động của mình nói, “Dù hôm nay Chu tổ trưởng có đến, e rằng cũng vô dụng?”

“Điều này còn phải nói sao? Đã bị lão hổ này ăn hết, chắc chắn là một người muốn trốn vé đấy!?”

“Không, điều này chưa chắc chắn!” Lý Tiểu Tiên ngồi thẳng người, nói rất nghiêm chỉnh, “Lúc phát hiện vào sáng hôm nay, người đã bị lão hổ ăn gần hết, điều này nói rõ có lẽ người chết đi vào vườn hổ từ đêm qua…”

“Có ai vì trốn vé, lại đi vào vườn bách thú lúc hơn nửa đêm chứ?”

“Đúng vậy!” Thám viên béo hùa theo, “Đây chính là vườn động vật hoang dã, động vật đều được thả rông, giữ nguyên tính hoang dã, ai lại nghĩ quẩn như vậy chứ?”

Mấy người đang bàn tán, xe cảnh sát đã đi đến cổng vườn hổ.

Lúc này, nhân viên quản lý khu tham quan đang mở ra chiếc xe lồng chuyên dụng, xua đuổi lão hổ ở bên trong vườn hổ, thu thập thi thể.

Đây chính là cướp thức ăn trước miệng cọp danh xứng với thực!

Đám lão hổ thả rông vốn có tình tính nóng nảy, các nhân viên quản lý chỉ có thể dùng gậy điện để xua đuổi, khiến bên trong vườn hổ vang lên từng tiếng gầm gào, rất đáng sợ…

“Cảnh sát, cảnh sát, chúng ta vừa kiểm kê lại một lần…” Vừa xuống xe, một người phụ trách khu tham quan nghiêm túc lại tỏ vẻ hoảng sợ cam đoan với đám người Lý Tiểu Tiên, “Tuyệt đối không phải nhân viên khu vườn của chúng ta!”

“Tất cả những người trực ban vào tối qua đều ở đây, các nhân viên khác cũng được kiểm tra từng người một, đều ở đây, đều ở đây…”

“Đã không phải nhân viên của các ngươi…” Khổng Vượng suy nghĩ nói, “Ai lại chạy đến vườn hổ vào lúc nửa đêm chứ? Không phải thật sự là trốn vé chứ?”

“Ta nói cho ngài nghe, việc này vừa nghe đã thấy không hợp lý! Đây là vườn hổ nuôi thả lão hổ đấy!” Người phụ trách chỉ vào hàng rào cao cao, sắc mắt khó chịu nói, “Ngài cũng nhìn thấy, hàng rào sắt này cao gần năm mét, sao người bình thường có thể bò lên được?”

“Lại nói, hàng rào cao như vậy, ngươi muốn vượt qua nó, chẳng lẽ thấy buồn bực sao? Mặc dù nơi này của chúng ta vừa mở cửa không lâu, nhưng toàn bộ An Châu có ai là không biết, nơi này là vườn động vật hoang dã chứ?”

“Trừ khi, người này muốn tự sát!”

“Đổ mồ hôi…” Thám viên béo nhếch môi, “Tự sát sao? Vậy người này, thật sự nghĩ quẩn!”

“Vậy…” Lý Tiểu Tiên chỉ vào cửa lớn, “Cửa chính thì sao? Có khi nào có người đi vào từ cửa chính hay không?”

“Trừ khi là nhân viên nội bộ của chúng ta.” Người phụ trách nói, “Phải dùng điều khiến từ xa loại đặc chế mới có thể mở ra, hơn nữa phải qua hai cánh cửa mới có thể đi vào!

“Thế nhưng… Nơi này có máy giám sát, vừa rồi chúng ta đã kiểm tra một chút, từ tối hôm qua mãi cho đến sáng nay chiếc xe ngắm cảnh đầu tiên đi vào, trong lúc đó không có ai từng mở cửa lớn của vườn hổ!”

“Máy giám sát…” Lý Tiểu Tiên nhìn camera treo trên cửa lớn một chút, nói với thám viên của mình, “Được! Chúng ta bắt đầu đi!”

“Quy củ cũ, máy giám sát giao cho ngươi, Khổng Vượng.”

“Ừm… Các vị cảnh sát xin hãy nghe ta nói.” Người phụ trách lau mồ hôi, vội vàng nói, “Trước khi các ngươi chưa đến, ta đã tổ chức người, kiểm tra máy giám sát trong toàn bộ khu vườn của chúng ta một lần!”

“Nhưng ngoại trừ nhân viên trực tối qua, thật sự không thấy một người ngoài nào đi vào!”

“Không thể nào? Tà môn như vậy sao?” Lý Tiểu Tiên bất ngờ, “Chẳng lẽ… Người này từ trên trời rơi xuống?”

Nàng vừa mới nói như vậy, cả đám người đều vô thức nhìn về phía bầu trời.

“Ha ha, điều này cũng chưa biết được?” Thám viên béo thuận miệng nói, “Có lẽ chúng ta nên tìm xem trong vườn hổ có dù nhảy hay không, không phải là nhảy dù vào chứ?”

“Đừng làm loạn!” Khổng Vượng đập thám viên béo một cái, “Ai lại nhảy dù lúc nửa đêm chứ?”

Đinh đinh… Đinh đinh…

Đúng lúc này, điện thoại của Lý Tiểu Tiên đột nhiên kêu lên, trên chỗ hiển thị người gọi đến lại xuất hiện hai chữ “Chu Đường”.

“Alo?” Nàng vội vàng nghe điện thoại, “Chu ca, ngươi đến vườn bách thú rồi hả?”

“Tiểu Tiên.” Trong điện thoại vang lên giọng nói bình tĩnh của Chu Đường. “Ta đang ở trên núi hổ phía bên trái các ngươi, các ngươi đến đây một chút đi! Chuyện này không phải trốn vé, không phải tự sát, cũng không phải là ngoài ý muốn!”

“Hả?” Lý Tiểu Tiên sửng sốt, “Vậy… Đó là gì? Chẳng lẽ… Lại là mưu sát hay sao?”

“Chúc mừng ngươi.” Chu Đường nói, “Đáp đúng rồi!”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.