Chương 436:Man thú vẽ tranh (2) Trương Huyền xua tay. - Vâng! Gã sai vặt mặc y phục màu xanh vội vàng xoay người. Thời gian không lâu hắn lại ôm một con man thú chạy tới. So với nói là man thú, còn không bằng nói là dã thú. Hoàn toàn không có chút lực chiến đấu nào, cùng loại với con chó nhỏ mèo nhỏ nuôi trong nhà. Nó không biết bị ôm tới đây làm gì, vẻ mặt ngây ngô đáng yêu. Tiếp nhận man thú, Trương Huyền liếc mắt thoáng nhìn. Tuy rằng cảm thấy không hài lòng lắm, nhưng so tài cũng bắt đầu, cũng có không thời gian chọn lựa. - Thử xem năng lực độc sư! Ôm man thú vào trong ngực, trong lòng Trương Huyền thoáng động. Sở dĩ hắn dám cùng đối phương đánh cược như vậy, nói sử dụng man thú vẽ tranh, tất nhiên không phải cuồng vọng, mà là có chỗ dựa. Man thú cho dù thuần phục, cũng không có khả năng làm việc nghiêm khắc dựa theo suy nghĩ của con người. Muốn vẽ ra bức tranh vượt qua nhị cảnh, tất nhiên không có khả năng ký thác vào loại chuyện không thể khống chế này. Phải tuyệt đối khống chế. Đổi lại thành trước đây, hắn khẳng định không có cách nào. Cho dù là thuần thú sư nhị tinh cũng không được. Nhưng trải qua Độc Điện, hắn đã không giống trước. Thông qua mười ngày học tập ở Độc Điện, hắn không chỉ luyện thành độc thể, đối với khả năng khống chế độc, hắn còn đạt tới trình độ độc sư nhị tinh. Quan trọng nhất chính là, hắn đối với chân khí thiên đạo càng hiểu rõ nhiều hơn. Có thể vừa nghĩ liền biến thành thuốc bổ, vừa nghĩ liền biến thành độc dược. Nếu muốn khống chế chặt chẽ một con man thú, hành động theo ý niệm của hắn, chân khí thiên đạo chính là thứ tốt nhất. Hắn đưa tay, một đạo chân khí dọc theo kinh mạch tiến vào trong cơ thể man thú trong lóng hắn. Tinh thần hắn thoáng động, lập tức phân tán ẩn nấp ở huyệt đạo toàn thân của nó. - Bắt đầu đi! Chuẩn bị sẵn sàng, đặt con man thú ở trong bệ mực lăn một vòng, tiện tay nhét vào trên giấy tuyên chỉ rộng. - Thật sự để cho man thú vẽ tranh sao? - Ta thật ra muốn xem thử, đến cùng có thể làm ra cái gì! - Con man thú này ta cũng đã gặp, một chút trí tuệ cũng không có, làm gì biết vẽ tranh? ... Thấy Trương Huyền không phải nói đùa, thật sự để cho một man thú thân dính mực, leo đến trên trang giấy, tất cả đều ồ lên. Man thú vẽ tranh... Muốn thắng một vị thi họa sư chân chính? Đại ca, ngươi là chưa tỉnh ngủ hay đang nói đùa? - Hồ đồ! Sắc mặt Trình phó hội trưởng tái xanh. Thi họa là một trong rất nhiều chức nghiệp, tôn quý khác thường. Tự nhiên để cho một con man thú trên người dính mực vẽ một chút, quả thực chính là cố tình gây sự. Một lát nữa chờ tỷ thí xong, lại đuổi người này ra ngoài. Thi họa căn bản không cho phép hắn sỉ nhục như vậy. Trong lòng hắn không vui, đang nổi giận đùng đùng, lại nghe được giọng nói của lão hữu Ngô phó hội trưởng vang lên bên tai. - Không đúng, Trình Phong, ngươi mau nhìn! - Thế nào? Hắn quay đầu lại chỉ thấy vẻ mặt lão hữu đang trợn mắt hốc mồm nhìn về phía trước. Nhăn mày lại, Trình Phong phó hội trưởng nhìn sang theo. Vừa nhìn, hắn cũng sững sờ. - Điều này... Sao có thể như vậy được? Chỉ thấy con man thú trên tờ giấy có chút do dự, thong thả đi dọc theo một phương hướng. Trên giấy nhất thời lưu lại từng ấn ký hoa mai. Những ấn ký này mới nhìn không thấy quy luật, lại dọc theo một đường thẳng tắp, dường như có một sợi dây vô hình chống đỡ. Man thú không có trí tuệ gì, bị người dính vào mực nước, không phải nên lập tức chạy trốn sao? Tại sao có thể đi từng bước một tiến về phía trước như vậy. Vết chân hoàn toàn không có chút lặp lại nào? - Là một loại thuật thuần thú! Tiếng Ngô phó hội trưởng truyền âm vang lên ở bên tai. - Không sai! Nghe được lão hữu nói, Trình Phong bừng tỉnh hiểu ra. Con man thú này không trốn đi, không chạy loạn, trái lại hội tụ vết chân lại thành một đường thẳng, rõ ràng đang nghe theo mệnh lệnh của đối phương. Trong nháy mắt khiến cho một con man thú nghe lời... Đây tuyệt đối là phương pháp thuần thú rất cao minh! Chẳng lẽ... người tuổi không lớn này là một vị thuần thú sư? - Chỉ có điều, cho dù thuần phục man thú nghe lời thì có ích lợi gì? Những vết chân đi lại chỉnh tề, cũng không phải là một bức tranh. Càng chưa nói đạt được cảnh giới Lục Thực, Linh Động. Tuy rằng chấn động kinh ngạc, Trình Phong vẫn lắc đầu. Đừng thấy Lục Thực chỉ là nhất cảnh của thi họa đệ. Không ít học đồ, thậm chí không ít người học tập thi họa, không tốn thời gian mấy năm, hơn mười năm cũng không đạt được. Cho dù thuần thú sư có thủ đoạn có thể khống chế man thú hành động lại như thế nào? Man thú chính là man thú, đối với bức tranh vẽ ra không có tình cảm và ý thức. Mặc dù khống chế giống như con rối gỗ, cũng không có khả năng làm ra tác phẩm có linh khí! - Đúng vậy! Ngô phó hội trưởng suy nghĩ sâu xa gật đầu. Hắn cũng đang kỳ quái. Người này trong hồ lô đến cùng muốn làm cái gì. Lạch cạch! Hắn đang nghi ngờ, man thú đang đi dọc theo giấy Tuyên Thành, đột nhiên ngã xuống đất, trên người dính mực nước, lập tức đen thành một mảnh. - Xem ra chúng ta quá lo lắng... Ban đầu, bàn chân của con man thú này đi ra hình hoa mai, thoạt nhìn cũng không tệ lắm, giống như là một bức họa. Chỉ có điều, lần này nó ngã sấp xuống, lập tức đạp hỏng cả bức tranh. Nói cách khác... Bức tranh này đã báo hỏng. - Man thú làm sao có thể làm ra thi họa! Trình Phong hừ một tiếng. - Đúng vậy! Ngô phó hội trưởng cũng cảm thán. Lắc đầu, hai người không quan tâm tới người đang lấy lòng mọi người, đồng thời nhìn về phía Quý Mặc công tử. Không hổ danh là thiên tài. Tuy rằng vừa phẫn nộ, tức giận, lại hoàn toàn không ảnh hưởng tới vẽ tranh. Bút mực giống như gió, bộ dạng đường nét tranh vẽ đã xuất hiện ở trước mắt mọi người. Là một gốc cây mẫu đơn, ngạo nghễ ở trong trăm bụi hoa, mang theo khí chất khiến tất cả đóa hoa đều buồn bã, giống như vương giả. - Vua của trăm hoa vua là cây mẫu đơn. Bức tranh này của hắn vẽ ra cây mẫu đơn cao thượng, ngạo khí, khiến cho hoa thơm cỏ lạ đều cúi đầu. Ý nhị đều vẽ ra được. Một khi hoàn thành, sợ rằng phải trực tiếp trùng kích tam cảnh, Ý Tồn! Ánh mắt Trình Phong nhất thơì sáng lên. - Đúng vậy, Quý Mặc thật sự là một hạt giống tốt. Sau này cố gắng bồi dưỡng. Nghiệp đoàn chúng ta không chừng sẽ gặp được một nhân vật truyền kỳ thật sự! Ngô phó hội trưởng cũng gật đầu. Bọn họ là thi họa sư nhị tinh, đối với thi họa có nghiên cứu sâu sắc. Tuy rằng tác phẩm của Quý Mặc công tử vẫn chưa hoàn toàn thành hình, nhưng vẽ phác họa ra đại khái, từ đó có thể thấy được một vài vấn đề. Bức tranh này nếu so sánh với Thanh Phong Sơn Thủy Đồ trước đó, rõ ràng tốt hơn nhiều, ý nhị mười phần. Chỉ cần phía sau không xảy ra biến cố đặc biệt lớn, đạt được Ý Tồn cảnh, đã là chuyện ván đóng thuyền. Mặc dù chỉ là Ý Tồn đơn giản nhất, có thể ở thời điểm vừa đạt được thi họa sư nhất tinh lại dễ dàng làm ra, thiên phú của vị Quý Mặc công tử này, quả thực không phải là giả. - Mau nhìn, Quý Mặc công tử lập tức hoàn thành... - Cây mẫu đơn thật đẹp. Bản vẽ này ta thích! - Quá đẹp... ... Hai người xúc động. Quý Mặc công tử dĩ nhiên bắt đầu kết thúc công việc. Bút lông lướt qua lướt lại ở trên trang giấy vẽ, bộ dạng cây mẫu đơn đồ kiều diễm ướt át xuất hiện ở trước mặt mọi người. Vù! Ngón tay rung lên, vẽ phác họa ra một nét cuối cùng. Ầm! Theo bức tranh làm hoàn thành, mọi người dường như tiến vào một vườn hoa muôn hoa đua thắm khoe hồng, mùi hoa tỏa vào mũi. Một đóa mẫu đơn, ngạo nghễ đứng, khiến người ta có một loại cảm giác tươi đẹp át hết hoa thơm cỏ lạ. - Là bức tranh tam cảnh! - Đạt tới cảnh giới Ý Tồn, lợi hại! - Ta đã nói Quý Mặc công tử làm sao có thể thất bại... ... Có thể qua mua bức tranh, có thể theo đuổi người như vậy, tất nhiên đối với bức tranh phải có hiểu biết. Vừa rồi không nhìn ra, lúc này Quý Mặc công tử hoàn thành, nhất thời liền nhận ra được. Tác phẩm cảnh giới Ý Tồn, cho dù là thi họa sư nhất tinh, cũng không phải mỗi lần đều có thể làm ra được. Đặc biệt là nhiều người quan sát như vậy, còn dưới tình huống cùng người so tài. - May mắn không làm nhục sứ mệnh! Ném bút lông một cái, Quý Mặc công tử nhìn tác phẩm mình vẽ ra, cũng không dừng gật đầu. Câu dẫn nữ hài, bức tranh hoa tất nhiên là thích hợp nhất. Mẫu đơn là vương giả trong các loại hoa. Hắn đã bỏ công sức rất lớn để luyện tập. Vẽ các bức tranh khác, hắn không dám cam đoan có thể tiến vào tam cảnh. Nhưng bức tranh này, hắn luyện tập không dưới nghìn lần, vạn lần. Chỉ cần vừa ra tay, tám chín phần mười. Rất hiển nhiên, lần này cũng may mắn không làm nhục sứ mệnh, đạt tới hiệu quả như dự định. Có thể khiến cho thi họa đạt được tam cảnh Ý Tồn. Cho dù một ít thi họa sư nhất tinh chìm đắm hơn mười năm, cũng rất khó làm được. Hắn một thi họa sư vừa thăng cấp nhất tinh, dễ dàng làm được, chẳng khác nào đã đứng ở cục diện bất bại. - Lớn lối như vậy, xem ngươi có thể vẽ ra cái gì? Trong lòng hừ lạnh, buông tác phẩm của mình, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa. Chỉ thấy con man thú kia cuối cùng từ trên trang giấy nhảy xuống. Bởi vì vừa dính mực quá nhiều, trên giấy bất kể vết chân man thú giẫm lên hiện ra hoa mai hay vừa dấu vết ngã sấp xuống lưu lại, đều dính đầy mực nước. Hiện tại cũng chưa khô, thoạt nhìn ngập nước. Nhất là dấu vết ngã sấp xuống lưu lại, bởi vì bộ lông man thú tương đối cứng rắn, lung tung, cái gì cũng không phải. - Đây là bức tranh ngươi nói man thú vẽ? Ha ha! Cười chết ta! Quý Mặc công tử thiếu chút nữa cười tới rơi cằm. Vốn tưởng rằng đối phương lớn lối như vậy, thật sự có thể khiến cho man thú làm ra bức tranh gì lợi hại. Không nghĩ tới lại là thứ này... Cái này cũng gọi là bức tranh? Tùy tiện vẩy chút mực nước ở phía trên, cũng mạnh hơn so với như vậy nhiều? - Vẽ thứ gì vậy? Còn đòi so tài với Quý công tử, thực sự buồn cười! - Cái này cũng gọi là bức tranh sao? Vậy ta chẳng phải cũng là thi họa sư đi? - Đồ vô tri. Một lát nữa xem ngươi xuống đài thế nào! Nghe được tiếng cười của hắn, những người khác cũng đưa mắt nhìn qua. Mỗi một người đều đầy vẻ xem thường. Tùy tiện vẩy chút mực nước, đã gọi là thi họa? Đùa cái gì vậy. - Ngươi... vẽ xong? Ngô phó hội trưởng khoát tay chặn lại, cắt ngang tiếng bàn luận của mọi người, nhìn về phía Trương Huyền. - Ừ, không khác biệt lắm... Nghe được lời của đối phương, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm. Nếu có người chú ý, sẽ phát hiện, thân thể hắn có chút run rẩy, sắc mặt cũng có chút trắng bệch. Trải qua học tập ở Độc Điện, hắn có thể một ý niệm khiến chân khí thiên đạo hình thành độc dược, vừa niệm liền hình thành thuốc bổ. Vừa rồi một đạo chân khí ở lại trong cơ thể man thú, lặng lẽ khống chế, lúc này mới khiến cho man thú dựa theo suy nghĩ của hắn hành động trên giấy. Tuy chỉ là gần mười phút ngắn ngủi, lại gần như khiến cho hắn tiêu hao hết tinh thần, toàn thân suy yếu một hồi. - Xem ra vẫn là tu vi quá yếu... Hắn cảm thán một tiếng, hít sâu một hơi, âm thầm khôi phục thể lực. Phương pháp đưa chân khí ở lại trong cơ thể man thú, dựa vào khống chế biến thành độc dược hoặc thuốc bổ, kích thích đối với huyệt đạo, do đó khiến cho man thú làm ra động tác hắn muốn. Nghe thì đơn giản, trên thực tế đối với tâm cảnh có yêu cầu rất cao. Nếu không phải mức độ tâm cảnh đạt tới ngoài 5. 0, khẳng định làm không được. Đương nhiên, quan trọng hơn chính là, đẳng cấp của con man thú này rất thấp, dễ dàng điều khiển. Nếu như đổi lại thành cấp bậc cao, lấy thực lực của hắn bây giờ cùng đừng có mơ tưởng. - Không khác biệt lắm? Ngô phó hội trưởng lộ ra vẻ mặt thất vọng. Còn tưởng rằng người này có thể làm ra thứ gì lợi hại. Không nghĩ tới lại là thứ này... - Được, nếu Quý Mặc công tử đã hoàn thành, bên này hắn cũng không khác biệt lắm, ta thấy chúng ta vẫn trực tiếp tuyên bố kết quả! Trình Phong phó hội trưởng nói. - Được! Ngô phó hội trưởng gật đầu, chỉ vào tác phẩm do Quý Mặc công tử lưu lại: - Bức hoa mẫu đơn của Quý thi họa sư, linh khí điên cuồng phun ra, ý cảnh cao xa, dĩ nhiên đạt được trình độ thi họa tam cảnh, Ý Tồn. Nói xong, hắn nhìn về phía tác phẩm trước mặt Trương Huyền: - Bức tranh này, ta nhìn không hiểu, có thể nói... cái gì cũng không phải... Có chút do dự, ngô phó hội trưởng nói tiếp: - Cho nên, ta phán xét kết quả, là... Quý thi họa sư thắng lợi! - Quan điểm của ta cũng giống như Ngô phó hội trưởng! Trình Phong phó hội trưởng gật đầu. - Ta thắng... Nghe được trọng tài tuyên bố kết quả, Quý Mặc công tử cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Trương Huyền: - Nếu đã có kết quả, ngươi là tự mình quỳ xuống lăn ra ngoài, hãy để cho ta đánh ngươi quỳ xuống, sau đó ném ra khỏi nghiệp đoàn thi họa sư? Vừa rồi, trước khi so tài hai người đã có đánh cược, bên thua quỳ xuống xin lỗi, lăn ra khỏi nghiệp đoàn thi họa sư, vĩnh viễn không trở lại. Hiện tại Trương Huyền thua, làm sao hắn có thể bỏ qua cơ hội. - Chuyện này... Nhìn thấy được Quý Mặc công tử lộ ra mặt mũi dữ tợn, được lý không buông tha người, hai vị phó hội trưởng liếc mắt nhìn nhau, muốn khuyên can, cuối cùng vẫn lắc đầu. Tiểu tử này từ bên ngoài đến, không tôn trọng thi họa, không ngờ sử dụng man thú vẽ tranh, cũng thực sự nên dạy dỗ một trận. Nếu không, nghiệp đoàn thi họa sư còn không phải là chỗ người nào cũng có thể sỉ nhục sao? - Ách? Cái này là đưa ra giám định sao? Điều tức một hồi, Trương Huyền này mới khôi phục một ít thể lực. Nghe được Quý Mặc công tử đắc ý, hắn ngẩng đầu lên. - Thế nào? Hai vị phó hội trưởng cân nhắc đưa ra quyết định, ngươi không muốn thừa nhận? Quý Mặc công tử hừ lạnh. - Hai vị phó hội trưởng đều là thi họa sư nhị tinh, nhãn giới tất nhiên không giả. Chỉ có điều... Ta vừa rồi chỉ nói bức tranh của ta không khác biệt lắm, vẫn chưa nói là đã hoàn thành... Trương Huyền lắc đầu. - Còn chưa hoàn thành? Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ, không thừa nhận thua, còn muốn cầm bút lên, tiếp tục vẽ tranh? Quý Mặc công tử sửng sốt. - Nếu nói là man thú vẽ tranh, ta đương nhiên sẽ không vẽ. Chỉ là bức tranh này, còn thiếu một bước cuối cùng... Trương Huyền mỉm cười. - Một bước cuối cùng? Tất cả mọi người sửng sốt. Ngươi để cho man thú vẽ cái này, thứ gì cũng không phải. Cho dù có một bước cuối cùng lại có tác dụng gì? Ở dưới tình huống không sử dụng bút, chẳng lẽ còn có thể thay đổi kết quả? - Ta thấy hắn chính là không muốn chịu thua! - Thua không thừa nhận, còn thích thể hiện, làm sao có thể có người như vậy! - Vô sỉ! Mọi người bàn luận ầm ĩ. Khi nhìn về phía Trương Huyền, mỗi một người lộ ra sự xem thường nồng đậm. Vừa rồi, ngươi không phải rất kiêu ngạo sao? Lúc này tại sao lại giả vờ giả vịt? Ngay cả hai vị Trình, Ngô phó hội trưởng cũng không hiểu ra sao. Đây là trên giấy làm ra một đống mực nước, không dùng tới bút lông, lại có biện pháp nào có khả năng biến thành một bức tranh? - Một bước cuối cùng, tốt lắm, ngươi lại hoàn thành đi! Ta thật ra muốn xem thử, bước này hoàn thành, ngươi còn có cái gì để nói! Quý Mặc công tử cười lạnh. - Tốt lắm, ta lại không khách khí! Không để ý tới tiếng bàn luận của mọi người, Trương Huyền đi tới trước bức tranh, cầm một góc giấy Tuyên Thành lên, nhẹ nhàng rung lên. Xôn xao! Ban đầu, phía trên lại có không ít giọt mực, bị hắn rung lên, lập tức chảy xuôi xuống tới, dính đầy cả bức tranh. - Được, một bước cuối cùng của ta đã hoàn thành! Tiện tay để trang giấy Tuyên Thành lên bàn, Trương Huyền mỉm cười. - Vậy là xong rồi? Mọi người sửng sốt. Vốn cho rằng cái hắn gọi là một bước cuối cùng là cái gì. Không nghĩ tới chính là rũ trang giấy một cái. Tất cả đều không hiểu ra sao. - Không đúng... Các ngươi nhìn kia! Đang kỳ quái không hiểu người này giở trò quỷ gì, đột nhiên, trong đám người không biết có ai kêu lên. Nghe được âm thanh này, Trình Phong phó hội trưởng và Ngô phó hội trưởng đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía giấy Tuyên Thành, đồng thời toàn thân chấn động, sắc mặt thoáng chút trở nên trắng bệch, mắt trợn tròn. Một lát sau, âm thanh khó có thể tin nổi từ trong miệng vang lên. - Cái này... cái này... làm sao có thể?