Sở Vân có chút mờ mịt, đây chẳng phải là đùa nhau sao? Thánh chỉ cũng hạ xuống rồi, bây giờ hai nhà lại làm hòa với nhau, nhưng như vậy cũng tốt, vấn đề nan giải mọi người vừa nghĩ nát óc đã được giải quyết xong. Tuy hai nhà đã tự giảng hòa với nhau nhưng dựa theo thánh chỉ thì ba ngày sau vẫn phải hội thẩm một lần, nếu như chủ nhà cũng không truy cứu nữa thì hội thẩm ba ngày sau cũng cứ thế mà trôi qua đi.
Tin tức Đại hoàng tử và Chu Thiên Giáng giảng hòa nhanh chóng truyền khắp các phủ đệ quan viên trong kinh thành, không ít quan viên lén thở phào một tiếng. Kinh thành vừa mới ổn định một chút, chẳng ai muốn lại có chuyện xấu gì xảy ra cả.
Ngày đầu tiên tại tam nha hội thẩm, khi mọi người vốn tưởng là phong ba sắp lắng xuống thì trên phố lại truyền đến một lời đồn. Lời đồn này vô cùng bất lợi với Chu Thiên Giáng, nói hắn dựa vào Đả Vương Tiên trong tay mà không còn sợ ai ở Đại Phong triều, thậm chí còn nói lần này Đại hoàng tử quá nhu nhược, Chu Thiên Giáng sẽ dùng quyền lợi của Đả Vương Tiên mà đánh Đại hoàng tử trước mặt mọi người.
Lời đồn này nhanh chóng lưu truyền trong kinh thành, đám dân chúng ở các quán trà đều lần lượt nghị luận việc này, lại tăng thêm một đám mây đen cho tam nha hội thẩm ngày mai.
Chu Thiên Giáng ngồi trong phủ, mấy thuộc hạ và sư phụ Lâm Phong đều có mặt, Chu Nhị đang báo cáo cụ thể tình hình, mấy người ngồi nghe vô cùng chăm chú.
- Xem ra tửu lâu đó chính là nơi khởi nguồn lời đồn hả? Chu Thiên Giáng vẻ mặt âm trầm hỏi.
- Đại nhân, chắc chắn là vậy ạ. Mấy ngày nay ta tự mình theo dõi chỗ đó, người tung tin đầu tiên chính là đám tiểu nhị trong điếm. Điếm chủ tên là Tiểu Phượng, là người rất khôn khéo, chắc chắn là có liên quan đến chuyện này. Chu Nhị khẳng định.
Nghe câu trả lời của Chu Nhị thì Chu Thiên Giáng gật gật đầu: - Sư phụ, các huynh đệ, có thể thu lưới rồi. Chỗ đó rất có khả năng chỉ là cứ điểm, chúng ta nhất định phải tìm ra được người ở phía sau bức màn. Chu Nhất, ngươi mang theo mấy huynh đệ bí mật bắt mấy tiểu nhị trong khách điếm đó. Lúc hành động nhớ cố ý để lại chút manh mối, đêm nay chúng ta sẽ rút dây động rừng, xem xem rốt cuộc con phượng hoàng kia còn bay được đến đâu nữa. Chu Nhị, ngươi cùng mấy người Hạ Thanh đem theo tất cả huynh đệ âm thầm mai phục, lần này bổn đại nhân tự mình đi theo dõi.
Mấy người Chu Nhất vừa nghe thấy vậy thì lập tức phản bác: - Đại nhân, việc này rất nguy hiểm, cứ để cho bọn ta đi là được rồi. Hạ Thanh lo lắng nói.
Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười, thầm nhủ trong lòng các ngươi căn bản không biết kiếp trước lão tử làm nghề gì. Sở trường của paparazzi chính là theo dõi, không nói quá nhưng về mặt theo dõi thì CIA của Mĩ cũng không bằng paparazzi chuyên nghiệp.
Lâm Phong thấy Chu Thiên Giáng cố chấp muốn đi thì đành nói: - Vậy được rồi, ta đi theo con.
Chu Thiên Giáng cảm kích gật đầu, có cao thủ như Lâm Phong đi cùng thì hắn cũng không cần lo lắng nữa rồi.
Sau canh hai nửa đêm, các tửu lâu lần lượt đóng cửa. Trở về hậu viện, bà chủ trẻ tuổi của Phúc Lai tửu điếm Tiểu Phượng cau mày, chiều hôm nay lúc vãn khách có mấy tiểu nhị trong khách điếm ra ngoài mua đồ nhưng không hiểu sao lại bị mất tích. Theo lời láng giềng xung quanh nói thì lúc đó mấy tiểu nhị bị một đám người đánh ngất rồi đưa đi.
Lần trước trong tửu lâu có bốn người lén la lén lút lẻn vào hậu viện, Tiểu Phượng do không muốn làm lộ cứ điểm bí mật này nên lúc họ ăn cơm đã hạ độc giết cả bốn người, lần này đám tiểu nhị mất tích khiến Tiểu Phượng cảm thấy bản thân mình đã bị nguy hiểm.
Trời vừa chạng vạng thì Tiểu Phượng đã bảo nha hoàn thiếp thân của mình đến một nơi, nha hoàn trở về nói ông chủ lớn đã sắp xếp đường lùi cho nàng, bảo Tiểu Phượng canh ba đêm nay đến gặp ông chủ ở địa điểm bí mật.
Bà chủ Tiểu Phượng xinh đẹp thay một bộ y phục dạ hành, lặng lẽ leo tường ra ngoài, rời khỏi tửu lâu mà nàng tự kinh doanh.
Phía nam kinh thành có một hồ nước diện tích không lớn, Tiểu Phượng vào khu rừng rậm ven hồ, dường như đang đợi ai đó.
Chu đại quan nhân đang nép bên người Lâm Phong, hiện giờ hắn mới biết kiếp trước không thể so sánh với thời đại này được. Thời đại này đúng là con mẹ nó cao lên cao xuống, căn bản là không kịp được, nếu như không có Lâm Phong ở đây, đừng nói là theo dõi, e là đến cái bóng cũng không nhìn thấy được.
Lâm Phong manh theo Chu Thiên Giáng ẩn trên chạc cây, trong tay Chu Thiên Giáng cầm "Phích Lịch Đạn" để ngừa những chuyện ngoài ý muốn.
Không bao lâu, một cỗ xe ngựa hào hoa tiến vào rừng. Chu Thiên Giáng kích động đến mức ngừng thở, cuối cùng cá lớn cũng cắn câu rồi.
Cỗ xe ngựa rộng lớn đi vào trong rừng, trước xe ngựa còn treo một chiếc đèn lồng xếp. Phu xe kéo cương ngựa dừng trên một mảnh đất trống nhưng cũng không có người xuống xe. Bà chủ Tiểu Phượng của tửu điếm Phúc Lai vội vàng bước đến, hai tay buông thõng cung kính đứng cạnh xe, nam tửđánh xe dường như không nhình thấy, ánh mắt sắc bén quét bốn phía một lượt.
- Tiểu Phượng cô nương, với bản lĩnh của cô sao lại có chuyện như vậy? Một nam tửtrong xe nói.
- A! Thiếu chủ ngàingài đích thân đến ạ? Tiểu Phượng đáng chết, làm hỏng đại sự của thiếu chủ, Tiểu Phượng chấp nhận bị phạt.
Tiểu Phượng quỳ một chân trên mặt đất, căng thẳng đến mức không dám ngẩng đầu.
Bà chủ Tiểu Phượng nghe ra được người nói chuyện không phải là ông chủ lớn bình thường ra lệnh cho nàng mà là chủ nhân của ông chủ lớn. Tiểu Phượng biết rõ vị "chủ tử" này âm hiểm đáng sợ cỡ nào, căng thẳng đến mức run rẩy.
- Thôi được rồi, ngươi không cần quản lí tửu lâu kia nữa, đêm nay đi Tây Viên đi, ngày mai sẽ có người sắp xếp cho người rời khỏi kinh thành. Nam tử trong xe nhẹ giọng nói.
Tiểu Phượng cả kinh: - Thiếu chủ, vậy chuyện ngài đáp ứng Tiểu Phượng liệu có Bà chủ Tiểu Phượng căng thẳng nhìn rèm xe, không dám nói hết câu.
- Ngươi yên tâm, bổn thiếu chủ đáp ứng ngươi thì nhất định sẽ thực hiện. Cố gia ngươi mất đi bao nhiêu thì sau này Phi Long Cốc cũng sẽ nhận được kết quả như vậy thôi.
Trên chạc cây, Lâm Phong cũng nghe được đại khái, xem ra cô gái này đúng là người của Lĩnh Nam Cố gia nhưng người nói chuyện trong xe là ai lại thu hút hứng thú của Lâm Phong và Chu Thiên Giáng.
- Tiểu tử thối, ngươi ở chạc cây đừng nhúc nhích, ta đi bắt người trong xe đến. Lâm Phong tụ khí thành tuyến, nói bên tai Chu Thiên Giáng.
Trong thời khắc này thì Chu Thiên Giáng cũng không tiện thể hiện, chút công phu đó của hắn vẫn chưa đủ để khiến Lâm Phong yên tâm, có xuống cũng chỉ khiến mọi chuyện rắc rối hơn mà thôi. Chu Thiên Giáng muốn bắt sống, nếu muốn người chết thì quăng mấy cái Phích Lịch Đạn qua đó thì coi như xong.
- Sư phụ, người cũng cẩn thận đấy, cô gái kia không quan trọng, quan trọng là người trong xe, ngàn vạn lần đừng giết y, phải bắt sống. Chu Thiên Giáng ghé vào tai Lâm Phong nhỏ giọng dặn dò.
Chu Thiên Giáng lo lắng sư phụ theo thói quen vung tay một kích, đến lúc đó muốn hỏi gì cũng không hỏi được. Theo như lời đối thoại của Tiểu Phượng và người bên trong xe thì tổ chức này rất lớn, nếu như tổ chức này đối đầu với hắn thì Chu Thiên Giáng không thể bỏ qua cho họ được, bắt được tên thiếu chủ gì đó này thì đến lão thái chủ hắn cũng diệt sạch.
Lâm Phong không đáp lại, mũi chân điểm vào thân cây một cái đã bay lên trời, thân hình khô gầy của Lâm Phong như một cô nhạn rơi xuống.
- Bằng hữu, trốn trong xe nói chuyện không tiện đâu, ta thấy vẫn nên ra ngoài đi. Lâm Phong thân trên không trung hét lên một câu rồi đá một cước về phía thùng xe ngựa.
Phu xe kia và Tiểu Phượng đều giật mình vì sự xuất hiện của Lâm Phong, thấy ông đá một cước về phía thùng xe ngựa thì phu xe lao "vút" về phía ông, trường tiên trong tay mang theo tiếng gió gào thét lao đến.
Lâm Phong không ngờ một phu xe còn có thân thủ thế này, thân mình lăng không chuyển một cái đã duỗi một tay bắt được mũi tiên.
Trong khoảnh khắc giao nhau, hai người vừa giao kình thì chiếc roi ngựa "phựt" một tiếng đứt đoạn, phu xe lùi lại đằng sau hai bước, kinh ngạc nhìn Lâm Phong.
Đúng lúc này thì một người vén rèm bay ra. Người này đeo mặt nạ đầu quỷ được chế tác theo dân gian, cùng tên phu xe tạo thành thế góc đối mặt với Lâm Phong. Bà chủ Tiểu Phượng cũng phục hồi tinh thần lại, giơ tay móc ra hai thanh bột phấn bên hông.
Nam tử đeo mặt nạ đầu quỷ kia nhìn Lâm Phong, nhẹ giọng nói: - Giết!
Tiếng nói vừa dứt thì Tiểu Phượng uốn vòng eo mảnh mai rồi đá liên hoàn về phía Lâm Phong đồng thời giơ bột phấn trong tay vẩy về phía ông, tên phu xe kia cũng móc ra hai cây nhìn như móc câu từ bên hông, vặn người lao đến.
Chu Thiên Giáng xuyên qua khe hở giữa đám lá cây nhìn thấy rất rõ ràng. Hắn phát hiện nam tử đeo mặt nạ quỷ kia không hề động thủ mà chỉ đứng cạnh nhìn chằm chằm sư phụ Lâm Phong. Chu Thiên Giáng cũng hơi lo lắng cho sư phụ, nhìn thân thù tên phu xe kia và Tiểu Phượng cũng không tệ, hơn nữa bên cạnh còn có một người, sớm biết thế này hắn đã bảo Chu Nhất đến đây cùng Lâm Phong rồi.
Lâm Phong nhẹ nhàng tránh được liên hoàn cước của Tiểu Phượng. Với thực lực của mình thì ông ra một kiếm đã có thể lấy mạng cô nương này rồi, nhưng Lâm Phong không ra tay độc ác với Tiểu Phượng, hơn nữa bột phấn kia quả thực khiến Lâm Phong hơi đau đầu, Lĩnh Nam Cố gia đều là cao thù dụng độc, ông cũng không muốn bị độc này dính vào người.