- Các ngươi! Người của Binh Bộ cũng chính là người của quân đội, điều này làm bản vương phải làm sao đây. Ban nãy Vương thái phó đến chỗ ta làm ầm ĩ lên một lúc lâu làm ta đau hết cả đầu.
- Sao? Xem ra lão già đó không làm xấu Quách gia thì không cam tâm có đúng không?
Quách Thiên Tín bất mãn nói.
Chu Thiên Giáng vừa nghe trong đầu lúc này cảm thấy Quách Thiên Tín cũng có mặt đáng yêu, điểm này thì Quách Dĩnh rất giống ông ta. Xem ra phái quân đội này không đối phó được với Vương Thái Phó rồi. Nghĩ đến đây, trong đầu Chu Thiên Giáng bắt đầu có những suy nghĩ.
- Quách tướng quân! Ngươi cũng đừng đánh vào điểm yếu của ta nữa. Môn khách của ngài đả thương Vương Thái Phó, nói thế nào thì bên ngài cũng sai rồi.
Quan hệ của Tĩnh vương và Quách Thiên Tín rất tốt, nếu như đổi là người khác thì sớm đã bắn cho ra ngoài rồi.
- Vương gia! Học trò không đánh người.
Chu Thiên Giáng bỗng nhiên hô lên một tiếng.
Ba vị đại nhân đều đưa ánh mắt nhìn về phía Chu Thiên Giáng. Mặt Chu Thiên Giáng lúc đó có vẻ oan ức.
- Vương gia! Học trò thật sự không đánh người, sự việc là như thế này. Lúc đó, học trò đang nghiêm túc nghe giảng thì Vương Thái Phó liền đến hỏi học trò là con cháu nhà ai. Học trò trả lời là Chu Thiên Giáng của Quách phủ. Ai biết được VươngThái Phó lại nhục mạ tướng quân nhà học trò, nói tướng quân là một tên võ biền, chỉ biết cưỡi ngựa săn bắn, không hiểu đạo trị quốc. Học trò vốn chỉ muốn biện bạch vài câu, ai nghĩ là Vương Thái Phó lại nâng gậy lên đánh. Học trò chỉ đỡ lại một cái thì ông ấy đã ngã rồi, việc này Ngọc Cách Cách và Tứ Hoàng tử có thể chứng minh.
Chu Thiên Giáng chậm rãi nói, giọng điệu truyền cảm cuốn hút, ngay cả bản thân mình cũng suýt chút nữa tưởng là thật. Hắn ta sợ một mình Ngọc Cách Cách nói thì không được việc nên kéo cả Tứ Hoàng tử vào. Hắn ta vẫn thật sự lo lắng "đám heo" kia không nể mặt, nếu như không thừa nhận thì phiền phức rồi.
Quách Thiên Tín cắn răng:
- Nghe thấy chưa, lão thất phu họ Vương kia chính là khinh thường người của Binh Bộ chúng ta mà. Đừng nói không đánh, mà đánh cũng đúng.
Quách Thiên Tín trấn thủ biên ải nhiều năm chuyên quyền độc đoán đã quen, aidám mắng ông ta. Lần này lại ngược lại, ngay trước mặt con cháu nhà quan lại nói ông ta là kẻ võ biền, có thể không tức sao.
Thượng thư Lý Hồng im lặng không nói gì, vui sướng khi người gặp nạn nhìn Tĩnh vương gia. Trong lòng tự nhủ
"Nhân chứng tìm được đều tốt, một người là con gái ngài, một người khác là Hoàng tử, xem ngài làm thế nào."
Tĩnh vương gia gãi đầu:
- Ta nói hai người ngồi xuống nói có được không. Chuyện này bản thân ta cũng không nghĩ làm thế nào, chỉ là Vương Thái Phó không muốn, bản vương dù sao cũng phải giải quyết việc công bằng.
Tĩnh vương gia nói, hung hăng trợn mắt nhìn Chu Thiên Giáng. Thầm nghĩ "Tên tiểu tử này ngay cả con gái mình cũng kéo vào thì thật sự không dễ làm".
- Vương gia! Lẽ phải tại lòng người, ngài xem mà giải quyết.
Quách Thiên Giáng giống như nắm chắc được lý lẽ, khẩu khí càng thêm cương nghị. Trước khi đến, ông ta vẫn còn muốn chuẩn bị đại lễ, nhờ Lý Hồng và Tĩnh vương giúp đỡ lay chuyển Vương Thái Phó, coi như nhận lỗi. Bây giờ xem ra ngay cả lễ tặng cũng không có rồi.
Tĩnh vương thở dài, hô người ngoài cửa:
- Bay đâu! Gọi Ngọc nhi và Tứ Hoàng tử đến đây, bản vương phải đối khẩu cung.
- Tên tiểu tử này đừng có gạt bản vương, nếu không cứ chờ mà xem.
Nói xong, Tĩnh vương không hề để ý tới Chu Thiên Giáng, bắt đầu nói chuyệnquân đội với Quách Thiên Tín và Lý Hồng. Hồi còn trẻ, Tĩnh vương cũng từng dẫn binh, vì vậy ba người có thể nói chuyện được cùng nhau.
Lúc này trong lòng Chu đại kỳ nhân có chút sợ hãi, đợi lát nữa nếu như Ngọc Cách Cách và Tứ Hoàng tử đều không thừa nhận, vậy phải làm sao. Hắn vốn nghĩ Tĩnh vương gia có lẽ sẽ không đối chứng, thật không ngờ lại sai người đi gọi. Chu Thiên Giáng không lo những học trò khác, bọn họ đều là con cháu nhà quan, sau khi trở về nhất định sẽ được cha mẹ dặn dò nói năng thận trọng, bên nào cũng không được đắc tội.
Ba người Tĩnh vương gia đang nói chuyện thì Ngọc Cách Cách và Tứ Hoàng tử được mời đến.
Tứ Hoàng tử vừa vào cửa thì yết kiến rất có quy tắc:
- Chất nhi xin thỉnh an Vương thúc!
Thỉnh an xong, Tứ Hoàng tử đứng lên chắp tay cúi đầu về phía Lý Hồng và Quách Thiên Tín:
- Hai vị đại nhân mạnh khỏe!
Ngọc Cách Cách thì đơn giản hơn, trực tiếp làm cái vạn phúc:
- Phụ vương thỉnh an, hai vị đại nhân mạnh khỏe!
Lý Hồng và Quách Thiên Tín cũng khách khí chắp tay, bất luận tuổi tác lớn nhỏ, người ta cũng là người của Hoàng thất.
- Ngọc nhi, Huyền Châu! Chu Thiên Giáng nói hắn ta không ra tay đánh Vương Thái Phó, hai người các con có thể làm chứng, có chuyện này không?
Tĩnh vương gia hỏi.
Bởi vì xem như chính thức bắt đầu xét hỏi vụ án, nên một vị quan sai ghi chép bắt đầu ghi lại tường tận bằng chứng khẩu cung.
Ngọc Cách Cách và Tứ Hoàng tử vừa nghe thì đều kỳ quái nhìn về phía Chu Thiên Giáng. Chu Thiên Giáng nghiêng nửa người, không ngừng nháy mắt, ý là bằng hữu tỷ muội giúp đỡ, sau này có gì sẽ thương lượng.
- Bẩm Hoàng thúc, Chu Thiên Giáng quả thật không có ra tay đánh Chủ Bạc đại nhân (chức quan chuyên quản lý công văn).
Tứ Hoàng tử nói rất nghiêm túc.
- À, vâng.
Ngọc Cách Cách cũng chột dạ gật đầu.
Tâm trạng lo lắng của Chu Thiên Giáng liền giảm đi, xem ra Tiểu Bàn tử rất biết điều, mình sẽ nhất định nghĩ cách để cậu ta tiếp nhận được ngai vàng.
Không ai hiểu con gái bằng cha, Tĩnh vương gia vừa thấy Ngọc Cách Cách đỏ mặt là biết cô ấy đang nói dối, nhưng ông ta không nói ra.
- Ngọc nhi, Huyền Châu! Chu Thiên Giáng nói Vương Thái Phó đến hỏi hắn là con cháu nhà ai, tên tiểu tử này trả lời là Chu Thiên Giáng của Quách phủ thì Vương Thái Phó liền mắng Quách tướng quân nhà hắn, nói ông ta là một võ biền. Các con nói xem, có phải là quá trình này không?
Tĩnh vương gia nói lại một lần nữa những câu nói của Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng nghe thấy thì giật mình mở to hai mắt nhìn. Mẹ ơi! Đây đâu phải là xét hỏi vụ án mà rõ ràng là thông đồng bịa đặt lời khai. Xem ra là sợ con gái và Hoàng tôn nói sai nên đã đặc biệt nhắc lại một lần. Chu Thiên Giáng nhìn thấy nụ cười bí ẩn của Lý Hồng, thì lúc này mới hiểu, thì ra ba người họ là cùng một phe.
- Vương thúc! Những câu này đều là thật, những học trò khác cũng có thể làm chứng. Nhưng chỉ e có một số con cháu quan văn trong đó sẽ thiên về Chủ Bạc đại nhân. Hơn nữa, Chủ Bạc đại nhân bình thường rất uy nghiêm, đoán chừng có không ít người sợ uy nghiêm của ông ta mà không dám nói ra sự thật.
Tứ Hoàng tử nói lời nói chính nghĩa.
Chu Thiên Giáng sắp vui mừng đến phát điên rồi, trong lòng tự nhủ "Tên tiểu tử này đủ gian trá đấy, đến đường lui cũng đã nghĩ kỹ cả rồi. Mẹ ơi! Cậu ta không đi làm thầy cãi() thì uổng phí rồi, đúng là "một đóa hoa hiếm thấy trong đám vô lại".
() thầy cãi: giống như luật sư ngày nay.
Tĩnh vương gia híp mắt lại, nhìn quan sai bên cạnh múa bút thành văn. Sau khi viết xong thì Tĩnh vương gia cầm lấy, vừa lòng nhìn một chút.
- Lý Thượng thư, Quách tướng quân! Xem ra đây đều là sự hiểu lầm, hai vị cứ về đi. Nhưng Chu Thiên Giáng vẫn phải ở đây một đêm nữa, sáng sớm ngày mai đánh hắn mấy gậy xem như để Vương Thái Phó bớt giận.
Tĩnh vương cười, nói.
- Ha ha, Tĩnh vương gia! Chỗ hạ quan vẫn còn một thanh kiếm rất quý, nếu rảnh hạ quan lấy đến để ngài thưởng thức.
Quách Thiên Tín ngại ngùng nói.
Dù tên ngốc cũng nghe ra Tĩnh vương gia đang giúp Quách phủ. Quách Thiên Tín cũng không thể keo kiệt được.
Tĩnh vương gia tiễn Lý Hồng và Quách Thiên Tín ra đến ngoài cửa, Chu Thiên Giáng vội vàng chắp tay về phía Tứ Hoàng tử:
- Tứ Hoàng tử! Về sau chúng ta là bạn. Ngọc Cách Cách, tấm chân tình này của cách cách ta nhớ kĩ rồi, sớm muộn gì cũng sẽ trả cho cách cách.
- "Xì" Ai có tình với ngươi, đáng ghét!
Ngọc Cách Cách xấu hổ mặt đỏ bừng, xoay người chạy ra ngoài.
- Chu Thiên Giáng! Ta giúp ngươi cũng là có giá phải trả đấy, về sau phụ hoàng bố trí nhiệm vụ làm thơ cho huynh đệ ta thì sẽ giao cho ngươi đấy.
Tứ Hoàng tử nói xong, bĩu môi cười, "bưng" cái mặt to đi ra ngoài.
Chu Thiên Giáng thở phào một cái, cuối cùng qua được một cửa. Ngày mai đoán chừng vương gia sẽ chú ý sắp xếp, sẽ không đánh quá mạnh đâu.
Sự việc Vương Chủ Bạc bị đánh, trong một đêm đã truyền đi khắp các phủ trong kinh thành. Vương Thái Phó múa bút thành văn, viết liền ba tấu chương, chuẩn bị ngày mai sẽ dâng lên Hoàng thượng.
Tĩnh vương gia vốn có lòng tốt muốn lắng lại chuyện này, ai ngờ tới cái lòng tốt xử lý việc gọn gàng ấy, đã dấy lên con sóng đối nghịch của quan viên văn võ trong triều đường.