- Ừ… chuyện này… đám người âm thầm đêm nay… là người của thằng bé Chu Thiên Giáng.
Lâm Phong bất đắc dĩ nói ra tình hình thực tế, đêm nay, ông phát hiện đám người Mục Kỳ ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó, cũng biết đám người Chu Tứ không trốn thoát ánh mắt của họ.
- Mục Kỳ à, cũng không phải một mình mộ binh, kỳ thật những người đó đều là binh mã theo Thiên Giáng đánh đuổi Chu Diên Thiên. Đứa nhỏ Thiên Giáng này cũng thấy Thành Võ Hoàng đối với nó hơi bất công, nên mới trong cơn tức giận để lại người. Ngươi yên tâm, Lâm Phong ta có thể cam đoan, bọn họ tuyệt đối sẽ không ở kinh thành gây loạn.
Mục Kỳ khó xử nhìn Lâm Phong, dựa theo sứ mạng của y việc này nhất định phải trình báo, nhưng người trước mắt lại là Lâm Phong, là người Mục Kỳ tôn kính từ đáy lòng.
- Được rồi!
Mục Kỳ gật đầu.
- Lâm đại nhân, thuộc hạ đáp ứng người, việc này dừng ở đây, sẽ không còn người điều tra.
- Hảo huynh đệ, lão ca thay Thiên Giáng đa tạ!
Lâm Phong hơi cung kính khom người. Ông biết Mục Kỳ làm vậy đã vi phạm điều cấm của Niêm Can Xử. Có thể đồng ý, đúng làkhông dễ dàng.
Trong phủ tướng quân, Quách lão phu nhân vẫn chưa nghỉ ngơi. Bà đang đợi tin tức của Chu Thiên Giáng, lão phu nhân biết nhất định sẽ có người đến nói cho bà biết.
Đêm dài vắng người, cửa sổ Quách lão phu nhân vang lên ba tiếng "Ba ba ba". Quách lão phu nhân phất ống tay áo, ánh nến trong phòng lay động một hồi.
Ngoài cửa sổ truyền đến giọng nói già nua của Lâm Phong.
- Hết thảy mạnh khỏe, hai đứa nhỏ bình an. Chỉ có điều Thiên Giáng bắt sống Huyền Minh, hành hạ giết thị vệ của y thì hơi qua.
Đợi hồi lâu mới nghe lão phu nhân thở dài nói.
- Nói với Thiên Giáng, cẩn thận hậu cung!
Nói xong, lão phu nhân thổi tắt ngọn nến trong phòng. Lâm Phong bình tĩnh đứng trong chốc lát, không nghe thấy động tĩnh gì trong phòng nữa mới thở dài lặng lẽ rời đi.
Quách lão phu nhân ngồi trong phòng tối lo lắng thay Chu Thiên Giáng. Tĩnh Vương chỉ nghĩ đến phía Thành Võ Hoàng sẽ làm gì, mà không để ý đến lực lượng hậu cung. Trong lòng lão phu nhân rất rõ ràng, khi nữ nhân phẫn giận lên, sẽ bất kể hậu quả tiêu diệt kẻ thù. Huống chi, còn là vì con của mình!
Tin Chu Thiên Giáng hành hạ thị vệ trưởng Kinh Giao đại doanh Trịnh Sơn đã truyền khắp các phủ trong kinh thành chỉ trong một đêm. Lúc những viên quan này biết tin, chỉ sợ đêm nay sẽ xảy ra đại sự, thật không còn lòng dạ ôm lão bà ngủ.
Đặc biệt là tuần ti Hình bộ tin ha Thân Bách Công chẳng khác nào người mất hồn, nhắm mắt vào là gặp ác mộng. Chu Thiên Giáng trong đầu y chính là ác ma mọc răng nanh khiến y cả đêm không dám chợt mắt.
Chu Thiên Giáng vừa về phủ đã lập tức sai người khám chữa bệnh. Trong số người do Tam hoàng tử Huyền Nhạc phái tới có bốn người bị thương, nhưng tổn thương không nghiêm trọng. Những người này cũng không ở lại mà cáo từ quay về Nam viện của Tam hoàng tử.
Chu Thiên Giáng ngồi bên Thường Võ khẽ nói.
- Thường Võ đại ca, Huyền Minh thân là hoàng tử nên không thể giết hắn. Có một ngày chúng ta cứng cáp rồi, huynh đệ sẽ tự tay chém hắn báo thù cho huynh.
Thường Võ lắc đầu.
- Thế này Thường Võ đã thấy đủ rồi. Nghĩ tới một tên hải tặc như ta, đáng lẽ phải chết già trong lao tù cả đời, nhưng không ngờ cũng có thể làm quan viên rạng rỡ tổ tông. Đại nhân, không cần vì ta mà ảnh hưởng tới đại cục. Sau khi thương thế lành hẳn, Thường Võ sẽ tìm một nơi yên tĩnh an tâm dưỡng lão, không liên lụy tới đại nhân.
Chu Thiên Giáng áy náy, vỗ nhẹ hai cái.
- Yên tâm đi, ta sẽ tìm danh y tốt nhất thiên hạ tới chữa bệnh cho huynh, gân mạch đứt rời vẫn có thể nối. Không phải khoác lác, nhưng ở chỗ ta, dù đứt tay còn có thể nối lại. Giờ huynh phảu an tâm dưỡng thương, không nên suy nghĩ bật bạ, tổng quản hộ vệ, trong lòng chúng ta vĩnh viễn là Thường Võ đại ca.
Thường Võ cho là Chu Thiên Giáng trấn an y nên cũng không coi là thật. Chu Thiên Giáng bảo Hạ Thanh ở lại trò chuyện cùng Thường Võ, còn mình và những người khác đi tới tiền sảnh.
Chu Nhất lo lắng hỏi:
- Đại nhân, ngài thấy Hoàng thượng sẽ xử trí thế nào?
Chu Thiên Giáng nhìn Chu Nhất, bình tĩnh nói.
- Trước khi đi Hoàng thượng đã ngầm đồng ý ta làm như vậy. Chỉ cần không giết Huyền Minh, Hoàng thượng sẽ không trách cứ. Giờ Đại Phong triều nghèo tới sắp đi ăn xin, đối với Thành Võ Hoàng mà nói tiền còn quan trọng hơn con đẻ. Đúng rồi, phủ của Vương Thượng thanh và Tôn Bính, tổng cộng thu được bao nhiêu ngân lượng?
Cả ngày nay vội vàng an bài chuyện buổi tối, Chu Thiên Giáng còn chưa kịp hỏi thu được bao nhiêu ngân lượng
- Hai phủ đoạt được tổng cộng một triệu bốn trăm ngàn lượng, còn chưa tính châu báu.
Chu Thiên Giáng gật đầu.
- Đúng rồi, vậy đủ tiểu chuẩn rồi. Đợi trời sáng, chúng ta tăng thêm hỏa hầu, không tin bọn họ không giao.
Chu Nhất nghe xong căng thẳng.
- Đại nhân, quan phẩm và chức vị không giống nhau, đều phải dựa theo số lượng chưa nộp, chỉ e có quan viên bán nhà cũng không đủ số tiền phải nộp.
- Cũng không thể vơ đũa cả nắm, béo nhất là nha môn, kiểu gì cũng nhiều hơn chút. Chỉ cần có bạc, Hoàng thượng sẽ chẳng làm gì ta. Nhưng nếu không có…, ta đây đúng là thảm rồi.
Chu Thiên Giáng yên lặng nói.
Hành động đêm nay của Chu Thiên Giáng cũng không hề lỗ mãng, không có Thành Võ Hoàng cho phép hắn cũng không dám giết tướng sĩ trong quân. Thành Võ Hoàng trước lúc rời khỏi kinh thành đã nghĩ tới Huyền Minh có thể gây rắc rối nên mới cho Chu Thiên Giáng quyền lợi này. Những lời Thành Võ Hoàng nói, Chu Thiên Giáng không tiện nói với Tĩnh vương và Quách phu nhân để tránh họ thêm lo lắng. Nhưng Chu Thiên Giáng không ngờ, đại hoàng tử lại độc ác xuống tay với Thường Võ, thiếu chút nữa hại Chu Thiên Giáng giết y rồi ra ngoài chiếm núi làm vua
Sáng sớm hôm sa, Tĩnh vương ngạc nhiên khi không thấy có quan viên bao vây Tông Nhân phủ. Trong lục bộ ngoài Sở Vân cũng không thấy ai. Không có ai đến, Tĩnh Vương cũng bớt lo rồi.
Tông nhân phủ nhàn nhã nhưng chỗ bốn vị hoàng tử lại chật kín người. Đặc biệt là phủ của đại hoàng tử Huyền Minh, một mảnh khóc than giống như Hoàng thượng băng hà. Chu đại quan nhân như hung thần ác sát đã dọa đám quan viên này tới vỡ mật. Ngoài việc ôm chân cầu xin chủ nhân, bọn họ còn biết làm gì bây giờ.
Huyền Minh xanh mặt, y vẫn còn sợ hãi chuyện tối qua. Lớn như vậy, đây là lần đầu y được cảm nhận tử von guy hiếp. Vừa nghĩ tới thằng ngốc cầm thiết côn luân phiên đập xuống, lông tóc Huyền Minh đã dựng ngược lên.
Trong phủ Nhị hoàng tử cãi vã không ngớt, sáng sớm Huyền Xán đã bị hoàng hậu gọi vào cũng, sau khi trở về mới toán tính trận thế đè ép lại.
Hậu cung có con đường nhận tin của hậu cung, Ngạc quý phi vì chuyện đêm qua mà giận dữ, muốn Hoàng hậu hạ chỉ tróc nã ác tặc Chu Thiên Giáng. Tuy nhiên Hoàng hậu lại khá tỉnh táo, an ủi Ngạc Quý phi. Sở dĩ Phùng Thị có thể làm hoàng hậu, ngoài việc chu toàn nhiều năm với lão Thái hậu và Hoàng thượng thì còn nhờ vào sự nhạy bén cùng nhẫn nại hơn người.
Lần trước xung đột với Chu Thiên Giáng, Hoàng hậu đã biết Thành Võ Hoàng rất coi trọng người này. Thêm mấy lần điều tra, Hoàng hậu cũng biết Thành Võ Hoàng bị bạc bức tới không còn cách nào mới trọng dụng Chu Thiên Giáng. Nếu muốn Hoàng thượng mất lòng tin vào Chu Thiên Giáng, nhất định phải hạ thủ vào bạc trước.
Hoàng hậu và Ngạc quý phi khuyên hai vị hoàng tử khuyến cáo chúng thần trong ba ngày này không được phép giao ngân lượng, đợi Hoàng thượng về phải lập tức quỳ xuống can gián. Trong tay hai hoàng tử là các quan lớn trong kinh thành, hơn nữa Chu Thiên Giáng cũng không được yêu thích, nhất định bọn họ sẽ hưởng ứng. Hoàng hậu tin mình có thể ép Thành Võ Hoàng nhịn đau, cách chức Chu Thiên Giáng điều tra. Nếu không, chỉ cần hơn trăm người bãi quan cũng đủ chấn động trăm năm cơ nghiệp Đại Phong triều.
So với lão đại, phủ của Tam hoàng tử Huyền Nhạc tương đối yên tĩnh. Nhưng các quan viên này cũng hoảng loạn, Chu Thiên Giáng lục thân không nhận, ngay cả trước mặt Tĩnh vương còn rat ay giết chết thị vệ trưởng của Đại hoàng tử thì còn chuyện gì hắn không dám làm đây. Tam hoàng tử tâm lý vững vàng, tuy nói không nhiều nhưng lại khiến lòng người yên tâm.
Nơi truyền ra tiếng cười vui kia đúng là phủ Tứ lão đệ, nơi này đúng là xã hội thu nhỏ, vô cùng hài hòa. Chu Thiên Giáng càng mạnh bọn họ càng cao hứng. Tứ hoàng tử cũng vì chuyện này mà cảm thấy tự hào.
Ngoài An Sát Viện, Chu Thiên Giáng sai người đưa ba người Vương Thượng Thanh Cố Chú Đồng tới cửa, mỗi người đánh năm mươi trọng bản. Ba tên này như dẫm phải vận đen, không chỉ của cải mất sạch mà ngày nào cũng bị đánh. Sau khi đánh xong, Chu đại quan nhân còn sai Đại Ngưu đưa họ ra phố thị chúng. Chu Thiên Giáng làm vậy để sát muối vào lòng các quan viên. Còn ba tên quan kia giờ hối hận vô cùng, nếu cho họ chọn lại, có đánh chết cũng không theo Đại hoàng tử.
Chu Thiên Giáng ngồi ở bậc tam cấp hành lang chờ đám quan viên tới cửa nộp bạc. Kết quả, đợi tới toát mồ hôi cũng chưa thấy ai chủ động tới. Chu Thiên Giáng bắt đầu nóng ruột, cũng không thể dùng vũ lực ép buộc chúng tới. Mà, không làm xong việc, chỉ e người gây sự đầu tiên sẽ chính là Thành Võ Hoàng.
Lòng Chu Thiên Giáng nóng như lửa đốt, sao đám quan viên này cứng đầu như vậy, chẳng lẽ kiếp trước đều là đảng viên? Chuyện tối qua vẫn chưa dọa được bọn họ?
Nếu tiếp tục đối kháng. Chu Thiên Giáng rơi vào thế khó. Ba người Cố Chí Đồng không phải Trịnh Sơn, bọn họ là quan viên, muốn giết cũng phải có hoàng lệnh.