- Đại nhân, Tứ điện hạ, điều này không thể được. Tiểu nhân phụng mệnh bảo hộ sự an toàn đại nhân cùng Tứ điện hạ, nếu chẳng may xảy ra bất trắc, tiểu nhân gánh không nổi trách nhiệm đâu.
Vương Nghĩa xuống ngựa quỳ nói.
- Yên tâm đi, tách khỏi ngươi bản đại nhân mới có thể an toàn hơn. Nhớ kỹ, dọc đường đi nếu có quan viên lại đây dâng tặng lễ vật, tiền biếu cứ nhận lấy, nói bản quan và Tứ Hoàng tử thân thể không thoải mái, trước khi tới Hà Đô phủ xin miễn không tiếp khách.
Chu Thiên Giáng dặn dò.
Vương Nghĩa nhìn dáng vẻ vô cùng nghiêm túc của Chu Thiên Giáng, anh ta cũng không có quyền phản kháng mệnh lệnh của Chu Thiên Giáng. Tuy nhiên vẫn nghi hoặc hỏi:
- Đại nhân, đã đi Hà Đô phủ, vì sao phải đi vòng Định Viễn phủ? Đi như vậy, chỉ sợ phải đến trễ mười ngày lộ trình.
Chu Thiên Giáng cười khẩy một tiếng:
- Hừ, không đi như vậy, chỉ sợ ngươi căn bản sống không nổi tới lúc đến Hà Đô phủ. Không cần dông dài nữa, nhớ kỹ lời ta nói, cứ gióng trống khua chiêng mà đi. Bắt đầu từ bây giờ, bản quan giao mọi quyền hành cho ngươi.
Trong lòng Vương Nghĩa khẽ dao động, anh ta cũng đã từng là Thiên tổng kinh qua chiến trận, lập tức hiểu được có lẽ con đường phía trước có nguy hiểm gì đó khiến Chu đại nhân phải đi đường vòng.
Vương Nghĩa không dám nói thêm cái gì nữa, nếu anh ta phải làm thế thân, chỉ có thể tận lực mà làm, không để lộ ý đồ thực sự của Chu đại nhân cùng Tứ Hoàng tử.
Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử đi vào đoàn lái buôn, hai người cùng lên một chiếc xe. Quan đội và thương đội chia làm hai ngả, không đi con đường nối thẳng tới Hà Đô nữa mà đi về hướng mục tiêu của mình.
Chu Thiên Giáng từ sau khi hạ bệ uy phong của Đại Hoàng tử Huyền Minh, lúc nào cũng phòng bị y đến trả thù. Không riêng gì phủ đệ của Huyền Minh và Huyền Xán, ngay cả đại doanh Kinh Giao Chu Nhị cũng phái người theo dõi. Mấy hôm trước đại doanh Kinh Giao bỗng nhiên xuất hiện năm ngàn kỵ binh hạng nặng rời khỏi doanh trại đi về phía nào đó không xác định, người phụ trách theo dõi mãi cho đến chạng vạng cũng không thấy đội binh mã này trở về doanh trại, liền lập tức báo cáo tin tức cho Chu Nhị.
Đám người Chu Thiên Giáng sau khi phân tích, cảm thấy con đường đi thẳng tới Hà Đô phủ nhất định rất nguy hiểm. Trong thời buổi loạn lạc thế này, Hoàng thượng xuất kinh vi hành còn có kẻ dám ám sát, huống hồ Huyền Minh lại hận hắn như vậy. Chu Thiên Giáng lập tức bàn bạc cùng Huyền Châu, để đám người Chu Nhất ra khỏi thành trước, đợi ở ngã ba đường này. Đến lúc đó bọn họ tách khỏi đại đội, đi vòng Bành Thành phủ, rồi từ đó đi Hà Đô. Về phần quan binh đi cùng, Chu Thiên Giáng cũng không muốn dấn thân vào miệng cọp, cho nên mới để bọn họ đi vòng một khoảng cách nhất định nhằm đánh lạc hướng.
Đương nhiên, Chu đại quan nhân cũng không có ý định buông tha cho Huyền Minh. Mặc kệ nhánh binh mã này của hắn có mục đích gì, đều phạm vào điều tối kỵ của nhà binh. Cho nên, trước khi Chu Thiên Giáng rời khỏi kinh thành, đã để lại một phong thư nhờ người chuyển tới vị Vương thái phó công minh liêm chính. Chuyện điều động binh mã dùng cho việc tư cứ để cho lão thần này và Hoàng thượng tranh luận đi.
Chu Thiên Giáng áp chế đoàn xe không đến tám mươi người, nhưng đều là những tay lão luyện. Trong đó chẳng những có ám tử mà Lâm Phong và Chu Nhất đích thân dạy dỗ, còn có hai mươi hộ vệ trong cung mà Tứ Hoàng tử trọng dụng nhất.
Mười mấy chiếc xe chầm chậm đi, Đại Hoàng tử Huyền Minh và Nhị Hoàng tử Huyền Xán vốn đã chẳng vui vẻ gì, lại còn bị lão thần tấu một bản vạch tội.
Chu đại quan nhân đi ra bên ngoài, chuyện trong nhà hắn cũng lười hỏi. Xe ngựa đi được năm ngày, dần dần cách xa kinh thành. Chu đại quan nhân mặc phục trang thân sĩ, đầu đội mũ chỏm, bộ dạng giống như một địa chủ giàu có. Còn Tứ Hoàng tử một thân văn sĩ, nghiễm nhiên trở thành sư gia bên người Chu Thiên Giáng.
- Thiên Giáng, đằng trước là địa giới Bành Thành rồi, Bành Thành phủ này thanh danh không tệ, chúng ta có phải đã gặp qua rồi không?
Huyền Châu khẽ vung quạt xếp hỏi.
- Lão Tứ, mẹ mấy cái thứ thanh danh đó đều là giả tạo đấy. Ngươi xem dọc theo con đường này dân chúng lầm than nghèo khổ, ta thật không đành lòng. Nếu thật là một vị quan tốt, lão tử sẽ cho y một số bạc để y quan tâm tới dân chúng một chút.
Chu Thiên Giáng nhìn dân chúng đi lại phía xa xa, một đám gầy trơ cả xương, quần áo rách nát.
Huyền Châu cau mày thở dài một tiếng:
- Triều Đại Phong thuế khóa nặng nề, ngân khố quốc gia thu không đủ bù chi. Một khi miễn giảm thuế khóa, chỉ sợ Phụ hoàng không cách nào nuôi sống một quốc gia nhiều binh mã như vậy.
Chu Thiên Giáng cười khẩy, hắn trước giờ chưa từng tranh luận cùng Huyền Châu. Các đô phủ Triều Đại Phong đều có binh mã đóng quân, nhưng chỉ khi nào chiến tranh thực sự nổ ra, còn thì những người này căn bản chỉ là một đám rác rưởi. Có điều đối với đô phủ đại quan mà nói, đám binh mã này chính là công cụ để bọn chúng hà hiếp dân lành.
Còn có hai ngày nữa là tới Bành Thành phủ, đoàn xe dừng lại chuẩn bị ăn cơm trưa rồi mới đi tiếp. Chỗ hẻo lánh này muốn tìm một quán trọ cũng không có, đám người Chu Nhất đành phải chôn nồi nấu cơm.
Mọi người đang dùng bữa thì thấy phía sau xuất hiện một đội người ngựa. Đội xe này chỉ có ba chiếc xe ngựa cũ nát, trên một chiếc xe còn đang treo một cái biển, trên đó viết ba chữ "Hồng Gia Ban".
Chu Nhất cảnh giác nhìn:
- Thiếu gia, là đoàn xiếc mãi nghệ đấy.
Sau khi ra khỏi kinh thành, Chu Thiên Giáng thống nhất lại cách xưng hô, tự xưng "Thiếu gia”, gọi Huyền Châu là "Sư gia" .
Chu Thiên Giáng gật gù, hắn vốn tưởng chỉ là một đoàn kịch hát nhỏ đi ngang qua, không ngờ đoàn người ngựa kia lại dừng lại.
Một gã khoảng chừng bốn mươi tuổi đi tới:
- Tại hạ là Ban chủ Hồng Gia Ban, không biết vị nào là chủ đoàn xe?
Chu Thiên Giáng nghi hoặc đứng lên, hắn vừa đứng lên, đám người Chu Nhất - Hạ Thanh nhìn có vẻ như rất tùy ý phân tán ở hai bên Chu Thiên Giáng.
- Chính là ta, có chuyện gì thế?
Chu Thiên Giáng nhìn đối phương nói.
- Ồ, tại hạ có lễ, không biết các hạ xưng hô như thế nào.
Vị Hồng ban chủ khách khí hỏi.
- Đây là Chu thiếu gia nhà ta.
Chu Nhất đáp.
Hồng ban chủ chắp tay làm lễ,
- Chu gia, tại hạ muốn cùng ngài thương lượng chút chuyện, chúng tôi muốn mua ít lương thực từ chỗ ngài sống qua ngày, mong Chu gia có thể khai ân. Hai ngày trước lúc đi ngang qua trấn đã để lỡ mất việc mua lương thực, chỉ sợ hai ngày nữa mới có thể tới Bành Thành, gánh hát cũng có nhiều đứa nhỏ, tiểu lão nhân cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi.
Hồng Ban chủ cười xấu hổ.
Chu Thiên Giáng nhìn những ánh mắt đang khắc khoải mong chờ trên đoàn xe cách đó không xa, cảm thấy hành tẩu giang hồ thế này quả thật không dễ dàng gì.
- Hồng ban chủ, gọi người của ngươi lại đây cùng ăn đi. Về phần lương thực, ăn xong hãy nói.
Chu Thiên Giáng rộng lượng nói.
- Cái này…hay là thôi vậy, chúng tôi chỉ mua một chút lương thực, đủ qua hai ngày này là được.
Hồng ban chủ nhìn rượu thịt trên bàn, không kìm nổi nuốt nước miếng.
Huyền Châu bật cười:
- Hồng ban chủ, chúng ta không thu bạc của ngươi đâu, ra ngoài vốn là để kết giao bằng hữu mà.
Hồng ban chủ nghe xong liền cảm kích cúi đầu,
- Đa tạ các vị… đa tạ…!
Vừa rồi ông ta chỉ sợ Chu Thiên Giáng thu tiền, đối với bọn họ mà nói quả thực là kham không nổi.
Một đám người nam nữ già trẻ chạy tới, Hồng Ban chủ cũng rất quy tắc, không cho phép mọi người dùng bữa mà chỉ lấy chút cơm trắng.
Tứ Hoàng tử chăm chú nhìn một Hồng y nữ tử. Nàng cũng cảm nhận được ánh mắt của Huyền Châu, e thẹn cúi đầu.
Chu Thiên Giáng nhìn thấy liền nhỏ giọng nói:
- Lão Tứ, có phải đã nhắm con người ta rồi không, nha đầu kia trông cũng thật thuần khiết, chăm chỉ bồi dưỡng vài hôm nhất định sẽ xinh đẹp vô cùng.
- Ngươi đi chết đi, cái đồ không biết liêm sỉ. Ta chỉ cảm thấy một cô gái gầy yếu như vậy bước chân vào chốn giang hồ quả thật không dễ dàng gì.
Tứ hoàng tử trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng chẳng qua chỉ đùa một chút chứ không hề có có ý gì. Cơm nước xong xuôi, Tứ hoàng tử tặng miễn phí cho Hồng Gia Ban bốn túi lương thực. Hồng ban chủ vô cùng xúc động, cúi đầu cảm ơn mọi người. Trước khi đi, vị Hồng y nữ tử còn cảm kích liếc nhìn Huyền Châu một cái, làm cậu ta đứng ngây ngốc cả nửa ngày.
Đoàn người ngựa của Hồng Gia Ban thì không được nhàn nhã như vậy, sắp xếp lương thực xong liền gấp rút lên đường. Nhóm người Chu Thiên Giáng ăn cơm xong, Hồng Gia Ban đã sớm không còn thấy bóng dáng.
Hai ngày sau, đám người Chu Thiên Giáng rốt cuộc cũng tới được Bành Thành. Có thể nói tình hình ở Bành Thành tốt hơn dọc đường đi rất nhiều, cũng coi như tương đối phồn hoa.
Đoàn xe đang đi, chợt nghe phía trước có tiếng ồn ào náo loạn. Chu Thiên Giáng và Tứ Hoàng tử xuống xe thì thấy một đội quan binh đang bắt bớ người.
- A! Đây chẳng phải người của Hồng Gia Ban sao?
Huyền Châu giật mình nói.
Không cần cậu ta nói Chu Thiên Giáng cũng nhìn ra, một đám quan binh đang đập phá phục trang đạo cụ của Hồng Gia Ban, còn lôi kéo người trên xe. Mà đám quan binh muốn bắt đi, một người là Hồng ban chủ, người còn lại chính là vị Hồng y nữ tử kia.
- Chu Nhất, bí mật cứu bọn họ ra.
Tứ Hoàng tử bỗng khẩn trương nói.
Chu Nhất thoáng sửng sốt nhìn về phía Chu Thiên Giáng. Chu đại quan nhân mỉm cười, lặng lẽ gật đầu.