- Ha ha ha ha! Cuối cùng cũng đợi được các ngươi rồi.
Một chiếc thuyền lớn trong đó vọng lại tiếng cười lớn.
Một tên mặc áo xám đứng ở bên thuyền:
- Chu Thiên Giáng, Huyền Châu, đều ra cả đi! Ta là Trác Hành quân sư dưới trướng Quốc Cữu gia, phụng lệnh của Quốc Cữu gia đến đánh chết tên cẩu tặc Chu Thiên Giáng. Về phần Huyền Châu điện hạ, Quốc Cữu gia niệm tình thân nên có thể tha mạng cho Người nhưng nhất định phải đi cùng bản quân sư đến phương bắc.
Đám quân của Quỷ Y Trác Hành reo hò.
Sau khi hắn ta nhìn thấy Đại Ngưu thì càng cho rằng Chu Thiên Giáng đang ở trên thuyền. Đại Ngưu là một người nổi tiếng trong kinh thành, người trong kinh thành đều biết hắn ta là người hầu của Chu Thiên Giáng, gần như là một tấc không rời. Trác Hành đã phát hiện Đại Ngưu ở trên thuyền thì chứng tỏ Chu Thiên Giáng cũng chắc chắn ở đó.
Vừa nghe thấy đối phương là người của Chu Diên Thiên thì mặt của Huyền Châu vàng lại. Nếu như nói đối phương là thủy tặc thì có lẽ nói ra thân phận Hoàng tử còn có thể hù dọa bọn chúng, nhưng gặp phải bọn “tàn dư” của Chu Diên Thiên thì Huyền Châu hiểu rằng không chết cũng sẽ bị bắt đến phương bắc làm con tin.
Đại Ngưu ở miệng khoang thuyền, cẩn thận nhìn xung quanh:
- Chết tiệt! Phải liều mạng với bọn chúng rồi. Tất cả những người chèo thuyền nghe đây! Chèo thuyền vào bờ ngay, nếu như ai không nghe thì ta sẽ đập chết người đó tại chỗ.
Lúc này Đại Ngưu bình tĩnh lại, đưa ra một quyết định chính xác nhất trong cuộc đời hắn.
Những người chèo thuyền không dám không nghe, vội vàng đẩy mái chèo, thuyền lớn bắt đầu chuyển động. Trác Hành cười lạnh một tiếng:
- Đội thư sát (*), theo ta lên!
Nói xong, Quỷ Y Trác Hành thả người bay lên thuyền lớn của Huyền Châu.
(*) đánh lén
Quỷ Y không cho người bắn tên, y muốn bắt sống Chu Thiên Giáng và Huyền Châu. Nếu như có thể bắt sống hai người này đưa đến phương bắc thì đây là một sự đả kích không nhỏ đối với triều Đại Phong. Đặc biệt là Chu Thiên Giáng, đại quân trấn thủ phương bắc, về cơ bản đều là đại quân hắn ta huấn luyện ra ở Thục Thiên.
“Chà…Chà..Chà”, hai mươi mấy bóng người vượt lên thuyền lớn của Huyền Châu. Nhưng lúc này thuyền lớn cũng bắt đầu thay đổi đầu thuyền, cuối cùng cũng giữ được khoảng cách năm mét với bốn chiếc thuyền kia.
- Ngưu đại nhân! Bảo vệ Hoàng tử, để chúng tôi đến đối phó với bọn chúng!
Một quan thị vệ hô lên một tiếng, đem theo những thị vệ phía sau xông ra ngoài.
Đại Ngưu rất cẩn thận, bảo vệ Huyền Châu nấp ở trong khoang thuyền. Y hiểu bản thân mình là lá chắn cuối cùng, ngộ nhỡ những tên thị vệ kia không địch lại được thì cũng chỉ có y mới có thể ngăn cản lại thôi.
Những kẻ mà Quỷ Y Trác Hành mang đến đều là cao thủ giang hồ, những thị vệ này căn bản không phải là đối thủ của bọn chúng. Nhưng đám thị vệ từng người từng người một đều liều mạng, Trác Hành tạm thời cũng không bắt được bọn họ.
Thân thể Huyền Châu có chút run rẩy, hoảng sợ nhìn bên ngoài. Trên đầu Đại Ngưu toát mồ hôi, thỉnh thoảng từ cửa sổ nhìn không ngớt vào bờ gần đó.
- Huyền Châu điện hạ không phải sợ, có Đại Ngưu thần ở đây bảo vệ thì Người sẽ không sao đâu.
Đại Ngưu quay đầu lại an ủi một câu.
Mặt sông cũng không được coi là rộng, mắt thấy thì vẫn còn khoảng mười mét nữa mới tới bờ. Lúc đó Quỷ Y Trác Hành cũng xông vào, hắn căn bản là không lo lắng gì cả. Bởi vì bên bờ còn mai phục người ngựa nữa, cứ coi như cập bờ rồi thì mấy người này cũng không có đường thoát.
Trác Hành nhìn thấy trong khoang thuyền chỉ có hai người Huyền Châu và Đại Ngưu, không khỏi giật mình:
- Chu Thiên Giáng đâu, nấp cũng vô dụng thôi. Bổn quân sư đã bày ra thiên la địa võng thì các ngươi căn bản là chạy không thoát đâu.
Trác Hành nói với Đại Ngưu.
Đại Ngưu đột nhiên ngẩng đầu nhìn nóc khoang thuyền, y muốn xem xem thiết côn của mình có thể mở ra không. Ai biết được Trác Hành lại hiểu lầm, cứ tưởng rằng trên nóc thuyền có mai phục, vội vàng vung đao nhìn lên trên. Trong lúc Trác Hành giở võ công ra thì thiết côn của Đại Ngưu vung lại “bộp” một cái.
- Đi chết đi!
Đại Ngưu hô lớn một tiếng, trên mặt còn mang theo nụ cười hưng phấn.
Công phu của Trác Hành không phải Đại Ngưu có thể so sánh được. Nhìn thiết côn nện xuống, Trác Hành “hừ” lạnh một tiếng rồi nghiêng người sang phải, đao trong tay đâm vào tim Đại Ngưu.
Cũng đáng đời tên Trác Hành xui xẻo. Nếu như theo phản ứng của người bình thường thì cú nghiêng người đó của hắn nhiều nhất là đập thương cánh tay trái, nhưng đối phương chết là cái chắc. Vì vậy Trác Hành dùng chiêu này là ép Đại Ngưu rút chiêu, ai biết được lại gặp một kẻ “phổi bò”, Đại Ngưu căn bản là không nhìn mũi đao của Trác Hành.
Trong phút chốc, mặt của Trác Hành bỗng biến sắc. Trận này hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay, căn bản không cần phải liều mạng với Đại Ngưu. Đến khi Trác Hành rút chiêu thì Đại Ngưu đột nhiên lên trước “nghênh đón”.
Chỉ nghe thấy tiếng “Keng!”
Trác Hành bị lực đạo của Đại Ngưu chấn áp lui về phía sau mấy bước. Vẫn chưa đứng vững thì hai tên thị vệ toàn thân đều là máu liền xông vào.
- Đại Ngưu! Mau dẫn điện hạ rời đi, chúng ta sẽ trói hắn ta lại!
Một thị vệ trong đó hô lên xong thì liều mình xông vào chém Trác Hành, căn bản là không để ý đến sự sống chết của chính mình.
Đại Ngưu ra bên ngoài nhìn thì thuyền lớn vẫn còn 2-3 mét nữa mới đến bờ. Đại Ngưu kẹp cánh tay trái, kẹp Huyền Châu ở dưới nách.
- Các huynh đệ, hãy ngăn chặn những tên khốn khiếp đó, Đại Ngưu nhất định sẽ quay về báo thù cho các người.
Đại Ngưu hô xong, cúi đầu xô vào vách khoang.
Đại Ngưu đem theo một mảnh gỗ vụn phóng xuống, lúc hai chân đặt được xuống mặt đất thì Đại Ngưu hưng phấn kêu lên một trận.
Đại Ngưu kẹp lấy Huyền Châu, vừa mới chạy được vài bước thì cả người lập tức dừng lại. Ở phía trước cách đó không xa, Đại Ngưu đã nhìn thấy ba mươi mấy con ngựa xông lại trước mặt. Những kẻ trên ngựa, tất cả đều cầm trong tay cung tên nhắm vào Đại Ngưu.
Mặt Đại Ngưu biến sắc, đặt Tứ Hoàng tử Huyền Châu trên mặt đất.
- Đừng bắn! Ta đầu hàng.
Đại Ngưu hô to, hai tay giơ thiết côn lên.
Tứ Hoàng tử Huyền Châu bất lực ngồi trên mặt đất, đối mặt với hơn ba mươi người ngựa, cậu ta biết Đại Ngưu làm như vậy là không sai. Chớ thấy đầu óc Đại Ngưu không thông minh, những thời khắc quan trọng hắn ta cũng hiểu đối phương không muốn giết Tứ Hoàng tử Huyền Châu. Nếu như dũng mãnh xông lên thì rất có thể sẽ ép đối phương ra tay, một khi Tứ Hoàng tử chết ở bên ngoài thì Thành Võ Hoàng cùng với đại thần trong triều tuyệt đối sẽ không tha cho Chu Thiên Giáng. Điều này chẳng khác gì Chu Thiên Giáng không bảo vệ được, dẫn đến Hoàng Tử phải chết thảm. Vì vậy Đại Ngưu đã chọn cách đầu hàng, chỉ cần có thể sống thì còn có cơ hội trốn được.
Hai mươi mấy tên thị vệ Huyền Châu mang theo, toàn bộ đều chết thảm trên thuyền; bao gồm cả mấy người chèo thuyền mà thuê được, Quỷ Y Trác Hành cũng không tha cho bọn họ.
Trên bãi cỏ bên bờ thì Quỷ Y Trác Hành nhìn thấy Đại Ngưu và Tứ Hoàng tử bị trói, ngoài sự hưng phấn thì cũng không tránh khỏi có chút thất vọng. Theo gã ta thì Tứ Hoàng tử căn bản không thể so sánh với Chu Thiên Giáng được, mặc dù là bắt Tứ Hoàng tử Huyền Châu về phương bắc đơn giản là để hoàng thất Đại Phong bị mất mặt, không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào đối với đại quân Phương Như Hải trấn thủ phương bắc. Quan trọng nhất chính là Chu Thiên Giáng không chết thì An Sát viện sẽ không sụp đổ, cách tân của Thành Võ Hoàng sẽ vẫn được tiếp tục.
- Nói! Hiện giờ Chu Thiên Giáng ở đâu?
Quỷ Y Trác Hành lạnh lùng nhìn Huyền Châu.
Huyền Châu bị dọa toàn thân run rẩy nhưng cậu ta biết việc này có liên quan đến vận mệnh của Đại Phong triều. Một khi cậu ta và Chu Thiên Giáng “xong đời” thì có thể nói trong vòng nửa tháng, dân chúng Hà Đô sẽ mất đi hi vọng, bị ép đến mức tạo phản.
- Chu đại nhân đã áp tải tội ngân ở Bành Thành về kinh thành trước rồi.
- Dựa vào cái gì mà giết ta, chức quan của ông đây cũng không nhỏ đâu, ta dù gì cũng là Thông phán của An Sát viện.
Mấy người không cần biết đúng sai, lên trước đè Đại Ngưu xuống, một kẻ cao to trong đó giơ khoái đao lên.
- Khoan!
Trác Hành giơ tay lên ngăn hành hình lại:
- Tứ điện hạ! Thần sẽ cho Người một cơ hội nữa, nếu như Người vẫn còn nói lung tung thì ngay sau đó đầu của tên tiểu tử này sẽ rơi xuống đất.
- Mẹ nó! Sớm biết đầu hàng cũng vẫn phải chết thì ban nãy ông đây đã liều mạng rồi. Tứ điện hạ! Không thể nói! Mạng của ông đây không đáng tiền, giết thì giết đi! Ông đây cũng là một hảo hán đấy!
Đại Ngưu giãy dụa, trừng mắt nhìn, hận không thể dùng ánh mắt giết chết Trác Hành.
Huyền Châu nhìn Đại Ngưu rồi lại nhìn những người xung quanh một chút, thở dài một tiếng:
- Được rồi! Ta có thể nói ra hành tung của Chu Thiên Giáng, nhưng các ngươi không được làm thương Đại Ngưu. Nếu như không đồng ý thì có chết ta cũng không nói.
Huyền Châu phát hiện phỉ tặc của Trác Hành cũng không quá một nghìn người. Cậu ta biết Chu Thiên Giáng còn có năm trăm người ngựa ngầm không để bên ngoài biết. Sự việc Bành Thành công kích giết Triệu gia, cách nói bên ngoài là Chu Thiên Giáng dùng binh mã gần đấy, không ai biết được năm trăm người đó là quân đội riêng của Chu Thiên Giáng. Nếu như bây giờ những đám nghịch tặc này mạo muội đánh chết Chu Thiên Giáng thì có lẽ sẽ bị tên Chu Thiên Giáng đó “cắn” lại một cái, tiêu diệt hết bọn chúng.
Bản thân Trác Hành cũng không định giết chết Đại Ngưu. Chớ thấy Đại Ngưu không đáng tiền nhưng dù gì y cũng là quan viên triều đình, áp giải đến phương bắc ít nhiều cũng có công lao. Trác Hành khoát tay, mấy người liền thả lỏng Đại Ngưu ra.