Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Giáng Đại Vận

Chương 182: Long nhan vui mừng (1)

Chương 183: Long nhan vui mừng (1)





- Đợi lúc cha Người đến thì cứ nói cái Chu Ký này là hai chúng ta kết hợp mở. Chỉ cần Người nói như vậy thì thần bảo đảm có thể hóa giải được chuyện này.

Chu Thiên Giáng cười mỉm nhìn Huyền Châu.

- Khốn khiếp! Ta muốn quất chết ngươi, chuyện nghiêm trọng như vậy mà ngươi dụ dỗ ta, có phải muốn phụ hoàng đày ta vào “lãnh cung” không?

Huyền Châu tức giận nói.

- Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của Người kìa! Thần để Người “đội cả nửa Lôi Tử” chắc chắn sẽ có thể giải quyết được việc này. Đưa lỗ tai lại đây, bổn đại nhân mở mang khiếu cho.

Chu Thiên Giáng nói xong, ghé vào bên tai của Huyền Châu nhỏ giọng nói vài câu. Huyền Châu ngẩn người ra, từ từ gật đầu theo, sắc mặt dần dần bình tĩnh lại.

Hai người này bàn luận bí mật trong phòng. Chu Thiên Giáng bấm đốt ngón tay đếm ngày, đoán chừng Thành Võ Hoàng nhanh nhất cũng vẫn còn năm ngày nữa mới có thể đến Thục Thiên. Mấy ngày này, hắn ta nhất định phải đem tài sản Chu Ký ngâm nước “hơn một nửa” mới được. Hơn nữa, còn phải nghĩ cách biến những ngân lượng giữ của riêng mình thành “ của chung”.

Buổi sáng ngày hôm sau, Chu Tam- chủ quán Chu Ký Ngân Lâu triệu tập tất cả thành viên quan trọng của Chu Ký lại, Chu Thiên Giáng bí mật mở một cuộc họp với bọn họ. Sau khi họp xong, tất cả mọi người ở Chu Ký sẽ chạy đến các trang trấn xung quanh, Chu Tam sẽ để những người này cầm áp phiếu của Chu Ký Ngân Lâu. Chỉ cần người ký tên ở bên trên thì chẳng khác gì gom một trăm lạng bạc cho Chu Ký. Đến lúc cuối năm, những số bạc này sẽ như trả lại vậy.

Dân chúng vừa nghe, việc cho bạc không như này thì ai mà không muốn chứ, thiên ân vạn tạ, rõ ràng đã biến Chu Ký thành vạn nhà sinh Phật rồi. Nhưng người của Chu Ký nói cho dân chúng biết, để bọn họ không cần cảm kích Chu Ký, mà là cảm tạ Thành Võ Hoàng, nói đây là ý của Hoàng thượng. Ngoài ra, báo cho mọi người, nếu chẳng may có người hỏi thì nói mấy tháng trước đã thu gom xong bạc rồi. Ai mà tiết lộ bí mật thì không những đến cuối năm không có bạc mà chỉ e còn bị ngồi tù nữa đấy.

Dân chúng trong trang trấn đều lấy gia tộc làm trung tâm, chuyện tốt như vậy ai cũng muốn được tiền. Tộc trưởng bảo vệ gia tộc nên tự mình hạ lệnh đều phải làm theo cách nói của Chu Ký Ngân Lâu, bất cứ ai cũng không được nói sai. Không những là dân chúng những trang trấn xung quanh mà bao gồm cả thương hộ bình dân trong thành Thục Thiên, Chu Tam cũng bắt đầu phát tiền thưởng để mọi người nói Thành Võ Hoàng “Tốt”.

Chu Thiên Giáng làm đủ mọi công sức, hắn ta muốn để Thành Võ Hoàng biết rằng “Chu Ký” này thành lập không phải vì một mình hắn mà là vì triều Đại Phong. Ngoài ra, có sự gia nhập của Huyền Châu thì Chu Thiên Giáng chẳng khác gì là dự trữ tài vật cho tương lai của Hoàng tử. Càng huống hồ, những số bạc này không phải “Một mình tạm giữ”, tài sản của Chu Đại Trung, mà là dân chúng “góp lại” mà được.

Chu Nhất tự mình chạy trăm dặm, giám sát chặt chẽ khách thương qua lại. Bởi vì hắn rất quen thuộc với những Thanh Long Vệ kia, chỉ cần đoàn xe của Thành Võ Hoàng vừa đến thì bảo đảm không tránh khỏi ánh mắt của Chu Nhất được.

Chu đại quan nhân sắp xếp xong tất cả, bây giờ mọi việc đã sẵn sàng, chỉ thiếu Thành Võ Hoàng đến mà thôi. Chu đại quan nhân cảm thấy chỉ những “Vui mừng ca hát” như này thì có thể làm Thành Võ Hoàng vui mừng khôn xiết. Hắn ta thật không ngờ, lần này Thành Võ Hoàng không những muốn truy cứu chuyện của Chu Ký Ngân Lâu mà còn muốn truy cứu trách nhiệm Chu Thiên Giáng lừa Hoàng tử đi tìm dân nữ, huyết thống Hoàng thất không thể mất đi, điều này đối với hoàng tộc mà nói là một chuyện vô cùng lớn.

Thành Võ Hoàng một đường xuôi nam, mỗi lần đến một thành trì, đều phải khảo sát một chút cuộc sống của dân chúng. Thành Võ Hoàng phát hiện càng tới gần Thục Thiên, điều kiện cuộc sống của dân chúng cũng đang không ngừng nâng cao. Thục Thiên Phủ vị trí địa lý ở giữa, bất luận Đương Vân ở phía nam, hay là Thiên Thanh phương Bắc, đều khó có khả đưa chiến hỏa tới địa giới Thục Thiên. Nếu có thể đánh đến nơi đây, vậy thì triều Đại Phong cơ bản xem như xong rồi. Hơn nữa khí hậu hợp lòng người, rất thích ứng với sự phát triển của cây nông nghiệp, những yếu tố này đã tạo ra điều kiện Tiên Thiên giúp Thục Thiên giàu có.

Đoàn xe của Thành Võ Hoàng chỉ có ba chiếc xe ngựa, được sáu mươi Thanh Long Vệ cẩn thận cảnh giới. Bất kỳ những thương đội nào đi qua, đều bị bọn họ nhìn chằm chằm từng người một bởi ánh mắt sắc bén. Ở mặt ngoài nhìn đoàn nhân mã này không giống thương đội, mà giống như quý nhân đạt quan đi thăm người thân hơn.

- Vệ Triển, còn bao lâu thời gian có thể đuổi tới Thục Thiên.

Trong chiếc xe ngựa rất rộng, Thành Võ Hoàng tựa nửa người vào chiếc giường mềm hỏi Vệ Triển.

- Tăng tốc một chút, thì đêm nay là có thể tới. Tuy nhiên, cho dù tới nơi thì chỉ sợ cửa thành cũng đã đóng. Chúng ta chi bằng ở thành nhỏ phía trước ở lại một đêm, ngày mai thong thả chạy tới Thục Thiên.

Vệ Triển nhìn ra Thành Võ Hoàng hơi mỏi mệt, nhẹ giọng nói.

Đi ra bên ngoài ngồi trên xe ngựa xóc nảy, cho dù bên trong xe có thoải mái hơn, cũng không có thể so sánh với đại nội hoàng cung. Thành Võ Hoàng đã năm mươi với đoạn đường này, quả thật cảm thấy rất mệt nhọc.

- Ôi…! Thể cốt Trẫm không còn như trước kia nữa rồi. Năm đó lên ngựa cầm đao, trẫm cũng có thể xông pha trận mạc. Nhưng hiện tại, ngay cả ngồi trong xe ngựa cũng cảm thấy có chút ăn không tiêu.

Thành Võ Hoàng nói xong, cười khổ một tiếng rồi ngồi thẳng người.

- Hoàng thượng, phỏng chừng ở kinh thành Tĩnh Vương đã tuyên bố ngài đi tuần. Theo thần thấy, chúng ta ở lại Thục Thiên ba ngày, rồi lập tức trở lại kinh thành.

Vệ Triển lo lắng nói.

Bọn họ lúc đi không người nào biết, nhưng ở Thục Thiên một khi công khai lộ diện, sẽ bại lộ hành tung của hoàng thượng. Bởi như vậy, lúc trở về càng phải cẩn thận gấp bội. Vệ Triển đã tính toán kỹ lưỡng, lúc hồi kinh, ở phụ cận điều động một vạn đô thành binh mã đi theo hộ giá, bảo đảm sự an toàn của Thành Võ Hoàng.

Thành Võ Hoàng yên lặng gật gật đầu:

- Chu Thiên Giáng và Huyền Châu đã tới chưa?

- Căn cứ mật báo từ Thục Thiên, vài ngày trước họ đã tới Thục Thiên Phủ.

Vệ Triển đáp.

Thành Võ Hoàng hừ lạnh một tiếng:

- Hừ, lần này để Chu Thiên Giáng và Huyền Châu cùng trẫm hồi kinh đi. Còn để hai tiểu tử này du đãng khắp nơi, chỉ sợ đều sẽ ôm vài đứa con rơi về.

Vệ Triển yên lặng liếc mắt nhìn Thành Võ Hoàng một cái:

- Chu Thiên Giáng tuần tra thiên hạ, chủ ý của hoàng thượng là để hắn gom góp ngân lượng triều đình. Thần vẫn cảm thấy, mặc kệ Chu Thiên Giáng có bao nhiêu sai lầm, cần phải chờ sau khi hắn tuần tra thiên hạ mới xử trí.

Sắc mặt của Thành Võ Hoàng có chút nổi giận:

- Không cần thiết, tiểu tử này công lớn, tai họa càng lớn. Huyền Châu đi theo hắn lâu, chỉ sợ cơ bản nhân luân đạo đức đều quên sạch. Ngay cả trà lâu nơi dân gian cũng truyền xướng các vụ bê bối của hắn, trẫm sao có thể gánh nổi cái tiếng này chứ.

- Hoàng thượng phải lấy đại cục làm trọng chứ, Chu Diên Thiên hùng cứ phương bắc, trong triều nếu như không có ngân lượng để đánh trận lớn này, sớm muộn gì sẽ nuôi hổ thành họa.

Vệ Triển nhẹ giọng khuyên nhủ.

- Bạc? Ha hả.

Thành Võ Hoàng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói tiếp:

- Vệ Triển, trẫm tin tưởng đã thu nhận Chu Ký Ngân Lâu, cũng đủ đánh trận chiến tranh này. Suốt dọc đường trẫm đang suy nghĩ, Chu Diên Thiên lúc ấy cử binh xuôi nam vây khốn kinh thành, phương bắc trời lạnh đất khốn lương thảo bản thân vốn không đủ, ông ta hẳn là dựa vào đứa con Chu Đại Trung kiếm đủ lương thảo và ngân lượng, mới dám làm như thế. Nhưng ngân lượng mà Chu Thiên Giáng thượng báo, lại không đủ để chống đỡ cho Chu Diên Thiên đánh chiến dịch này. Hiện tại xem ra, hơi nước trong này không nhỏ đâu.

Ánh mắt của Thành Võ Hoàng như sáng lên.

Vệ Triển nghe xong trong lòng chợt lạnh, xem ra Thành Võ Hoàng thật sự tức giận rồi. Tuy nhiên Vệ Triển biết rằng Thành Võ Hoàng sẽ không chém giết Chu Thiên Giáng, bởi vì tiểu tử này là một cây đại kỳ chỉnh đốn triều cương mà Thành Võ Hoàng dựng lên để. Trước khi triều đường ổn định, Thành Võ Hoàng sẽ không đích thân chém ngã lá đại kỳ này. Nhưng Thành Võ Hoàng tuyệt đối sẽ lột da Chu Thiên Giáng thành con heông, khiến hắn người không có đồng nào ở lại kinh thành.

Vệ Triển sai người dàn xếp một đêm ở tiểu thành phụ cận, sáng sớm hôm sau, sắc trời vừa mới hừng sáng một đoàn người ngựa đã bắt đầu chạy đi. Cũng không phải do Thành Võ Hoàng vội vã đến Thục Thiên Phủ, mấy năm nay cũng không có sinh hoạt văn hóa gì, sắc trời vừa tối sầm liền lên giường ngủ, cho nên đại đa số mọi người đều dậy khá sớm.

Cách Thục Thiên ngoài trăm dặm, trên thông đạo nam bắc chủ yếu có một cái trấn nhỏ. Tuy thôn trấn không lớn, nhưng lại chiếm chiếm được lợi ích từ yếu đạo giao thông nam bắc, người buôn bán nhỏ quãy gánh ven đường rất nhiều.

Chu Nhất đội nón tre, trước mặt bày ba thanh kiếm, giả mạolàm thương gia trà trộn trong đám người. Đao của y giá cả rất cao, một thanh phá thiết cũng phải mười vạn bạc ròng, người hỏi giá cả đều nói người này nghèo đến điên rồi, thêm vài lần nữa căn bản không người hỏi thăm.

Ba chiếc xe ngựa lớn của Thành Võ Hoàng chậm rãi đi qua, sáu mươi Thanh Long Vệ tay cầm chuôi đao, ánh mắt cảnh giác quan sát trong đám người. Chu Nhất đơn giản nhìn sang, liền nhận ra những người đồng hành trước kia này. Đao của Thanh Long Vệ khác với quan đao bình thường, độ cong khá lớn, tục xưng là Nguyệt Nha Loan đao.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch