Thành Võ Hoàng thân hình gầy gò đứng ở trên tường thành, Huyền Châu và Vệ Triển bảo vệ ở hai bên. Trải qua mấy ngày tra tấn, Thành Võ Hoàng cuối cùng cũng khôi phục lại một phần sức lực. Ông phải mở một con đường máu, tự mình triệu tập binh mã trong thiên hạ, thảo phạt kẻ nghịch tử giết cha soán ngôi.
– Phụ hoàng, người vẫn nên trở về huyện nha đi, nơi này có đám người nhi thần, tuyệt đối sẽ không để cho đối phương trèo lên thành.
Huyền Châu khuyên lơn.
– Huyền Châu, vi phu hôm nay cho con một kích trợ uy, để cho đám tặc tử ngoài thành kia thấy, binh sĩ của Lý gia chúng ta không phải dễ trêu như vậy.
Thành Võ Hoàng nói xong, đi đến trống trận bên cạnh cầm lấy dùi trống.
Tùng tùng tùng…! Tiếng trống trận vang lên một hồi. Thành Võ Hoàng sửng sốt, đây không phải là tiếng trống mà ông ta gõ.
Đại Ngưu nhìn phía xa, bỗng nhiên giật mình hô lớn một tiếng:
– Hoàng thượng mau nhìn… đại quân Thiên Bồng của chúng ta!
Theo tiếng la của Đại Ngưu, ánh mắt mọi người đều nhìn về phương bắc.
Từ phương hướng của Lạc Nhạn Sơn, một đại quân gõ trống trận chậm rãi mà đến. Đi đầu là một chiếc xe bốn bánh đơn sơ, trong xe có một người đang đứng, mặt trên của xe treo hai lá cờ to, một lá vẽ một cái đầu heo, một lá khác là chữ “Chu” được viết xiêu xiêu vẹo vẹo.
Dưới thành Dư Gia Bình, Hoắc Chấn Sơn trước mắt không có đủ một vạn nhân mã, đang mở trận chuẩn bị công thành. Mấy ngày qua công thành chiến đấu đã khiến hắn bị tổn thất hơn một ngàn người, có thể thấy sức phản công ở trên thành.
Hoắc Chấn Sơn đang chuẩn bị thay đổi sách lược dùng phương pháp đánh nghi binh vây thành, chờ đợi đại quân của Huyền Minh phái tới. Ai ngờ lúc này lại xuất hiện Thiên Bồng đại quân. Phải biết rằng ngày đó Chu Thiên Giáng thống lĩnh binh mã hồi kinh cứu giá, có bao nhiêu binh lính trong đại doanh Kinh Giao vây quanh đại quân Thiên Bồng hò hét hoan hô. Người có tên, cây có bóng Chu Thiên Giáng ba chữ kia ở trong suy nghĩ binh lính của đại doanh Kinh Giao cao hơn Huyền Minh chủ soái của bọn không không biết bao nhiêu lần.
Hoắc Chấn Sơn phất cờ :
-Truyền lệnh, song xà trận.
Theo mệnh lệnh, đại quân Kinh Giao biến đổi, đội ngũ bị cắt ở giữa xoay lưng lại với nhau hình thành thế hai mặt chống địch.
Trong lòng Hoắc Chấn Sơn dấy lên một trận gợn sóng, chẳng trách nhiều ngày như vậy đều không thấy bóng dáng Chu Thiên Giáng. Hóa ra người kia căn bản không hề ở trong thành, là đi cầu viện binh. Hoắc Chấn Sơn ngay từ đầu còn cảm thấy kỳ quái, Thành Võ Hoàng thật bày đặt có một thiên tài quân sự là không cần mà dùng còn mình là Huyền Châu lên chỉ huy binh mã trên thành. Hắn còn tưởng rằng Thành Võ Hoàng và Chu Thiên Giáng ở trong thành bày mưu tính kế. Hiện tại xem ra âm mưu không ở trong thành mà là ở ngoài thành.
Trên tường thành, tất cả mọi người bao gồm cả Thành Võ Hoàng đều ngẩn người, tin tức Chu Thiên Giáng tử vong hầu như mọi người đều biết, hơn nữa là Chu Thiên Giáng được chính tay đám người Đại Ngưu, Chu Nhất chôn cất. Ban đầu Thành Võ Hoàng cũng không tin tưởng tin tức này lắm, Chu Thiên Giáng này lắm mưu mẹo sao có thể chết dễ dàng như vậy. nhưng nhìn đến kẻ lỗ mãng như Đại Ngưu, ngày ngày ngồi khóc như cô vợ nhỏ bị bạo lực gia đình, điều này không khỏi khiến cho Thành Võ Hoàng cũng tin đây là sự thật. Nhưng hiện tại, Thành Võ Hoàng cũng không có phẫn nộ sau khi biết mình bị lừa, mà sự xuất hiện của Chu Thiên Giáng khiến Thành Võ Hoàng cảm thấy vô cùng kích động. Không chỉ riêng hắn, đám người Huyền Châu trong mắt như cũng hàm chứa nước mắt.
– Chu Nhất ~ đại nhân của chúng ta hoàn hồn rồi, những người đó có phải là quỷ binh ko?
Đại Ngưu giọng thô to mang theo khiếp sợ hô lên.
– Không đúng, tuyệt đối không phải đại nhân, nhất định là có kẻ giả mạo đại nhân của chúng ta. Nhưng dù sao thì đối phương cũng là người một nhà với chúng ta.
Chu Nhất lắc đầu nói.
Trên tường thành, tất cả mọi người kích động không thôi. Đừng nghĩ đại quân Thiên Bồng đã từng bị xóa bỏ, đấy là đại biểu cho một đội quân dũng mãnh, đã sớm danh chấn tứ hải.
Tinh thần của Thành Võ Hoàng rung lên, bất chấp tất cả kích trống trợ uy cho đại quân. Thành Võ Hoàng là người cũng từng tham gia chiến trường, thấy một màn như thế này chỉ hận tự mình không thể ra khỏi thành giết địch.
– Huyền Châu, phụ hoàng lệnh cho người dẫn theo tất cả binh mã trong thành, bao gồm cả Thanh Long Vệ, ra khỏi thành nghênh chiến kẻ thù, giết chết nghịch tặc.
Thành Võ Hoàng uy vũ hô lớn.
Vệ Triển thất kinh:
– Hoàng thượng không thể được, chúng ta bên trong thành lính cực ít, vẫn là chờ đợi xem tình hình chiến đấu dưới thành rồi nói sau. Bằng không cửa thành vừa mở ra thì sẽ không thể đóng lại được nữa.
– Nếu trời bắt ta vong, có thêm nhiều người nữa bảo vệ cũng vô dụng. Ý trấm đã quyết, ra khỏi thành nghênh địch.
Thành Võ Hoàng nổi giận nói.
Huyền Châu sắc mặt nổi lên biến hóa, quỳ một chân xuống đất :
– Phụ hoàng, xin thứ cho nhi thần không thể tuân lệnh. An nguy của ngài liên quan tới cả thiên hạ, nhi thần không thể mạo hiểm được.
– Điện hạ Huyền Châu nói rất phải, Hoàng thượng ngài không thể mạo hiểm, nếu như ngoài kia thật sự là Chu đại nhân thì không cần chúng ta ra khỏi thành cũng có thể đánh tan quân địch.
Chu Nhị cũng tiến lên khom người nói.
Thành Võ Hoàng thấy mọi người đều đang khuyên bảo mình, đành phải buông tha ý định ra khỏi thành nghênh địch, đứng lên cao hơn rồi kích động nhìn đại quân Thiên Bồng phía xa.
Đi xuyên qua Lạc Nhạn Sơn, đại quân Thiên Bồng không dựa theo phương thức chiến đấu bình thường tiến lên, mà lại gõ trống trận không nhanh không chậm tới gần quân trận bày sẵn của Hoắc Chấn Sơn. Hoắc Chấn Sơn giật mình nhìn đại quân Thiên Bồng, gã ước chừng đại quân này có khoàng hơn hai vạn binh lính.Chu Thiên Giáng càng không hạ lệnh tấn công, nội tâm binh lính trong đại quân Kinh Giao lại càng khủng hoảng, bên tai nghe tiếng trống trận như đang gõ vào trong lòng vậy.
Chủ soái đứng ở trong xe đúng là Chu đại nhân. Đêm đó ở Lạc Nhạn Sơn bị chiến mã mang theo nhảy vào giữa sông. Chu Thiên Giáng sau khi tỉnh lại, thấy bản thân không ngờ được chiến mã chở đi vượt qua dòng chảy. Tuy nhiên, Chu Thiên Giáng phải vòng vo vài ngày mới cưỡi ngựa chiến đã bị thương đi ra khỏi Lạc Nhạn Sơn. Đi qua Lạc Nhạn Sơn là tới địa phận Bành thành, Chu Thiên Giáng sau khi tới Bành thành liền vội vã tới Chu Ký Ngân Lâu. Tại đây biết được tại kinh thành, trước đó một ngày Huyền Xán đã đăng cơ lên ngôi hoàng đế, tự là “Huyền Thiên Đại Đế”, còn gán cho hắn tội danh hành thích “Tiên hoàng”. Chu Thiên Giáng tức tới nổ phổi. Sau khi hiểu rõ tình hình ở thành Dư Gia Bình thì Chu Thiên Giáng mới có thể yên tâm một chút. Chỉ cần Thành Võ Hoàng chưa chết, hắn mặc kệ cái gì Đại đế đều phải “game over”. Chu Thiên Giáng không dám chậm trễ, khẩn trương đi tới phủ nha gặp Ngô Đại Ấn.
Tuy rằng kinh thành đã phát “Hoàng bảng” truy nã tội thần Chu Thiên Giáng, nhưng đối với Ngô Đại Ấn thì Chu Thiên Giáng có ơn tái tạo, nên vị Bành thành phủ doãn này lựa chọn vẫn là nghe theo Chu Thiên Giáng.
Tin tức ở kinh thành truyền đến, Ngô Đại Ấn vẫn một mực không báo ra ngoài, dân chúng trong thành căn bản không biết được triều Đại Phong đã thay Hoàng đế. Tuy nhiên, thương nhân từ kinh thành tới đã mang tin tức rung động này đến, một cỗ khủng hoảng đang làn tràn trong lòng dân chúng.
Chu Thiên Giáng lệnh cho Ngô Đại Ấn ngay lập tức triệu tập binh lính vùng phụ cận đến tập kết. Chỉ chờ đại quân được giấu ở kinh thành vừa đến, hắn sẽ lập tức phát binh đi Dư Gia Bình cứu giá.
Chu Tứ giấu ở kinh thành năm ngàn nhân mã, chỉ có hơn ba nghìn nhân mã là dời được ra ngoài. Kinh thành như lâm vào đại dịch, bất cứ ai ra vào thành cũng bị kiểm tra nghiêm ngặt. Bên trong kinh thành hơn một nghìn binh không được ra khỏi thành, nên ba nghìn binh lính ngoài thành nhận được lệnh đành ra roi thúc ngựa chạy đến Dư Gia Bình. Chu Thiên Giáng đến Bành thành không tới một ngày, binh mã của hắn đã cùng với Dư Thủ Xương liên lạc được với nhau.
Chu Thiên Giáng ở Bành thành tập hợp được đại quân sáu ngàn binh lính, hắn cũng biết rằng chính mình chỉ co ba ngàn nhân mã sức chiến đấu dũng mãnh, còn đối với số binh lính này căn bản là sức chiến đấu không mạnh. Không ít người đến chém giết trên chiến trường còn chưa từng trải qua. Vừa nghe nói là phải đi đánh giặc, chân đều mềm đi. Chu Thiên Giáng rơi vào đường cùng, ở Bành thành tập hợp được một vạn năm ngàn người dân, coi như cho đại quân của mình có thêm chút thể diện.
Chu Thiên Giáng mang theo đại quân vượt qua Lạc Nhạn Sơn, nhìn binh mã mà mình mang theo lề mà lề mề chỉ sợ người sáng suốt vừa nhìn đã biết đây là đội quân vừa mới hợp được. Đến lúc đó không cần chém giết đối phương chỉ cần cho một kích cũng có thể đánh bại những người này.
Chu Thiên Giáng trái lo phải nghĩ, về sau đành phải diễn lại trò cũ, dùng đến cờ hiệu của ” đại quân Thiên Bồng”. Cờ hiệu này đã đánh bại Chu Diên Thiên uy vũ, coi như là thị uy đối với quân địch. Đánh bừa khẳng định không được, Chu Thiên Giáng quyết định đi tiên phong, đánh vào lòng đối phương,
Hai mặt cờ chiến đều là vừa mới vẽ ra, bao gồm cả chiếc “soái xe” mà Chu Thiên Giáng ngồi cũng là do đội ngũ thợ mộc khẩn cấp hoàn thành. Chu Thiên Giáng rất lo lắng giữa đường xe sẽ bị sập.