Đại nhân đừng sốt suột, ta sẽ lập tức thả bồ câu đưa tin hỏi tin bên trong kinh thành. Nếu như Ngọc Cách Cách mà gặp chuyện không may thì nhất định sẽ kinh động toàn thành. Hơn nữa, nhìn Tĩnh Vương hiện giờ thì tuyệt đối không giống dáng vẻ Ngọc Cách Cách đã xảy ra chuyện.
– Mọi người nghe đây, đêm nay phái thêm người đề phòng Huyền Minh đột kích đại doanh bất ngờ. Sáng mai Hạ Thanh sẽ đến khiêu chiến, hy vọng là có thể gặp Tĩnh Vương xuất chiến.
Chu Thiên Giáng khôi phục tâm trạng bình tĩnh nhưng chuyện Tĩnh Vương xuất chiến khiến đầu hắn rất hỗn loạn. Bất kể thế nào thì hắn cũng phải lập tức thượng tấu cho Thành Võ Hoàng. Tĩnh Vương xuất chiến không phải là chuyện nhỏ, Thành Võ Hoàng nhất định phải trấn an Thiên Hạ đô phủ trước đã, nếu không đợi đến khi Hoàng hậu công bố tin này ra sẽ khiến Thiên Hạ đô phủ phản lại Thành Võ Hoàng.
Hiện giờ Đại Phong triều có hai triều đình, các đô phủ cũng không biết nên nghe ai. Nếu như nói Thành Võ Hoàng là chính thống nhưng bên cạnh ông lại không có một lão thần nào trong triều. Tuy nói Huyền Xán bị hiềm nghi là soán ngôi nhưng tam viện lục bộ đều nằm trong sự khống chế của y. Theo quy định của luật pháp thì Thiên Hạ đô phủ cũng phải nghe lệnh của tam viện lục bộ, vậy nên có không ít đô phủ đang quan sát, cứ như vậy thì động tĩnh của Tĩnh Vương và mấy lão thần kia càng bị chú ý. Trong mắt Thiên Hạ đô phủ, nếu như Huyền Xán nhận được sự ủng hộ của chúng thần và Tĩnh Vương thì cho dù Thành Võ Hoàng có kỳ tài quân sự là Chu Thiên Giáng thì cũng chẳng nên chuyện gì cả.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Thanh chỉnh đốn binh mã xong thì suất binh đi khiêu chiến. Trong khi Chu Thiên Giáng đang đứng ngồi không yên thì Chu Nhị nhận được tin tức từ trong thành truyền đến. Biết trong thành không có tin tức không may về Ngọc Cách Cách thì tâm trạng thấp thỏm bất an của Chu Thiên Giáng mới tạm lắng xuống.
– Chu Nhị, đã gửi mật tấu cho Thành Võ Hoàng chưa?
Chu Thiên Giáng nhẹ giọng hỏi.
– Đại nhân, hôm qua đã phái khoái mã chạy về Bành Thành rồi ạ.
Chu Thiên Giáng gật gật đầu, đêm qua hắn ngồi viết một tấu chương rất dài, phân tích tỉ mỉ sự “phản bội” của Tĩnh Vương sẽ đem lại hậu quả gì, vì vậy nên mật tấu không thể dùng bồ câu đưa thư. Mật tấu nặng như vậy thì sẽ làm bồ câu mệt chết nên chỉ có thể cho khoái mã truyền đi.
– Bà nó chứ, xem ra lão nương Hoàng hậu kia cũng không ngu ngốc. Vốn lão tử còn đợi viện binh của các đô phủ khác nhưng làm thế này thì e là các đô phủ đó lại bắt đầu quan sát rồi. Tục ngữ nói dậu đổ thì bìm leo, một khi chúng ta thua thì phỏng chừng là các đô phủ này sẽ hạ thủ với chúng ta để thể hiện sự trung thành với tân hoàng.
Chu Thiên Giáng cau mày nói.
– Đại nhân, ta có một kế này, không biết có nên nói hay không?
Chu Nhị nhìn Chu Thiên Giáng nói.
Chu Thiên Giáng sửng sốt:
– Má nó, lúc nào rồi mà ngươi còn văn hoa, nói mau!
Chu Nhị cười cười:
– Đại nhân, chúng ta không vây thành, để thư của Huyền Xán ra vào tự do.
– Chắc chắn Huyền Xán sẽ dùng thánh chỉ chính thức thông báo cho các đô phủ chuyện Tĩnh Vương xuất chiến, nếu không thì sẽ không có ai tin cả.
Chu Nhị hơi dừng lại.
Chu Thiên Giáng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý với suy nghĩ của Chu Nhị. Lục bộ nha môn cũng luôn dùng bồ câu đưa thư với các đô phủ, nhưng chuyện quan trọng như vậy mà chỉ dùng đôi câu để bồ câu truyền đi thì các đô phủ ở dưới sẽ không tin, chỉ có dùng thánh lệnh chính thức truyền đến các đô phủ thì Huyền Xán mới thể hiện được sự ủng hộ mà mọi người cùng hướng đến.
Chu Nhị nói tiếp:
– Lúc trước theo dự đoán của chúng ta thì hai ba tháng sau người của chúng ta ẩn trong quân Huyền Minh mới có thể có chỗ đứng nhất định, nếu đã như vậy thì chúng ta cứ để kinh thành truyền tin chậm một chút, chờ đến khi chúng ta hạ được thành thì cho dù Thiên Hạ đô phủ có trở mặt thì cũng không sợ nữa.
– Chậm một chút? Mẹ kiếp! Ngươi tưởng Hoàng hậu là thê tử cũ của ta, ta muốn mụ không hạ thánh lệnh thì mụ không hạ sao?
Chu Thiên Giáng đảo cặp mắt trắng dã.
Chu Nhị cười khổ một tiếng, nói thế nào thì Hoàng hậu cũng là thê tử của Thành Võ Hoàng, ngài không sợ bị sét đánh à?
– Đại nhân, chúng ta không quản được mọi việc bên trong thành nhưng ngoài thành chính là thiên hạ của chúng ta. Đường ra khỏi kinh thành cũng chỉ có mấy con đường này, chúng ta chỉ cần phái mấy tiểu đội tinh binh là có thể giết gã đưa tin chết nửa đường. Tuy chúng ta không thể giết hết được nhưng ít nhất một phần đô phủ không thể nhận được tin tức.
Chu Thiên Giáng hơi sửng sốt, trong lòng lập tức hiểu ra:
– Đúng vậy, sao ta lại quên chuyện này nhỉ? Bà nó chứ! Ta đúng là bị Đại Ngưu làm cho tức đến hồ đồ rồi. Chu Nhị, chúng ta không những có thể giết được người đưa tin mà còn có thể giả thánh chỉ nữa. Những đô phủ bên dưới nhận được thánh chỉ của Huyền Xán thì chắc chắn sẽ truyền cho nhau, cho dù chúng ta có giết được một phần thì các đô phủ vẫn biết được tin Tĩnh Vương đã đầu hàng. Má nó chứ, Huyền Xán và Hoàng hậu có thể hạ thánh chỉ thì chúng ta cũng có thể hạ. Trong quân có không ít người biết làm giả, lập tức bảo những người này làm giả thánh chỉ của Huyền Xán, cứ nói rằng kinh thành nguy cấp, lấy khẩu dụ của Huyền Xán xin giúp đỡ của Thiên Hạ đô phủ, đồng thời uy hiếp thiên hạ đô phủ. Nếu như không đến cứu viện thì sẽ xử tội chu di cửu tộc, càng như vậy thì sẽ càng bức Thiên Hạ đô phủ cùng có chung mối thù và đứng về phía Thành Võ Hoàng.
Chu Thiên Giáng là người của hai thế giới, Chu Nhị vừa khơi một cái hắn đã lập tức nghĩ ra một phương án tốt hơn. Kiếp trước hắn từng làm giả nhiều, tùy tiện làm một cái cũng là kinh điển. Cứ thế Thiên Hạ đô phủ rất có thể sẽ đồng thời nhận được ba thánh chỉ. Thánh chỉ thứ nhất là của Thành Võ Hoàng, một là của tân hoàng Huyền Xán còn một là của Chu đại quan nhân hắn.
Thứ Chu Thiên Giáng cần nhất hiện giờ chính là thời gian. Hắn không sợ đại quân của Huyền Minh nhưng lại sợ Thiên Hạ đô phủ theo Huyền Xán đâm cho hắn một đao sau lưng. Làm vậy thì phỏng chừng là mấy lão già đang quan sát đó có nghĩ nát óc cũng không phân được rốt cuộc thánh chỉ nào mới là thật.
Chu Thiên Giáng hoàn thành mưu kế của Chu Nhị, điều bọn họ cần làm bây giờ là làm mấy thánh chỉ thật. Ngọc ấn của Hoàng đế cũng dễ làm giả, tìm cái củ cải là có thể in ra được nhưng giấy chuyên dùng để hạ thánh chỉ lại không dễ làm giả, phía trên có hai mươi xử mật áp, nha môn các đô phủ chỉ cần đối chiếu sẽ phát hiện ra thật giả, nếu như bảo người đến Bành Thành hỏi xin Vệ Triển thì cả đi cả về cũng mất quá nhiều thời gian.
Chu đại quan nhân nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể bảo Lâm Phong vào hoàng cung lấy trộm mấy tờ, còn về việc làm thế nào để đưa ra khỏi thành thì Chu Thiên Giáng tin là Lâm Phong sẽ có cách.
Trong thiên lao trọng phạm kinh thành, lấy Lão thái phó Vương Bính Khôn là lão thần đứng đầu đều bị giam giữ trong các nhà lao. Đám lính canh ngục vô cùng cẩn thận, hầu hạ mấy trọng thần này chẳng khác gì phụ thân của mình. Tuy những người này bị tống vào thiên lao trọng phạm nhưng đám lính ngục biết chỉ cần bọn họ quy thuận thì ngay lập tức lại huy hoàng như xưa, nếu như là trước kia, những người này chỉ cần dậm chân một cái thì có thể làm sập nửa con phố, vậy nên cho dù có là trọng phạm thì vẫn được hưởng sự đối xử đặc biệt.
Cửa chắn thông đạo các nhà lao bị mở ra ầm ầm, hai đội thị vệ bảo vệ Hoàng hậu Phùng Uyển Thu bước vào, một đám lão thần tức giận trừng mắt nhìn, không ít người còn tức đến mức chửi rủa ầm ĩ. Tuy trước kia nhìn thấy Hoàng hậu ai cũng khúm núm khép nép nhưng hiện giờ Hoàng hậu trong mắt họ đã trở thành quốc tặc đại nghịch bất đạo. Hoàng hậu Phùng Uyển Thu làm như không nghe thấy, trực tiếp đi thẳng đến nhà lao của Vương Bính Khôn ở trong cùng.
Lao đầu cẩn thận mở cánh cửa:
– Lão đại nhân, Thái hậu chủ tử đến thăm ngài, còn không mau nghênh giá?
Lao đầu trừng mắt hô.
Vương Bính Khôn hừ lạnh một tiếng:
– Hừ, tiện nô tài, đồ mắt chó bị mù nhà ngươi. Thái hậu Đại Phong ta đã qua đời, đến kỳ đại tang cũng đã qua rồi còn Thái hậu ở đâu nữa hả?
Vương Bính Khôn nói xong, ngồi trên mép giường nhìn Hoàng hậu một cái.
Phùng Uyển Thu phớt lờ cười cười, hiện giờ mụ ở vị trí cao cao tại thượng, tâm thái lại rất hòa nhã, căn bản không để ý mấy lời chửi rủa và mỉa mai của các lão thần.
Phùng Uyển Thu phất phất tay bảo Lao đầu lui xuống, thị vệ đặt một cái ghế đối diện Vương Bính Khôn, Hoàng hậu Phùng Uyển Thu ưu nhã ngồi xuống.
– Lão thái phó, còn nhớ năm đó lúc bổn cung tiến cung ngài chính là trọng thần bên cạnh Tiên đế. Đại Phong triều đã trải qua biết bao mưa gió, bây giờ đến lượt Huyền Xán đăng cơ, mong Lão thái phó phò tá một đoạn.
– Hoàng hậu, trong mắt lão thần ta thì Đại Phong triều vẫn là thiên hạ của Thành Võ Hoàng, sao lại nói đến Huyền Xán đăng cơ ở đây vậy? Hoàng hậu, lão thần khuyên ngài mau viết “tội kỷ chiếu” rồi đợi Thành Võ Hoàng xử lý đi. Đại quân của Chu Thiên Giáng đã đóng ở ngoài thành, lão thần tin vào con mắt của mình. Huyền Minh không xứng làm đối thủ của hắn đâu.
Vương Bính Khôn không cười mà nói.
Tuy những người này bị giam giữ nhưng vẫn có những ngục tốt thông báo tình hình bên ngoài cho họ. Tin Chu Thiên Giáng suất binh đến càng khiến những lão thần này kiên định vào niềm tin của bản thân.