Chiêm Linh lấy ra bảo bối trong tộc, vốn là định ngăn cản những binh sĩ Ương Kim đuổi giết Mạn Khắc Trát, và lính đi tuần. Ai ngờ là Lâm Phong đụng phải.
Mạn Khắc Trát vừa thấy Lâm Phong liền để lại bốn năm người, vội vã hạ lệnh thả Tuyết lang ra. Lâm Phong cũng chỉ nghe nói qua linh vật này, đây là lần đầu tiên cùng loài vật này giao chiến. Trong tay Lâm Phong cầm kiếm đâm xuyên qua cổ họng bọn chúng, ngược lại làm cho thú tính của chúng càng bùng lên dữ dội. Kiếm trong tay Lâm Phong đối phó không thích hợp đối phó với ấy con sói này, nếu như là đao của Vệ Triển thì đã sớm chém chúng thành mấy khúc. Nếu chỉ đối phó với Tuyết lang đối với Lâm Phong không thành vấn đề, nhưng đối phương còn từ nơi bí mật gần đó bắn tên lén, khiến Lâm Phong rơi vào thế hạ phong. Tuy nhiên kết cục cuối cùng, ngoại trừ Mạn Khắc Trát chạy thoát ra ngoài, mười ba dũng sĩ Ô Tộc cùng năm con Tuyết lang đều chết dưới kiếm của Lâm Phong.
Chu Thiên Giáng nghe Lâm Phong nói xong, không khỏi rùng mình. Chu đại quan nhân trong lòng tự nhủ, Chiêm Linh đúng là rất cẩn thận, ngay cả hung vật hiếm thấy đều lấy ra dùng. Nếu đã không phải là cao thủ, nên mấy người Chu Thiên Giáng đều cảm thấy nhẹ nhõm
- Sư phụ, ngài mất máu quá nhiều, xem ra phải nghỉ ngơi một thời gian mới hồi phục được. Đêm nay bọn họ chẳng những đốt pháo xa, ngay cả nữ thống lĩnh Ô Tộc cũng tới soái phủ. Chu Nhất Hạ Thanh đã đuổi theo, hy vọng bắt được nàng ta.
Chu Thiên Giáng nhẹ giọng an ủi.
- Cái gì, nữ tử kia cũng vào thành?
Lâm Phong kinh ngạc hỏi.
Chu Thiên Giáng cười khổ nói:
- Ta suýt chút nữa bị nàng ta giết chết, cũng may đời nay ta không làm việc gì thương thiên hại lí, nên ông trời cho ta tránh thoát được một kiếp.
Lâm Phong ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
-Thiên Giáng, tốt nhất là hãy bắt sống nàng ta, vi sư có chuyện cần phải hỏi nàng.
Lâm Phong biết yêu cầu này khó khăn, nhưng vì huynh đệ từng đồng sinh cộng tử, ông rất muốn cởi bỏ bí mật năm đó.
- Sự phụ người yên tâm, ta còn muốn dùng nàng để giao dịch, không nỡ giết nàng ta. Ngài nghỉ ngơi một chút để khôi phục than thể, ta ra ngoài một chút.
Chu Thiên Giáng nhìn hai người quân y gần xử lý xong miệng vết thương, liền vội vàng rời khỏi nội đường, để Lâm Phong yên tĩnh nghỉ ngơi.
Mọi người trong đại sảnh vẫn đợi đến canh bốn, mới nhìn thấy Chu Nhất Hạ Thanh trở lại soái phủ. Chu Thiên Giáng không cần hỏi, chỉ nhìn mặt uể oải của hai người là biết đã để người chạy mất.
- Thế nào? Ngay cả hai người các ngươi mà vẫn không bắt được nàng ta?
Chu Thiên Giáng trong long tự nhủ, nha đầu kia công phu thật cao vậy sao? Đến Chu Nhất cũng không bắt nổi nàng ta.
- Đại nhân, nếu bàn về năng lực, Chiêm Linh sẽ yếu hơn huynh đệ Chu Nhất. Nhưng bàn về khinh công, nàng ta so với cả hai chúng ta đều cao siêu hơn.
Hạ Thanh bất đắc dĩ nói.
- Thanh kiếm trong tay nàng ta bù lại phần thiếu sót của công lực, nếu không lúc ở trong soái phủ ta đã có thể giết chết nàng.
Chu Nhất không phục nói.
Hai người ở trong thành đuổi theo Chiêm Linh hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn là để người chạy mất. Hạ Thanh thì không sao, nhưng trong lòng Chu Nhất cực kỳ buồn bực, thanh đao yêu quý của gã có thể làm lưỡi cưa rồi. Đao này là Chu Thiên Giáng đặc biệt yêu cầu người ta, dựa theo chiều cao của Chu Nhất làm vũ khí cho gã.
- Thôi đi, đối phương là có chuẩn bị mới tới. Ngay cả Phong sư phụ cũng bị thương, vốn bọn họ bỏ ra cũng không nhỏ.
Chu Thiên Giáng khoát tay, để hai người ngồi xuống nói chuyện.
- Cái gì, Lâm gia bị thương?
Chu Nhất Hạ Thanh đồng thời giật mình hỏi.
- Không phải là có người làm bị thương, mà do mấy con Tuyết lang. Sư phụ chỉ bị mất máu quá nhiều, không có gì đáng lo ngại.
Chu Thiên Giáng giải thích với hai người.
Vừa nghe không phải là có người đả thương Lâm Phong, Chu Nhất Hạ Thanh đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu không, soái phủ phải bố trí đầy cung thủ mới có thể bảo vệ được Chu Thiên Giáng.
Mọi người giằng co cả một đêm, đến lúc hửng sáng mới lần lượt đi ngủ. Đại Ngưu đêm nay cũng đủ thành thật, một câu cũng không dám nói linh tinh. Chu đại quan nhân đối với gã cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể mắng vài câu cho hả giận.
Da Luật Đậu Cáp vẫn mang người Lục Soát toàn thành. Tuy thành Tạp Sắt không lớn, nhưng có tới mấy vạn nhân khẩu, nên muốn tìm được Chiêm Linh thật không dễ dàng. Đóng cửa thành một ngày, ngoài Da Luật Đậu Cáp truy tìm Chiêm Linh và người Ô Tộc, còn có Chu Nhị hạ lệnh cho Niêm Can Xử, và toàn bộ tính báo do tự mình huyến luyện, dốc toàn lực thu thập manh mối.
Buổi sáng ngày thứ ba, Chu Thiên Giáng mở cửa thành, cho dân du mục tùy ý ra vào. Căn cứ theo lời Chu Nhất Hạ Thanh, thi Chiêm Linh nếu muốn ra khỏi thành thì không cần đi cổng chính. Nếu đã vậy, đóng cửa thành cũng vô dụng.
Tin tức Thiên lôi bị hủy nhanh chóng lan ra khắp Thiên Thanh. Chẳng những là nước Thiên Thanh, mà tới cả Thành Võ Hoàng ở kinh thành Đại Phong cũng biết được tin này.
Trong hoàng cung, Thành Võ Hoàng xem hết mật báo từ nước Thiên Thanh, cau mày nghi hoặc nhìn Vệ Triển.
- Vệ Triển, Thiên Lôi là thứ gì, ngươi đã nhìn thấy bao giờ chưa?
Vệ Triển suy nghĩ một chút nói:
- Hoàng thượng, ngài nhớ lúc Chu Thiên Giáng giải vây cho ngài ở Dư Gia Bình chứ, chắc cũng là một loại giống như ám khí ‘lựu đạn’ lúc đó. Tiểu tử này thông minh cơ trí, có lẽ Chu Thiên Giáng lại tạo ra một loại ám khí.
Vệ Triển nói vậy, coi như là giúp Chu Thiên Giáng giải quyết một vấn đề khó khăn. Triều Đại Phong gồm phần đông là các bang phái giang hồ, nếu như nói là ám khí thì cũng chính là bí mật của người ta, không truyền ra ngoài. Nói như vậy, Thành Võ Hoàng dù là Hoàng thượng, cũng không thể tùy tiện thu về triều đình. Nếu không, không riêng gì dân chúng trong thiên hạ không muốn, Thành Võ Hoàng còn bị mệnh danh là ‘tham quân’.
Thành Võ Hoàng thở dài một tiếng:
- Tiểu tử này đúng là một kẻ tài năng, đoán chừng là hắn cố ý thổi phồng uy lực của ‘Thiên lôi’, đề làm cho quân địch cảm thấy sợ hãi. Đáng tiếc, không ngờ lại bị Ô Tộc âm thầm hủy hoại. Nếu không, trẫm cũng muốn nhìn xem ‘Thiên lôi’ có hình dáng ra làm sao.
- Hoàng thượng, Chu Diên Thiên đã bắt đầu tập kết binh lực ngoài Hổ Khẩu Quan, phỏng chừng gã muốn gây áp lực cho Chu Thiên Giáng. Chu Diên Thiên trong long chắc vẫn ghi hận đứa nhỏ Thiên Giáng, hiện tại biết Thiên Giáng tới Thiên thanh, nhất định sẽ có hành động. Ta cảm thấy, hẳn là nên đem tin này báo cho Thiên Giáng, để hắn có chuẩn bị.
- Haha, không cần phải nói với Thiên Giáng, đối với trẫm mà nói đây đúng là chuyện tốt. Đừng quên Thiên Giáng đang thống lĩnh binh mã nước Thiên Thanh. Lão tặc tử Chu Diên Thiên nếu xuất binh thảo phạt Chu Thiên Giáng, mặc kệ sống chết thế nào, cũng đâu phải con dân của Đại Phong ta.
Thành Võ Hoàng nhìn Vệ Triển, trong nét tươi cười mang theo một tia tàn nhẫn, ông chỉ ước gì Chu Diên Thiên và đại quân Thiên Thanh đấu nhau. Như vậy, ông ta có thể mệnh lệnh đại quân Văn Nhữ Hải bắc tiến, đem nước Thiên Thanh điền vào bản đồ triều Đại Phong.
Trong kinh thành, quan tâm Chu Thiên Giáng nhất là Quách Dĩnh và Lý Ngọc Nhi. Chu Thiên Giáng rời khỏi kinh thành hơn bốn mươi ngày, nhưng các nàng cứ cách mười ngày lại nhận được thư của Chu Thiên Giáng, trong thư đều là tình ý triền miền, mọi chuyện tốt đẹp. Thật ra từ lúc Chu Thiên Giáng ra khỏi cửa Bắc Quan, thì một phong thư cũng không viết. Từ trước khi rời kinh thành, Chu Thiên Giáng đã sớm có chuẩn bị, viết liền ba mươi mấy là thư niêm phong cất vào kho ở thi trấn An Viễn. Chu đại quan nhân lệnh cho thủ hạ, cứ mười ngày sẽ đưa một phong thư đi kinh thành. Cứ tính như vậy thì dù đến lúc hắn trở về, thư cũng chưa chắc đã gửi hết.
Ngoài thành Tạp Sắt, Chiêm Linh sau khi trở lại quân doanh thì nghỉ ngơi và chỉnh đốn vài ngày. Năm con Tuyết lang với hơn mười cao thủ trong tộc bị giết, khiến Chiêm Linh vvo cùng đau lòng, liên tiếp vài ngày không ăn uống. Trong lòng Chiêm Linh thì Chu Thiên Giáng là kẻ đại lừa đảo. Đường đường là Thống soái đại quân, không dám đối mặt với địch nhân thừa nhận thân phận của mình, vừa nhớ tới vẻ mặt của Chu Thiên Giáng lúc ấy nằm úp sấp trên người nàng khóc lóc, Chiêm Linh liền cảm thấy chán ghét.
Sau khi Chiêm Linh xác định tin tức Thiên lôi bị hủy, dù ca ca có khuyên can nhưng rốt cuộc vẫn không kìm nổi, muốn dẫn đại quân san bằng thành Tạp Sắt, bắt sống đại lừa gạt Chu Thiên Giáng.
Trong thành Tạp Sắt, mấy ngày nay Chu Thiên Giáng đều tự mình quan sát thành quả thao luyện của đại quân tộc Ương Kim. Theo dự đoán của mấy người Chu Nhất nếu không sử dụng đại pháo Thiên lôi, bọn họ với đại quân Ô Tộc ngoài thành có thể nói bất phân thắng bại.
Từ cuộc chiến lúc cứu viện Da Luật Bình, mấy người Chu Nhất đều chứng kiến sự dũng mãnh của Ô Tộc. Nếu ở trên thảo nguyên triển khai tác chiến với quy mô lớn, lại thêm một ngàn quân Đại Phong tinh nhuệ, do chính tay Chu Tứ huấn luyện, nhiều nhất chỉ có thể đánh ngang tay với đối phương.
Trong đại sảnh soái phủ, Chu Thiên Giáng nhìn tất cả mọi người lặng yên, không khỏi cười nói:
- Vậy theo như lời các ngươi nói, đại chiến với Ô Tộc chúng ta chỉ nắm được có năm phần thắng?