Chiêm Hãn nhíu mày, mù mờ nhìn Lâm Phong. Sư phụ của y họ Lã, cũng không tên là Lục Kỳ. Sao lão già này lại hỏi vậy chứ?
- Lão gia hỏa, nhìn công phu của ngài cũng không tệ, tại hạ tôn xưng ngài một tiếng tiền bối. Gia sư của ta không phải tên là Cung Lục Kỳ, ta cũng không có hơi nói chuyện vớ vẩn. Nếu như muội muội ta xảy ra bất cứ chuyện gì thì Chiêm Hãn thề sẽ lấy máu rửa Tạp Sắt thành.
Chiêm Hãn lạnh lùng nói.
- Không đúng, vừa rồi ngươi dùng Xích Viêm kiếm pháp mà phương vị thủ hạ ngươi đứng, nếu lão phu đoán không lầm thì hẳn là Thập Huyền trận do Lục Kỳ huynh đệ sáng tạo ra.
Lâm Phong hơi kích động nhìn Chiêm Hãn, Vệ Triển từng nói cho ông biết rằng Cung Lục Kỳ và lão tam Bạch Nghĩa đã tử trận ở Đương Vân quốc, làm sao có thể truyền lại kiếm pháp và trận pháp chứ? Lẽ nào Cung Lục Kỳ chưa chết?
Trong lòng Lâm Phong không khỏi mịt mờ, nếu Cung Lục Kỳ không chết thì tại sao không trở về Đại Phong mà lại đến vùng phía bắc Thiên Thanh lạnh cắt da cắt thịt này thu nạp đồ đệ?
Chiêm Hãn vừa nghe xong những lời Lâm Phong nói thì kinh ngạc mở to hai mắt. Bộ kiếm pháp và hợp kích trận pháp này ngoài sư phụ ra cũng chỉ có huynh đệ hai người bọn họ biết, hiện giờ cái lão già này chỉ nhìn một cái đã có thể nói ra tên của nó, lẽ nào ông ta còn có dây mơ rễ má gì với sư phụ?
- Lâm nhân gia, gia sư đã mất, tuy ngài nhận ra được tên của kiếm pháp nhưng chắc chắn gia sư không tên là Cung Lục Kỳ.
Khẩu khí của Chiêm Hãn cũng bắt đầu kính trọng, nhìn dáng vẻ Lâm Phong không giống như đang giả vờ, lẽ nào là bạn cũ của sư phụ sao?
- Khoan đã! Ta hỏi ngươi, có phải tay trái của sư phụ ngươi có sáu ngón không?
Lâm Phong khua tay múa chân, nghe thấy Chiêm Hãn nói sư phụ y đã mất thì trong lòng Lâm Phong không khỏi nổi lên một trận sóng.
- Ngài…sao ngài biết?
Chiêm Hãn khiếp sợ nhìn Lâm Phong, sư phụ của y rất ít khi giao thiệp với người trong tộc, bí mật sáu ngón này thì lại càng không ai biết.
Thân mình Lâm Phong run rẩy, nước mắt tang thương trượt xuống khuôn mặt:
- Nhị đệ…hóa ra đệ không chết ở Đương Vân quốc!!!
Đột nhiên Lâm Phong nghẹn ngào nói một tiếng.
Chu Thiên Giáng gãi gãi trán, không hiểu sư phụ Lâm Phong đang trúng gió gì nữa, rơi nước mắt ngay trước mặt người ta, mất hết mặt của Đại Phong, nhưng Chu Thiên Giáng cũng không chen mồm vào, hắn biết sư phụ Lâm Phong tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ như vậy. Lẽ nào là vì Xích Huyết Kiếm kia sao?
Chiêm Hãn nhìn dáng vẻ đau lòng khổ sở của Lâm Phong thì không kìm được hỏi:
- Lão nhân gia, ngài…quen biết sư phụ ta sao? Nhưng…sư phụ ta tên là Lã Khiếu Lâm mà.
- Khiếu Lâm? Ha ha!
Lâm Phong chua xót cười khan một tiếng:
- Không hổ là Bạch Hổ Sứ, đến đổi tên cũng không rời hổ gầm núi rừng (*). Hài tử, không giấu gì ngươi, nếu sư phụ ngươi có sáu ngón tay, lại truyền lại cho ngươi bộ kiếm pháp này thì tên thật của sư phụ ngươi phải là Cung Lục Kỳ.
(*)Khiếu Lâm nghĩa là gầm núi rừng.
Những lời của Lâm Phong vào tai Chu Thiên Giáng thì chẳng là cái gì nhưng mấy người Chu Nhất khi nghe thấy ba chữ “Cung Lục Kỳ” kia thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ. Năm đó Niêm Can Xử có bốn người, ai cũng là đại anh hùng, nhận được sự tôn kính sâu sắc của mấy người hậu bối bọn họ. Thực ra thời gian này Lâm Phong đang bị thương nên chưa từng nhìn kiếm pháp Chiêm Linh sử ra, nếu như nhìn thấy thì e là đã sớm nhận ra rồi.
Lâm Phong chậm rãi nói tiếp:
- Hài tử, sư phụ ngươi được mai táng ở đâu? Có để lại di vật gì không?
Cái chết của Cung Lục Kỳ và Bạch Nghĩa vẫn luôn là một bí mật, nếu Cung Lục Kỳ không chết ở Đương Vân quốc thì Lâm Phong cảm thấy hẳn ông ta sẽ lưu lại vài thứ hoặc là những chứng cứ về câu trả lời..
- Lão nhân gia, cho dù sư phụ ta tên là Cung Lục Kỳ thì ngài có quan hệ gì với sư phụ ta?
Chiêm Hãn vẫn không buông lỏng cảnh giác, dù sao thì đối phương vẫn là kẻ thù của y.
Lâm Phong thở dài một tiếng:
- Aizzz, ta với sư phụ ngươi tuy không là huynh đệ ruột thịt nhưng lại vô cùng thân thiết. Trước kia hắn tôn xưng ta một tiếng “đại ca”, lão phu cũng không giấu ngươi nữa, ta và sư phụ ngươi đều là người của Niêm Can Xử Đại Phong triều.
Lâm Phong nhìn Chiêm Hãn, ông cảm thấy với bản lĩnh có thể tung hoành Thanh Thiên quốc của Chiêm Hãn thì không thể nào chưa từng nghe đến Niêm Can Xử Đại Phong.
Chiêm Hãn cười lạnh một tiếng:
- Không thể nào, sư phụ ta từng nói, người bị người ta hãm hại mới phải rời Đại Phong triều, trước khi lâm chung sư phụ ta còn nói nếu ta có khả năng đối kháng với Đại Phong thì hãy mở di vật mà người để lại. nếu sư phụ là người của Niêm Can Xử thì tuyệt đối sẽ không bảo ta đối nghịch Đại Phong.
Nghe được những lời của Chiêm Hãn thì Lâm Phong không khỏi rùng mình một cái. Thân phận của Cung Lục Kỳ thì ông đã xác định được rõ ràng nhưng thế gian không thể có nhiều điều trùng hợp như vậy được. Chiêm Linh giữ Xích Huyết Kiếm, kiếm pháp của Chiêm Hãn lại là Xích Viêm kiếm pháp, hơn nữa lại có sáu ngón tay. Khi Cung Lục Kỳ xảy ra chuyện thì Lâm Phong đã bị vây khốn, tự mình rời khỏi Niêm Can Xử, nhưng thân là Bạch Hổ Sứ thì Cung Lục Kỳ hẳn là nên tiếp nhận vị trí của ông mới phải, sao có thể bị hãm hại chứ? Nếu quả đúng như lời Chiêm Hãn nói thì người hãm hại kia chắc chắn là người cao cao tại thượng. Hiện giờ trong đầu Lâm Phong xuất hiện một cái tên, theo như ông thấy, người có thể hại Cung Lục Kỳ rời khỏi Đại Phong chỉ có thể là lão đại của Niêm Can Xử hiện giờ - Vệ Triển!
Nếu quả đúng là Vệ Triển thì tất cả chân tướng đều đã lộ ra, căn bản chính là Vệ Triển muốn xưng bá ở Niêm Can Xử nên mới xúi giục Tiên đế phái Bạch Hổ Sứ Cung Lục Kỳ và lão tam Bạch Nghĩa đến Đương Vân. Bên này bọn họ vừa đi thì Vệ Triển liền dùng thủ đoạn giết một loạt Bạch Hổ Vệ và Chu Tước Vệ mà bên Đương Vân Quốc kia cũng nhận được tin tức trước nên mới khiến hai cao thủ thân vùi trận tiễn. Nói vậy thì năm đó Cung Lục Kỳ không chết, phỏng chừng là ông ta quay lại Đại Phong thì phát hiện không thể xoay trời chuyển đất, sợ bị Vệ Triển bức hại nên mới trốn đến Thiên Thanh mai danh ẩn tích. Nghĩ đến đây thì Lâm Phong không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
- Hài tử, lão phu xác định sư phụ ngươi chính là nhị đệ Cung Lục Kỳ của ta. Có lẽ có rất nhiều bí mật các ngươi không biết nhưng nếu tin tưởng lão phu thì hãy đưa ta đến xem di vật sư phụ ngươi lưu lại, đến lúc đó thì chân tướng sự thật có lẽ có thể phơi bày trước thiên hạ. Nếu quả thực nhị đệ bị oan thì Lâm Phong ta cho dù có chết cũng phải đâm chết kẻ thù cho nhị đệ.
- Ngài…ngài là Lâm Phong sao? Là Lâm Phong của Niêm Can Xử Đại Phong hai mươi năm trước sao?
Chiêm Hãn giật mình mở to hai mắt nhìn.
Lâm Phong gật gật đầu:
- Là ta, nếu nhị đệ còn nhớ đến tình cảm năm đó thì hẳn là cũng đề cập với ngươi.
Chiêm Hãn đi lên trước mấy bước, nhìn Lâm Phong thật kỹ rồi lại nhìn thanh kiếm mảnh trong tay ông, yên lặng gật gật đầu.
- Năm đó sư phụ có nói đến một số chuyện của ngài, sư phụ nói cho ta và muội muội biết, nếu ngày nào đó mà gặp ngài thì phải lấy lễ bề trên ra để đối xử. Lệnh sư phụ không thể không theo!
Chiêm Hãn nói xong thì quỳ một chân xuống đất:
- Vãn bối Chiêm Hãn bái kiến tôn trưởng!
Năm đó Cung Lục Kỳ không hề nói thân phận thật sự với hai huynh muội bọn họ nhưng quả thực là nhớ mãi không quên Lâm Phong. Cung Lục Kỳ chỉ nói với huynh muội Chiêm Hãn rằng Lâm Phong là người mà trong lòng ông ta kính nể nhất nhưng cũng không nói ra mối quan hệ giữa mình với Lâm Phong, tuy vậy ông lại bảo huynh muội Chiêm Hãn nếu có gặp Lâm Phong thì phải lấy lễ của sư tôn và thân tôn ra đối đãi.
Lâm Phong vội vàng đỡ Chiêm Hãn dậy:
- Hài tử, mau đứng lên, nếu không chê thì hãy gọi ta một tiếng sư bá.
Chu đại quan nhân vẫn ngồi nhìn những biến hóa trước mặt, đến nước này mới mở miệng nói:
- Ta nói này Chiêm Hãn đại ca, thế này thì sau này chúng ta là đồng môn rồi. Lần này thì hay rồi, đúng là không đánh thì không quen mà.
Trong lòng Chu Thiên Giáng thầm nhủ lại còn có việc này nữa chứ, xem ra ông trời cũng đang giúp hắn rồi. Chu Thiên Giáng đang lo Chiêm Hãn không đồng ý đàm phán thì làm thế nào bây giờ.
Ánh mắt Chiêm Hãn lạnh lùng:
- Chuyện giữa ta và sư bá không liên quan đến ngươi, món nợ của muội muội ta, ta nhất định sẽ thanh toán với ngươi.
Lâm Phong vừa nghe thấy vậy thì cười khổ nhìn Chu Thiên Giáng một cái, quay đầu nói với Chiêm Hãn:
- Chiêm Hãn hiền chất (cháu), Chiêm Linh tất cả đều tốt, sư bá bảo đảm chưa thiếu một sợi tóc nào cả.
Chiêm Hãn vừa nghe Lâm Phong nói vậy thì mới yên lòng. Chu đại quan nhân vội vàng nhảy xuống chiến mã, cười ha ha vươn hai cánh tay ra. Tuy Chiêm Hãn vẫn không buông lỏng cảnh giác nhưng nể mặt Lâm Phong nên vẫn ôm Chu Thiên Giáng một cái.
Chu đại quan nhân vốn tưởng rằng mọi chuyện tiếp theo sẽ rất thuận lợi nhưng ai biết dính dáng đến lợi ích của cả Ô Tộc thì Chiêm Hãn cũng khó nói chuyện đến vậy.
Trên thảo nguyên, một đám người ngồi xuống bắt đầu đàm phán nhưng trong soái phủ Tạp Sắt thành lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Da Luật Đậu Cáp suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói với Chu Thiên Giáng chuyện Vương Đô thành không phái binh để hắn có chuẩn bị tâm lý. Da Luật Đậu Cáp đến soái phủ thì bọn thị vệ làm theo phân phó của Chu Thiên Giáng, nói hắn không khỏe nên ngủ rồi, ai biết Da Luật Đậu Cáp căn bản không nói nhiều mà xông thẳng vào, bọn thị vệ cũng không ngăn lại được.
Vừa thấy phòng ngủ trống trơn thì Da Luật Đậu Cáp biết mấy người này đang lừa mình. Đại chiến sắp tới, Da Luật Đậu Cáp không hiểu canh ba nửa đêm Chu Thiên Giáng còn chạy đi đâu nữa, kết quả là Da Luật Đậu Cáp tức giận bắt đầu tìm kiếm ở hậu viện, nhanh chóng tìm được căn phòng được canh phòng cẩn mật kia.
Bọn thị vệ càng không cho vào thì trong lòng Da Luật Đậu Cáp càng thêm nghi hoặc, nàng ta đánh một kình rồi bất chấp tất cả đột nhiên lao tới.
“Cạch” một tiếng, hai cánh cửa bị thân hình to lớn của Da Luật Đậu Cáp đụng cho rời khỏi cột cửa.