- Lập tức truyền tin đến Khoa Ba thành, hỏi xem Mã Duy đã đi bao lâu rồi, nếu vẫn chưa đi, theo lý mà nói thì tiểu tử này hẳn phải thông báo rõ tình hình chứ.
Lục Vũ vừa định bước xuống tường thành thì chợt nghe thấy một gã quân tốt trên tháp canh cao giọng hô:
- Bẩm báo Thủ Bị đại nhân, có một đạo đại quân xuất hiện phía sau binh mã Đại Phong.
Mấy người Chu Diên Thiên vừa nghe thấy vậy thì trong lòng lập tức vui vẻ, Qua Hàm vội vàng kêu lên:
- Nhìn cho kĩ xem hai bên có bắt đầu giao chiến không?
Những người được chọn đứng trên tháp canh quan sát đều có cái được gọi là “mắt chim ưng”, thị lực xa hơn nhiều so với người bình thường, nhưng gã canh gác này vừa nhìn rõ tình hình thì trong lòng cũng lạnh run.
- Hồi đại nhân, hình như những người tới là…binh mã Đại Phong!
Mọi người vội vàng nhoài lên cổng thành nhìn ra bên ngoài. Lúc này trời đã sáng rõ, có thể nhìn được rất rõ đại quân của Văn Nhữ Hải, căn bản không có bất cứ dấu hiệu hỗn loạn nào.
- Tiêu rồi, Mã Duy xong rồi!
Chu Diên Thiên bi phẫn nói một câu.
Lục Vũ túa mồ hôi lạnh ra, nếu như người tới là viện quân của Đại Phong thì chứng tỏ tin tức của y có sai sót. Nếu như đại quân của Mã Duy bị ăn gọn rồi thì e là Chu Diên Thiên sẽ tức giận mà truy cứu trách nhiệm của y.
Trong đại quân của Văn Nhữ Hải, một chiến đội khoảng năm trăm người chậm rãi đến dưới thành tầm hơn 200m, chiến đội vây quanh một cỗ xe ngựa, trên xe có một nam tử trẻ tuổi đang đứng.
Chu đại quan nhân nhìn một hàng đầu người nhô ra khỏi tường thành, vươn tay lấy cái loa đồng lớn đã chuẩn bị sẵn.
- Chu Diên Thiên, không cần đợi Mã Duy nữa đâu, tất cả Khoa Ba thành đã bị hạ rồi. À, đúng rồi, lần trước ở kinh thành chúng ta cách nhau hơi xa, chắc ngươi còn chưa biết ta là ai. Nghe cho rõ đây, tại hạ họ Chu tên Thiên Giáng, chắc ngươi cũng không lạ gì cái tên này. Ngoài ra ta cũng nói cho ngươi biết là hai vạn binh mã ngươi phái đi cũng đã rơi vào tay lão tử rồi. Hôm nay người giết binh mã của Mã Duy chính là đại quân Ô tộc từng là đồng minh của ngươi đấy.
Chu Thiên Giáng với dáng vẻ tức giận không đền mạng, hận không thể dùng chính lời nói của mình chọc cho Chu Diên Thiên uất ức chết luôn.
Quan binh trên tường thành nghe thấy vậy thì sắc mặt trắng bệch, Chu Diên Thiên thì càng thấy toàn thân run rẩy. Lão thật không ngờ rằng người thanh niên này lại chính là Chu Thiên Giáng tiếng tăm lừng lẫy, càng không ngờ rằng Ô tộc lại đâm một đao sau lưng lão như thế.
- Chu Thiên Giáng cái đồ tiểu nhi (thằng oắt) kia, lão phu nhất định phải băm vằm ngươi làm vạn đoạn. Ngươi giết Huyền Minh thì Thành Võ Hoàng cũng không tha cho ngươi đâu!
Chu Diên Thiên chỉ vào Chu Thiên Giáng, dùng giọng khàn khàn tức giận mắng.
- Lão thất phu, cái này thì không cần ngươi lo lắng, ngươi cứ nghĩ cho bản thân mình trước đi. Có bản lĩnh thì mở cổng thành rồi quyết một trận sống mái với ta đi, nếu không sớm muộm gì lão tử cũng đập vỡ cái vỏ rùa đen nhà ngươi.
Chu Diên Thiên tức giận đến mức đứng không được mà ngồi cũng không xong, chỉ xuống dưới thành rồi khàn giọng hét:
- Bắn tên…bắn…bắn chết hắn cho lão phu!
Trên tường thành bắn ra một trận mưa tên nhưng vị trí của Chu Thiên Giáng đã ở ngoài khoảng cách mũi tên có thể bắn tới. Trong tiếng cười vang của mọi người, hơn năm trăm người vây quanh Chu Thiên Giáng trở lại quân trận.
Chu Thiên Giáng lệnh cho đại quân lui lại năm dặm dựng doanh trại tạm thời. Đây chính là quy củ của đánh trận, tuyệt đối không thể đặt doanh trại ở cổng thành của người ta, nếu làm vậy thì trừ phi quyết đấu trong thời gian ngắn, hay nói cách khác là tiến hành vây khốn nhờ ưu thế tuyệt đối về binh lực, nếu không thỉnh thoảng sẽ bị một đạo quân phòng bị trong thành đột nhiên xông ra đột kích quân doanh. Đại quân một khi triển khai thì cũng không thể lúc nào cũng giữ trận hình tấn công được, giữ khoảng cách năm dặm thì có thể có phản ứng kịp thời với bất kỳ tình huống nào.
Trong đại trướng, Văn Nhữ Hải ngồi trên một cái ghế được lót một lớp đệm dày, mặt mỉm cười nhìn Chu Thiên Giáng. Giải quyết xong Mã Duy ở Khoa Ba thành thì cũng coi như báo được mối thù trận tiễn, mấy người Tần Vĩ, Phạm Nhung thì càng vui vẻ.
- Thiên Giáng, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ? Quy Sơn thành tường cao lại canh phòng cẩn mật, nếu liều mạng thì e là sẽ tổn thất rất lớn.
Văn Nhữ Hải giao lại đại quyền quân sự cho Chu Thiên Giáng nhưng ông ta vẫn phải nói suy nghĩ của mình ra.
Tần Vũ nghe xong cũng rất tán đồng, nói theo:
- Chu đại nhân, Quy Sơn thành dễ thủ khó công, đáng giận nhất là đại quân không thể vòng qua hai bên, nếu vậy thì có thể bố trí toàn bộ binh lực ở cổng thành, những chỗ khác căn bản cũng không cần phòng ngự. Lúc trước ta và Văn soái muốn đại quân tiến ép, lấy binh lực tuyệt đối để đối phó Quy Sơn thành nhưng sau khi dò xét thực địa xong thì ta và Văn soái đều bỏ qua kế hoạch này. Văn soái vạn bất đắc dĩ mới lệnh cho đại quân càn quét các thành trì khác rồi cuối cùng mới giải quyết Quy Sơn thành.
Chu Thiên Giáng gật gật đầu, nhìn các vị tướng quân:
- Mọi người đừng vội, liều mạng đánh nhau cũng không phải là phong cách của Chu Thiên Giáng ta. Hơn nữa, với địa hình hiểm ác thế này chúng ta cũng không đấu lại được, tỷ lệ thương vong quá cao. Ta đã lệnh cho mấy người Chu Nhất lục soát hẻm núi hai bên xem có cách nào khác để vào thành không. Trước tiên cứ chờ đã, không cần vội.
Quả thực hiện giờ Chu Thiên Giáng cũng không có cách gì hay, hắn đã lệnh cho Chu Nhất, Hạ Thanh và Chu Nhị ai nấy dẫn một tiểu đội của mình lục soát kĩ địa hình xung quanh. Cho dù đại quân không thể vào trong thành từ hai hẻm núi nhưng Chu Thiên Giáng tin rằng với bản lĩnh của mấy người Chu Nhất và Hạ Thanh thì vào thành không phải là chuyện khó, hơn nữa hai tháng trước Chu Nhị còn phái ám tử vào Quy Sơn thành, hiện giờ chính là lúc phát huy tiềm lực của bọn họ.
Trong Quy Sơn thành, Chu Diên Thiên ngồi trên đại sảnh của soái phủ, các tướng lĩnh dưới tay đều cúi đầu, không ai dám nói gì.
Cái chết của Huyền Minh và Mã Duy khiến trong lòng họ nặng nề như bị đeo một khối đá nhưng không phải do Huyền Minh và Mã Duy khiến người ta tưởng nhớ mà là thủ đoạn đáng sợ này của Chu Thiên Giáng khiến trong lòng họ vô cùng hoảng sợ.
Chu Diên Thiên thở dài một tiếng, đột nhiên trên mặt lộ ra nụ cười:
- Sao thế? Cả lũ bị Chu Thiên Giáng dọa cho chết khiếp rồi hả? Ha ha, lão phu tung hoành chiến trường mấy chục năm, chuyện gì mà chưa từng gặp chứ? Tuy hiện giờ Chu Thiên Giáng đang đắc ý nhưng muốn hạ được Quy Sơn thành thì hắn còn chưa có bản lĩnh này. Tất cả mọi người ngồi đi, đã là chiến tranh thì không thể không có người chết. Tướng quân Mã Duy tổn thất ta cũng rất đau lòng, tuy Chu Thiên Giáng chiếm được sự chủ động nhưng tiếp theo ai là người khóc còn phải xem chư vị tại đây đã.
Chu Diên Thiên đã trải qua nhiều sóng gió, lão biết bây giờ không phải là lúc thở ngắn than dài, điều mà các tướng quan cần hiện giờ chính là một chủ soái dũng mãnh, mặc dù trong lòng Chu Diên Thiên cũng hơi sợ hãi nhưng lão không thể để lộ ra ngoài được.
Thấy lúc này rồi mà Chu Diên Thiên vẫn có thể nở nụ cười được thì trong lòng mọi người cũng được an ủi rất nhiều. Chỉ cần Chu Diên Thiên không ngã thì bọn họ còn có hy vọng, những người này sợ Chu Diên Thiên không chịu được tức giận. lại lớn tuổi như vậy, một khi ngã xuống sẽ không dậy được, hơn nữa bọn họ đều là “giặc phản bội” của Đại Phong triều, cho dù có đầu hàng thì chỉ e là Thành Võ Hoàng cũng không cho họ một con đường sống.
- Mọi người đừng lo lắng, Quy Sơn thành của ta vững như thiết trúc, không ai có thể cạy được cửa chính cả. Hơn nữa hẻm núi sau thành có một lối ra vào bí mật, cho dù Chu Thiên Giáng muốn vây chúng ta thì cũng không có bản lĩnh này đâu.
Chu Diên Thiên nói đến đây thì hơi dừng một chút rồi nói tiếp:
- Tiểu tử Chu Thiên Giáng này quả thực cũng có chút bản lĩnh, trong lòng lão phu cũng rất khâm phục người trẻ tuổi này, nhưng hắn biết đánh trận mà không biết làm người. Chẳng phải tuổi còn trẻ mà đã có công lao như vậy sẽ bị trời phạt sao? Lão phu hiểu rất rõ con người Thành Võ Hoàng, vì thiên hạ của Lý gia, Thành Võ Hoàng chắc chắn sẽ không để Chu Thiên Giáng còn sống, nói cách khác thì không ai được uy hiếp ông ta. Lúc trước lão phu phái Huyền Minh đến Thiên Thanh là xuống một nước cờ ẩn với Chu Thiên Giáng. Tuy Huyền Minh đã chết rồi nhưng y vẫn là một thanh đao vô hình. Lục Vũ, lập tức truyền lệnh cho Trác Hành, bảo y bí mật trở lại kinh thành, tiếp tục lãnh đạo mật thám trong kinh thành, ngoài ra cũng truyền lệnh cho mật thám trong kinh thành lập tức tung tin đồn, nói Chu Thiên Giáng tự tay giết chết Huyền Minh, đồng thời thổi phồng lên nói đại quân Văn Nhữ Hải đã tuyên thệ trung thành với Chu Thiên Giáng, chuẩn bị tự lập vương ở quan ngoại.
Chu Diên Thiên nói xong thì quấn lấy cái áo khoác dài bằng da sói, trong mắt lộ ra vẻ âm trầm.
Chu Diên Thiên là kẻ xảo quyệt, trong lòng thầm nhủ đánh trận ta đánh không lại ngươi nhưng luận về giở trò ngầm sau lưng thì Chu Thiên Giáng ngươi còn non lắm. Người tài thì sau lưng hay bị ghen ghét, trong kinh thành cũng có không ít quan viên căm hận Chu Thiên Giáng, một khi tung mấy tin này ra thì chắc chắn sẽ có người nhắc nhở Thành Võ Hoàng. Với cái tính đa nghi của Thành Võ Hoàng thì e là không lâu sau tiểu tử Chu Thiên Giáng này cũng sẽ nhận được lệnh hồi kinh, chỉ cần Chu Thiên Giáng đi thì những người Văn Nhữ Hải đó căn bản không là gì với Chu Diên Thiên cả.
Chơi quang minh chính đại không được thì Chu Diên Thiên chuẩn bị giở trò sau lưng với Chu Thiên Giáng. Dù sao Chu Thiên Giáng vẫn chưa là một vương hầu độc lập, phía trên còn có thiên tử Đại Phong, Chu Diên Thiên muốn mượn tay Thành Võ Hoàng để diệt trừ mối họa Chu Thiên Giáng này.