Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Giáng Đại Vận

Chương 317: Lựa chọn.

Chương 318: Lựa chọn.
(2)


Chu Thiên Giáng từ xa nhìn thấy Huyền Nhạc xuống xe, đi bộ về phía Khoa Ba thành thì thầm gật gật đầu, thầm nói tiểu tử Huyền Nhạc này cũng coi như thông minh. Nếu như người ta đã xuống xe rồi thì Chu Thiên Giáng cũng không thể đứng trên xe được, nếu như Huyền Nhạc lấy thân phận tiểu vương gia của mình ra lên mặt thật thì Chu Thiên Giáng định sẽ lấy cứng chọi cứng, cho y mất hết mặt mũi.

Chu Thiên Giáng chắp hai tay sau lưng đứng trước hàng ngũ chứ cũng không ra nghênh đón. Thân phận và địa vị khác nhau, Chu Thiên Giáng có quyền làm vậy, hơn nữa hắn là đại công thần giải quyết khó khăn ở Thiên Thanh, bản thân mình thập tử nhất sinh thì cũng nên được hưởng chút uy nghi.

Sở Vân cũng không quan tâm đến điều đó, vẫn cưỡi một con ngựa cao to, không nhanh không chậm đi bên cạnh Huyền Nhạc. Luận về bối phận thì ông ta đồng trang lứa với Tĩnh Vương và Quách Thiên Tín, bất kể Chu Thiên Giáng có làm quan to cỡ nào thì vẫn là vãn bối của ông.

Chu Thiên Giáng ôm quyền chắp tay:
- Sở Vân đại nhân đi đường vất vả, Thiên Giáng đặc biệt dẫn binh mã trong thành ra nghênh đón. Huyền Nhạc, nhiều ngày không gặp, tiểu tử ngươi ngày càng đẹp trai, phong độ ra đấy.
Chu Thiên Giáng nói xong thì cười cười bước lên mấy bước, đích thân dắt cương ngựa của Sở Vân.

Hai câu này Chu Thiên Giáng nói rất rõ ràng, ý là ta đến để nghênh đón Sở Vân thôi, câu sau hắn nói nhìn thì thấy vô lễ nhưng lại thể hiện mối quan hệ vô cùng thân thiết.

Sở Vân nhảy xuống chiến mã:
- Thiên Giáng, lúc tiểu tử ngươi bị biếm xuất thành, ta còn tưởng là ngươi bị phạt thật chứ, không ngờ đây lại là thủ thuật che mắt mà Hoàng thượng và ngươi đùa với mọi người.

Huyền Nhạc cũng cười nói:
- Mối họa Thiên Thanh đã làm hại đến Đại Phong nhiều năm, lần này Thiên Giáng huynh ra tay đúng là có bản lĩnh, vừa nhấc tay đã giải quyết được nỗi lo sau này của Đại Phong, đúng là may mắn của Đại Phong.

- Chúng ta đừng khách khí nữa, vào trong thành ngồi xuống tâm sự đi!

Chu Thiên Giáng nói xong thì lệnh cho Chu Nhất dẫn đại quân vào đóng trong binh doanh, Chu Thiên Giáng đi cùng Sở Vân và Huyền Nhạc về phủ nha, nhưng 800 thân binh của Huyền Nhạc vẫn không rời đi mà bám sát theo mấy người Chu Thiên Giáng.

Mọi người lần lượt ngồi xuống phân theo thứ bậc, lúc này Sở Vân mới lấy ra công văn của Binh Bộ:
- Thiên Giáng, Thành Võ Hoàng thương ngươi và Văn tướng quân vất vả nên đặc biệt lệnh cho ta và Huyền Nhạc điện hạ đến đây tiếp nhận đóng giữ. Trước khi đi Hoàng thượng nhờ ta chuyển lời đến ngươi, nói lần này ngươi có công lao lớn, Hoàng thượng đang ở kinh thành chờ ngươi trở về ăn mừng đấy.
Sở Vân nói xong thì lặng lẽ nhìn Huyền Nhạc một cái.

Chu Thiên Giáng cười thầm trong lòng, má nó, lại còn nói là mừng công lao của lão tử, 800 thân binh của Huyền Nhạc ở ngoài đại sảnh, còn phái theo một vạn đại quân đi theo, chắc lại sợ lão tử tạo phản hở?

- Sở Vân đại nhân, ở phương bắc trời lạnh thật đấy, ta cũng không muốn ở lại nữa, vừa hay hai người đến thì ta có thể yên tâm trở về hưởng thụ mấy ngày rồi.
Chu Thiên Giáng rất cảm thán nói.

Huyền Nhạc hơi ngẩn ra, không ngờ Chu Thiên Giáng lại chấp nhận đổi quân một cách dễ dàng như vậy, đừng quên rằng hiện giờ là thời khắc mấu chốt để đánh tan Chu Diên Thiên, làm vậy chẳng khác nào chắp tay dâng công lao cho người khác. Biểu hiện của Chu Thiên Giáng quá mức rộng lượng lại khiến Sở Vân và Huyền Nhạc có chút ngoài ý muốn.

Đêm đó Chu Thiên Giáng bày tiệc rượu để đón gió tẩy trần cho Sở Vân và Huyền Nhạc. Vốn quan binh Khoa Ba thành không nhiều, trong tình hình này Huyền Nhạc cũng cảm thấy vô cùng yên tâm. Đối với Huyền Nhạc thì chỉ cần đại quân của Văn Nhữ Hải không tạo phản theo mà chỉ dựa vào thực lực của Chu Thiên Giáng thì vẫn chẳng nên trò trống gì.

Trên bàn rượu, Chu Thiên Giáng kể đơn giản chuyện ở Thanh Thiên một lượt, còn đặc biệt nói về việc Đại Ngưu cầu thân Da Luật gia tộc. Khi Huyền Nhạc hỏi đến việc đại quân Ô tộc có đến Đại Phong hay không thì Chu Thiên Giáng lắc đầu phủ quyết chuyện này, chỉ cần mấy người Văn Nhữ Hải, Tần Vĩ không nói ra thì cho dù những người khác có nói ra cũng chẳng ích gì, Chu Thiên Giáng sống chết cũng không thừa nhận thì cũng chẳng ai làm gì được hắn.

Chu Thiên Giáng nói với Sở Vân và Huyền Nhạc rằng hiện giờ hắn đang nhớ Quách Dĩnh, Ngọc Nhi, qua buổi trưa ngày mai hắn sẽ khởi hành hồi kinh.

Huyền Nhạc cảm thấy có chút không thể tin được, hình như chuyện này có vẻ thuận lợi quá mức, kinh thành lời đồn như hổ, thậm chí ngay cả Thành Võ Hoàng cũng đã chuẩn bị kế sách vẹn toàn, ai ngờ được đến quan ngoại lại là một cục diện khác.
















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch