Chương 320: Mạo hiểm sắp đặt (1) (2) Mặt khác, nếu như Chu Thiên Giáng ngoan ngoãn bỏ quân quyền thì chắc chắn Huyền Nhạc sẽ viết một chữ “giết” truyền cho Niêm Can Xử. Lời của quân vương chắc như đinh đóng cột, chữ “giết” này chẳng khác nào lệnh tất sát mà Thành Võ Hoàng giao cho Niêm Can Xử. Nếu như Huyền Nhạc làm vậy thật thì trong lòng Thành Võ Hoàng y cũng coi như có đủ sự tàn nhẫn để làm Hoàng thượng, ngôi vị này không thuộc về hắn thì còn thuộc về ai nữa?
Thời gian cấp bách, bên ngoài đã chỉnh đốn xong, mọi người chỉ còn đợi lệnh của Chu Thiên Giáng. Cuối cùng Chu đại quan nhân cũng dừng bước, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của mọi người.
- Chu Nhất, truyền lệnh cho các huynh đệ, xuất thành hồi kinh! Chu Thiên Giáng đi qua đi lại nửa ngày, cuối cùng cũng hạ lệnh.
Trong lòng mọi người đều thất vọng, mệnh lệnh này của Chu Thiên Giáng chẳng khác nào từ bỏ hoàn toàn quân quyền quan ngoại, cũng bỏ qua cơ hội tốt bắt Huyền Nhạc để chia cắt Đại Phong.
Mấy người Chu Nhất không ai nói gì, yên lặng tiêu sái bước ra đại viện, bắt đầu đi sắp xếp hành trình. Chu Thiên Giáng còn chưa muốn để lộ Thiên Lôi pháo xa (xe pháo) trước mặt Huyền Nhạc, phần lớn một ngàn binh mã của Chu Tứ đã sớm đem xe pháo đến Mã Đề thành rồi. Chu Thiên Giáng trở về phòng, nhấc bút viết hai hàng chữ, coi như lời khen tặng cho Huyền Nhạc lúc chia tay.
Ngoài Khoa Ba thành, Huyền Nhạc mỉm cười kéo tay Chu đại quan nhân than vắn thở dài, hai người thỉnh thoảng còn châu đầu ghé tai, thân thiết cứ như do một mẹ sinh ra. Sở Vân không cưỡi ngựa, thậm chí còn không mang theo thanh đao tùy thân. Ông ta đang đợi sự lựa chọn của Chu Thiên Giáng, nếu hắn động thủ thật thì ông cũng không chống lại.
- Thiên Giáng huynh, để ngày khác Huyền Nhạc ta hồi kinh thì sẽ đến phiên huynh đón gió tẩy trần cho ta.
- Huyền Nhạc, quan ngoại trời đông giá rét, ngươi xương cốt hơi yếu, bảo trọng thân thể đấy. Chu Thiên Giáng nói xong thì hai tay nắm tay phải của Huyền Nhạc, siết một cái thật mạnh.
Huyền Nhạc hơi ngẩn ra, gật gật đầu không nói gì, Chu Thiên Giáng cười lớn cáo từ Sở Vân. Nhìn đoàn người đi ngày càng xa, trong lòng Sở Vân thầm thở dài, không biết tại sao trong lòng Sở Vân lại rấ muốn để Chu Thiên Giáng khống chế được cục diện.
Huyền Nhạc chắp hai tay sau lưng nhìn đoàn quân của Chu Thiên Giáng biến mất trong tầm mắt, trong tay phải có một tờ giấy. Đây là thứ vừa nãy Chu Thiên Giáng nắm tay phải của y đã đưa cho. Tiễn biệt xong trở về trong thành thì Huyền Nhạc mới lặng lẽ mở tờ giấy ra nhìn một cái.
Đọc hai hàng chữ ngắn ngủi trên tờ giấy thì sắc mặt Huyền Nhạc trắng bệch, y cẩn thận nhìn bốn phía một cái rồi lặng lẽ xé vụn tờ giấy thành từng mảnh nhỏ.
Đội ngũ đi theo Chu Thiên Giáng không đông lắm, trong đó có hai cỗ xe ngựa rất bình thường là xe của Lâm Phong và Chiêm Linh. Chuyện Sở Vân nói với Chu Thiên Giáng hắn cũng không nói cho hai người này biết, đến lúc sắp ra khỏi thành thì hai cỗ xe ngựa này mới nhập vào hàng ngũ.
Chu Thiên Giáng nhìn đám người Chu Nhất đều rầu rĩ không vui, cũng không nói chuyện thì không khỏi cười cười: - Sao thế? Câm hết rồi à? Hiếm khi bổn đại nhân cưỡi ngựa mà cũng không ai nói chuyện với ta.
- Đại nhân, bọn ta cũng không lắm mồm như Đại Ngưu. Chu Nhất lạnh lùng nói.
- Tâm trạng ta không tốt, không muốn nói chuyện. Hạ Thanh cũng nói theo.
Chu Nhị và Chu Tứ nhìn nhau một cái, dứt khoát im lặng không nói gì.
Chu Thiên Giáng cười cười: - Ta biết trong lòng các ngươi tức giận, có phải các ngươi cảm thấy Chu Thiên Giáng ta làm việc có chút thiếu quyết đoán không?
- Đại nhân, người muốn làm việc lớn thì không thể có trái tim của nữ nhân có chồng. Cơ hội này đã mất đi thì tiếp theo đại nhân định làm thế nào? Chu Nhị không kìm được hỏi.
Chu Thiên Giáng nghe xong thì đột nhiên cười ha ha hai tiếng: - Đại trượng phu nếu muốn hùng bá thiên hạ thì quả thật phải là người quyết đoán. Trong trí nhớ của ta có một câu nói là “Nghi tương thừa dũng truy cùng khấu, mạc học Bá vương không cô danh”. Trong câu này các ngươi không biết Sở bá vương là ai nhưng hẳn là có thể hiểu được nghĩa của nó. Yên tâm đi, chúng ta cứ thoải mái hồi kinh đi, càng như vậy thì Thành Võ Hoàng càng không dám giết ta. Chuyện nhỏ mà không nhẫn thì sẽ bị hỏng kế lớn, bây giờ chưa phải lúc.
Mọi người kỳ quái sao Chu Thiên Giáng lại tự tin như vậy chứ? Vạn nhất vừa về đến kinh thành bên Huyền Nhạc nói ngài lòng lang dạ sói thì ngài làm thế nào bây giờ? Thậm chí Thành Võ Hoàng có thể phái một đội quân ngoài kinh thành giải quyết ngài bí mật, đến cơ hội để giải thích cũng không cho đâu.
- Đại nhân, nếu ngài đã quyết định rồi thì mấy người chúng ta cũng chẳng còn gì để nói, dù sao có chuyện thì chúng ta cùng xuống suối vàng. Hạ Thanh cười khổ nói.