Chu Thiên Giáng khẽ gật đầu. Chuyện chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng hắn kiếp trước thấy nhiều rồi, cũng không đáng nổi giận với đám người ti tiện này.
- Tại hạ là thuế nha Kế phòng Trương Xuân Phát, phụng mệnh đại nhân nhà ta đặc biệt đem sổ sách tới. Tuy nhiên ta phải nhắc nhở đại nhân, những sổ sách đó rất quan trọng, một là không thể tùy tiện xoá và chỉnh sửa, hai là không thể làm rối thứ tự sử sách. Điểm trọng yếu nhất chính là không thể làm mất, bằng không đại nhân sẽ thất trách, đây chính là tội lớn. Trương Xuân Phát kiêu ngạo nói.
- Vậy thì cũng khó nói, nếu đại nhân làm mất sổ sách, Thục Thiên Phủ có thể bị mất một nửa thuế ngân nộp lên trên. Ngài nói đây sẽ là tội gì?
- Trời ơi, đây chính là tử tội. Chu Thiên Giáng rất "sợ hãi" nói.
- Hừ, đại nhân biết là tốt rồi. Nếu thế, vậy ký nhận đi. Trương Xuân Phát đắc ý nói.
Chu Thiên Giáng nhìn hai xe lớn chất đầy sổ sách, chỉ vào nói: - Để ta ký nhận chúng?
- Đúng vậy! Trương Xuân Phát nghĩ bụng ngươi không phải muốn cho người đưa tới ư, ta xem ngươi ký nhận như thế nào.
Chu Thiên Giáng nheo mắt, thản nhiên nói: - Mẹ nó, thật đúng là coi bản thân như bố rồi.
Trương Xuân Phát bị tát đến mắt tóe ngàn sao, sổ ký nhận trong tay rơi xuống đất, y không ngờ Chu Thiên Giáng nói động thủ liền động thủ.
- Chu Nhất, đem người và sổ sách nhốt vào hậu viện. Nói cho mấy tên khốn kiếp này, nếu sổ sách quan trọng như thế, vậy cứ bảo bọn họ sao chép thêm một phần, chép không xong đừng mơ ăn cơm, càng đừng mơ rời khỏi quan dịch trạm này một bước.
Chu Thiên Giáng căn dặn xong, các Hộ bộ quan sai và bọn hộ vệ liền xông tới như sói đói, vắt cổ xách chân, dẫn cả người lẫn xe tới hậu viện.
- Chu Nhất, căn dặn mọi người, từ giờ trở đi, bất cứ kẻ nào bao gồm phủ nha quan binh, không có sự cho phép của ta thì không được bước vào quan dịch trạm nửa bước. Nếu không, lấy tội ám sát Hoàng tử mà chém giết. Chu Thiên Giáng lạnh lùng phân phó một câu.
- Vâng, đại nhân! Chu Nhất trả lời, bắt đầu an bài nhân sự.
Chu Thiên Giáng cười lạnh một tiếng, nghĩ bụng Đường Tề Lực ngươi dám giở trò với lão tử, xem ta có hành chết ngươi không.
Chu Thiên Giáng vừa mới quay người lại, bỗng nhiên nhớ ra việc gì đó, giật mình khẩn trương sờ vào trong ngực áo. Khi chạm đến "tội trạng" của Tứ Hoàng tử, Chu Thiên Giáng mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn chung quanh một chút, Chu Thiên Giáng đưa mắt ra hiệu cho Chu Nhị và Chu Tam, hai người hiểu rõ rồi quay lưng đi. Chu Thiên Giáng lấy dao đánh lửa ra, đánh lửa ken két, một mồi lửa đốt "tội trạng" thành tro tàn.
Chu Thiên Giáng giam Kế phòng quản kho của phủ thuế, lập tức khiến Thục Thiên Phủ chấn động. Đừng nói là một quan thuế lục phẩm cỏn con, dù là khâm sai đại thần chính quy tới Thục Thiên Phủ thì cũng không ai dám kiêu ngạo như vậy.
Tục ngữ nói không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, đánh chó phải xem mặt chủ. Dù sao đi nữa, thân phận đặc thù của Chu Đại Trung vẫn còn đó, dù là Thành Võ Hoàng cũng phải nhường ba phần, Chu Thiên Giáng cũng biết rõ giam đám này chẳng khác gì đánh vào mặt Chu Đại Trung. Thục Thiên Phủ thuế nha tương đương với sở Tài chính và cục thuế vụ trong tỉnh ở kiếp trước của hắn, giam mấy tên Kế phòng quản kho này thì một số kế hoạch tài chính bình thường cũng bị trì hoãn. Nhưng hắn không làm vậy, chỉ sợ giống như mấy quan thuế trước đó rầu rĩ trở về kinh thành, nếu để tay không trở về, hắn chỉ có một con đường chết.
Trong phủ nha, Chu Đại Trung mặt lạnh như tiền, Đường Tề Lực tức muốn điên. Trương Xuân Phát là huynh đệ kết nghĩa của y, tất cả sổ sách ngầm đều do Trương Xuân Phát bảo quản. Nếu Trương Xuân Phát nói ra, chỉ sợ cả nhà y không bảo toàn được.
- Đại nhân, trong mắt tiểu tử kia căn bản không có ngài, lần này nói thế nào cũng phải cứng rắn trị hắn. Đường Tề Lực bi phẫn nói.
Đường Tề Lực vốn muốn để Trương Xuân Phát kiếm chuyện, nếu bị đánh, Bộ Nha sẽ phái người ra mặt, đến lúc đó thừa dịp hỗn loạn đem sổ sách bỏ vào trong quan dịch trạm, bọn họ có thể nhân cơ hội làm khó dễ. Ai ngờ Tứ Hoàng tử và Chu Thiên Giáng lại trực tiếp xử người trước.
Chu Đại Trung không hề kích động, y hiểu chỉ cần mình ra lệnh, gần như sẽ chẳng còn đường sống quay về. Trước khi chưa nhận được lệnh của phụ thân và cô, Chu Đại Trung cũng không muốn tự vạch mặt mình.
- Nhất Bình, ngươi và Tề Lực cùng đi tới quan dịch trạm xem Tứ Hoàng tử nói thế nào. Nhớ kỹ, cố gắng đừng để xảy ra xung đột, nhiệm vụ chủ yếu là đem người của chúng ta dẫn về. Chỉ cần sổ sách ở lại quan dịch trạm, lão phu sẽ khiến cho bọn chúng sống không yên. Chu Đại Trung vuốt râu nói.
Thục Thiên Phủ Hình Bộ Tuần ti Diêu Nhất Bình chớp mắt, trước đó y cùng với Đường Tề Lực thương lượng xong, bên kia vừa động thủ y liền phái người qua, nhân lúc hỗn loạn sẽ bỏ sách vào. Làm vậy thuế nha có thể vu cáo bị mất rất nhiều sổ sách, nhốt tên tiểu tử Chu Thiên Giáng vào cục diện vạn kiếp bất phục. Nhưng Diêu Nhất Bình cũng không ngờ đối phương lại dám cả gan nhốt người.
Trong quan dịch trạm, Chu Thiên Giáng, Quách Dĩnh, Huyền Châu và Lý Ngọc Nhi ngồi ở đại sảnh hậu viện, bốn người chỉ nghe lệnh Chu Thiên Giáng, tất cả đều nghe theo sắp xếp của hắn. Đặc biệt là Tứ Hoàng tử Huyền Châu, mặc kệ Chu Thiên Giáng nói cái gì, y chỉ phát biểu ba chữ: "Nói rất đúng!"
- Thiên Giáng ca, chúng ta vừa đến liền kiếm chuyện với thuế nha, chỉ sợ bọn họ sẽ không phối hợp. Quách Dĩnh lo lắng nói.
- Không phối hợp? Đám tôn tử kia căn bản không muốn phối hợp. Trông đợi chúng ngoan ngoãn giao bạc ra, không có cửa đâu. Hơn nữa dù có bạc, chỉ sợ... Chu Thiên Giáng cau mày.
Mới vừa rồi hắn đã nghĩ thông suốt một chuyện. Nghĩ đến hậu quả chuyện này, Chu Thiên Giáng liền cảm thấy đau đầu, đến giờ hắn mới hiểu được mình chẳng qua là quân cờ trong tay Hoàng thượng, chuyến đi này chính là cái tử cục.
- Nói rất đúng! Tứ Hoàng tử rất nghiêm túc gật đầu.
Lý Ngọc Nhi kỳ quái nhìn Tứ Hoàng tử, người ta nói cái gì y đều kêu tốt. Lý Ngọc Nhi phát hiện vị tứ ca của mình đã thay đổi, thay đổi rất lớn, chăng lẽ là do tối hôm qua uống rượu đến nhũn não rồi sao.
- Tứ ca, huynh có ý kiến gì không? Ngọc Cách Cách trừng mắt nhìn Tứ Hoàng tử.
- Cách nhìn của bổn hoàng tử và Chu đại nhân giống nhau, Thiên Giáng huynh, có gì sai khiến ngài cứ việc phân phó. Tứ Hoàng tử thành khẩn nói.
- Lão Tứ, khiêm tốn sẽ mau tiến bộ, ngươi đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. Chu Thiên Giáng vui mừng vỗ vào Tứ Hoàng tử, thầm nhủ tiểu tử ngươi nếu biết ta đã đốt tờ giấy kia, chắc chắn sẽ lấy băng ghế nện chết ta.
Mọi người đang nói chuyện thì thấy Chu Tứ đi đến: - Đại nhân, Bộ Nha Diêu Nhất Bình và Đường Tề Lực dẫn theo bộ khoái tới, bảo là muốn gặp Tứ Hoàng tử.
- Không gặp! Bổn hoàng tử bây giờ không gặp ai hết. Vết sưng trên mặt Tứ Hoàng tử vẫn chưa khỏi, y không có mặt mũi gặp người khác.
Chu Thiên Giáng mỉm cười: - Lão Tứ, Ngọc Cách Cách, các người đến sảnh bên chờ trước, ta đi chiếu cố hai tên này.
Chu Thiên Giáng bảo đám người Tứ Hoàng tử đến phòng bên lánh mặt, còn hắn đy đối phó y.
Hộ vệ Hoàng cung và vương phủ xếp thành hàng, uy vũ đứng ở hai bên. Niêm Can Xử "tứ Chu" tách ra đứng ở hai bên của Chu Thiên Giáng, Chu đại quan nhân cuối cùng tìm được một chút cảm giác quan uy cổ đại.
Một gã quan sai Hộ bộ dẫn Diêu Nhất Bình và Đường Tề Lực tiến vào, quan sai ở cửa ai nấy đều giống như ông lớn, làm hai người họ suýt nữa tức muốn vẹo mũi. Diêu Nhất Bình nắm quyền quản lý trị an của lục quận mười ba trấn Thục Thiên Phủ, hôm nay không ngờ bị người khác ngăn lại ngoài cửa. Nếu không có Chu Đại Trung cảnh cáo đừng làm loạn trước, y không dẫn người xông vào không được.
Hai người nổi giận đùng đùng nhìn Chu Thiên Giáng: - Chu đại nhân, chúng tôi có chuyện quan trọng cầu kiến Tứ Hoàng tử, kính xin Chu đại nhân nói lại một tiếng. Đường Tề Lực tức giận nói, có nghĩa là lão tử coi thường ngươi, khẩn trương đi gọi chủ tử nhà ngươi ra.
- Xin lỗi, Tứ Hoàng tử thân thể không khỏe, có chuyện gì nói với ta được rồi. Chu Thiên Giáng không hề đứng dậy, ngồi bắt chéo chân mà nói.
Diêu Nhất Bình hừ lạnh một tiếng: - Hừ! Một quan lục phẩm tép riu lại dám làm giá trước mặt lão phu. Chu Thiên Giáng, bổn quan hỏi ngươi, dựa theo luật pháp Đại Phong, quan viên cấp thấp nhìn thấy thượng quan thì nên thi lễ thế nào? Chẳng lẽ sư phụ của ngươi không dạy qua ngươi sao, đúng là thứ hồ đồ.
Chu Thiên Giáng sáng mắt, hắn đang suy nghĩ làm thế nào thoát khỏi tử cục này, hiện tại cơ hội đã tới. Diêu Nhất Bình là quan viên tòng Tứ phẩm, cấp bậc cũng không thấp. Nếu "nhốt" tiểu tử này lại, áng chừng Thục Thiên Phủ chắc chắn sẽ loạn.
Nghĩ vậy, Chu Thiên Giáng nheo mắt, giở ra bộ dạng giận điên người: - Diêu đại nhân, lão sư ta đúng là chưa dạy. Không biết lão sư này là tốt hay xấu?
- Hừ! Dạy hư học trò, không bằng heo chó.
Diêu Nhất Bình nhìn Chu Thiên Giáng nổi giận, bực dọc nói.