Vườn hoa bình thường rất vắng vẻ, đột nhiên lại náo nhiệt lên. Chu đại kỳ nhân sắp biến thành "Chu đại quan nhân", bọn hạ nhân của Quách phủ đều bu lại nịnh bợ vị quý nhân tương lai này.
Đừng nhìn những người này bình thường đồn đại linh tinh chuyện Chu Thiên Giáng và Đại tiểu thư, nhưng không có ai coi đó là thật. Bởi vì hai người thân phận quá khác nhau, ai cũng không tin Chu Thiên Giáng và Quách Dĩnh sẽ thành một đôi. Tuy nhiên hiện tại, Chu Thiên Giáng sắp vào Quốc Tử Giám, câu chuyện tình yêu thần kỳ kia rất có thể sẽ biến thành sự thật.
Trong Quách phủ bận rộn nhất là thuộc hạ của Quách Dĩnh, mấy ngày này bắt Chu Thiên Gang theo cô học nghi lễ cung đình. Chủ bạc học chính trong Quốc Tử Giám, người nào cũng rất để ý sĩ diện, người nào cũng cổ hủ. Những người này tự cho mình là sư phụ của Hoàng tử, coi thường nhất chính là những võ tướng không tuân thủ lễ nghĩa. Chu Thiên Giáng đại diện cho phủ tướng quân, phỏng chừng những lão già cổ hủ nhất định sẽ quản giáo hắn nghiêm khắc, cho nên Quách Dĩnh cho Chu Thiên Giáng một mũi dự phòng trước.
Qua tháng giêng, thời tiết mới chuyển ấm nên còn hơi lạnh, nhưng hơi xuân cũng đã trải khắp xung quanh. Trang phục của Chu Thiên Giáng cũng đã mới hoàn toàn, giống với cô gia vậy, sắp đến Quốc Tử Giám.
Trong hành lang, lão phu nhân và Quách Thiên Tín nói chuyện xong, kêu quản gia a Phúc đưa Chu Thiên Giáng đến Quốc Tử Giám báo danh.
- Thiên Giáng ca, tới Quốc Tử Giám có thể không giống như trong Quách phủ đâu nha, ở đó ngoại trừ hoàng tử công chúa ra thì là con cháu của một số đại thần, nói chuyện nhất định phải cẩn thận. Quách Dĩnh không kìm nổi nhỏ tiếng dặn dò một tiếng.
Ngay trước mặt lão phu nhân và Quách Thiên Tín, Chu Thiên Giáng không thể lại ôm hôn từ biệt gì được, chỉ có thể gật gật đầu giả vờ điềm nhiên như không.
Quách Thiên Tín là viên võ tướng, con gái từ nhỏ đã trong quân doanh rèn giũa, cũng không để ý những chuyện này. Nếu đổi thành quan văn, sớm đá mắng chửi đến mất mặt rồi. Nhưng mà lão phu nhân cũng nhìn ra chút huyền bí, ánh mắt của Quách Dĩnh tràn đầy sự quan tâm và tình yêu, lão phu nhân chợt giật mình.
- Dĩnh nha đầu, đợi lát nữa đến phòng bà nội một chuyến, bà có chuyện muốn nói với cháu. Lão phu nhân nói với Quách Dĩnh xong, lại nói với Chu Thiên Giáng:
- Con à, ráng mà học, sau này có thể nở mày nở mặt hay không, phải coi vận mệnh của con đó.
- Đa tạ lão phu nhân dạy bảo, vãn bối cáo từ! Chu Thiên Giáng chắp tay, xoay người đi ra ngoài.
Quản gia a Phúc đã chuẩn bị xong xe ngựa, người phu xe tên là Triệu Tứ, sau này y phụ trách đưa đón Chu Thiên Giáng "đến trường".
Lão thợ làm vườn Lâm Phong từ bên hông cửa nhìn Chu Thiên Giáng lên xe, ông không về vườn hoa mà đi ra Quách phủ, đi vào một ngõ nhỏ không xa.
Trong ngõ hẻm không có người nào, Lâm Phong nhìn chung quanh một chút, chợt xoay người nhảy lên tường, vụt vụt vụt rất nhanh đã chạy sang một hướng khác.
Đường Thuận Cảnh là con đường phồn hoa nhất đế đô kinh thành, Lâm Phong từ trong một ngõ nhỏ đi ra, trên đầu đội một cái nón, gương mặt đã được hóa trang một cách đơn giản.
Ở trước một cửa hiệu lò rèn tên "Thanh sơn", Lâm Phong ngừng lại, cúi đầu đi vào.
- Xin hỏi khách quan, ngài muốn mua đồ có sẵn ở đây hay là muốn tạo cái mới? Tiểu nhị của quán khách khí chạy đến chào đón.
- Tôi muốn làm một thanh kiếm, dài bốn thước bốn, nặng bốn cân bốn lượng, bên ngoài có bốn lớp da trăn. Lâm Phong nói.
Tiểu nhị sửng sốt, cảnh giác nhìn người này, - Khách quan, trên thân kiếm có muốn khắc tên tự hiệu không?
- Thanh Long!
- Mời vào trong!
Tiểu nhị nói xong, lại cảnh giác nhìn một lần nữa, rồi dẫn Lâm Phong vào hậu viện.
Đến cửa của đại sảnh hậu viện, tiểu nhị cao giọng hô: - Chưởng quầy, có vị khách này yêu cầu đặt làm thanh kiếm Thiên long bốn tấc.
Hô xong, cũng không đợi bên trong đáp lại, trực tiếp khẽ vươn tay:
- Khách quan, mời ngài mời vào trong!
Lâm Phong ngay cả nhìn cũng không nhìn, đi thẳng vào trong. Vừa bước vào, tiểu nhị đã đóng cửa ngoài lại.
Hai bên đại sảnh, bốn người mặc áo xanh đi ra, đứng ở bốn góc, vây quanh Lâm Phong ở giữa. Lúc này, từ sau sảnh trong có một lão áo hoa đi ra, ánh mắt uy nghiêm nhìn Lâm Phong.
- Các hạ hơi lạ mặt? Không biết vì sao phải giả mạo Vệ sĩ Thanh Long? Lão già trầm giọng nói. Nói xong, lão ngồi ở ghế Thái sư.
Lâm Phong tháo mu mêm xuống, sờ mặt nạ để lộ ra mặt thật: - Mục Kỳ, cả ta mà ngươi cũng không nhận ra sao?
Lão già nhìn gương mặt già nua của Lâm Phong, giật mình đứng lên: - Lâm... Lâm đại nhân, sao lại là ngài.
Lão già nói xong, bỗng nhiên quỳ một chân trên đất: - Thuộc hạ Mục Kỳ, tham kiến Lâm đại nhân.
Bốn gã thanh niên mặc áo xanh thấy vậy liền đồng loạt quỳ một chân trên đất, cúi đầu vô cùng kính trọng.
- Mục Kỳ, đứng lên đi, tất cả đứng lên, ta bây giờ không phải là cái gì đại nhân, chẳng qua là một thảo dân mà thôi.
- Lâm đại nhân, trong mắt hộ vệ Niêm Can chúng tôi, ngài mãi mãi là đại nhân của chúng tôi.
Mục Kỳ kích động nói.
Lâm Phong đã sáu bảy mươi rồi, Mục Kỳ mới năm mươi, năm đó là Lâm Phong đem y mang vào Niêm Can Xử, bồi dưỡng trở thành một hộ vệ Thanh Long.
Lâm Phong thoáng nhìn cấp dưới cũ của mình, ha ha cười, nói: - Mục Kỳ, xem ra bây giờ ngươi giữ chức vị quan trọng của Chu Tước rồi. Không tệ không tệ, ngươi đúng là có năng lực này. Lâm Phong khen một câu.
Hoàng cung Niêm Can Xử chia làm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ bốn bộ phận, Thanh long đứng đầu, chuyên bảo vệ Hoàng thượng. Bạch Hổ phụ trách giám sát quân chính văn võ đại thần, Chu Tước phụ trách truyền tin tức, Huyền Vũ ẩn núp trong dân gian tập hợp tình báo.
Mục Kỳ vội vàng nhường ghế chủ cho Lâm Phong, khẽ vẫy tay kêu bốn thanh niên áo xanh lui ra.
- Lâm đại nhân, năm đó ngài để lại một phong thư rồi ra đi không từ giã, tiên hoàng và đương kim Thánh Thượng đều rất nhớ ngài. Không biết đại nhân lần này đến, có phải là muốn trở về Niêm Can Xử?
- Ha ha, già rồi, không có ý định đó. Mục Kỳ, hộ vệ Thanh Long bây giờ là ai đứng đầu? Lâm Phong hỏi.
- Là Vệ Triển đại nhân.
- Hả? Vệ Triển đã là Thanh Long Sứ rồi hả? Năm đó y chỉ có xếp thứ tư, chẳng lẽ nói lão tam Bạch Hổ giống như ta, đã rút lui rồi ư? Lâm Phong cảm thấy kỳ lạ hỏi.
Mục Kỳ trên mặt thất vọng: - Lâm đại nhân có điều không biết, mười ba năm trước, nhị đương gia và tam đương gia đến nước Đương Vân chấp hành nhiệm vụ, họ thất thủ... hi sinh cho tổ quốc rồi.
Lâm Phong thân thể khẽ động, anh em họ năm đó có mối quan hệ rất tốt, không ngờ là người xưa đã ra đi.
- Ôi! Đây là chức trách hộ vệ Thanh Long, không có gì phải thương cảm. Qua mấy năm nữa, ta và các huynh ấy cũng phải gặp mặt nhau rồi.
Lâm Phong dừng lại chút, nói tiếp: - Mục Kỳ, xin ngươi chuyển cáo với Vệ Triển, cứ nói Lâm Phong cầu y một chuyện!
Trong hậu viện lò rèn, Lâm Phong và cấp dưới cũ của Niêm Can Xử bí mật trò chuyện với nhau, chuyện lão nhắn nhủ chính là vì Chu Thiên Gáng. Mà Chu đại quan nhân lúc này đã nghênh ngang tới Quốc Tử Giám.
Quản gia a Phúc sau khi giúp báo tin xong thì rời khỏi Quốc Tử Giám. Chu Thiên Giáng được một vị học chính dẫn tới học đường. Có chút không giống với tưởng tượng của Chu Thiên Giáng, "lớp học" này vốn không yên lặng, mà vô cùng náo nhiệt. Có lẽ nguyên nhân là ngày đầu tiên đầu xuân vào học, mọi người chào hỏi nhau thân thiết.
Chu Thiên Giáng cũng không biết ai, kiếm một góc nào đó ngồi xuống. Ở trong những nơi như thế này, ngồi ở phía sau vô cùng thoải mái, ai cũng không chú ý mình.
Chu đại quan nhân vừa mới ngồi xuống, đã nghe một mùi thơm, hai nữ nhân khoan thai bước tới. Chu Thiên Giáng vừa nhìn không ngờ lại gặp phải người quen cũ.
- Ngọc Cách Cách, người cũng học ở đây à. Chu Thiên Giáng vội đứng lên, khách khí nói.
- Chu công tử, Dĩnh Nhi tỷ tỷ sớm đã nghe nói huynh đến Quốc Tử Giám, tôi còn tưởng tỷ ấy nói đùa. Ngọc Cách Cách nói xong, nói với một cô gái bên cạnh: - Nguyệt Hân tỷ tỷ, đây chính là vi Chu công tử mà muội nói.
- Muội nói đây chính là Chu Thiên Giáng đã làm thơ sao? Cô gái bên cạnh Ngọc Cách Cách hỏi với vẻ lạnh lùng, cao ngạo.
Chu Thiên Giáng xem thường nhất loại con gái tự cho là nhất này, làm ra vẻ giống như nhân dân toàn thế giới đều coi trọng cô ta vậy.
- Ta nói cô nương, thật ra cô cười một chút sẽ đẹp hơn đó, đừng có đưa cái mặt như là tôi thiếu nợ cô vậy. Cô xem Ngọc Cách Cách tốt không, người vừa đẹp cười cũng tươi. Chu Thiên Giáng sẵn tiện nịnh bợ Ngọc Cách Cách. Cha người ta là vương gia, Chu Thiên Giáng cũng biết xem người mà nói chuyện mà.
Ngọc Cách Cách được khen mặt đỏ lên, ngại ngùng cúi đầu. Cô gái kia hừ lạnh một tiếng, còn chưa mở miệng, liền nhìn một gã đàn ông đứng bên cạnh, cao ngạo chỉ vào Chu Thiên Giáng nói: - Tiểu tử, ngươi dám nói với thất công chúa như vậy hả, có phải là muốn chết không?