Còn chuyện gì đáng vui hơn chuyện này nữa chứ? Đối với Địch Cửu mà nói, Tiên Nữ Tinh xuất hiện hay không cũng chẳng quan trọng, quan trọng là giờ hắn có thể luyện võ rồi.
Có thể tu luyện tương đương với việc hắn cần phải kiếm một khoản tiền lớn, chỉ khi có nhiều tiền trong tay, hắn mới có thể thu mua dược liệu phục vụ cho việc tu luyện.
Trước đây trên người Địch Cửu chỉ có vài trăm đồng bạc nhưng hắn cũng chẳng thèm để ý. Nhưng giờ Địch Cửu bỗng cảm thấy việc này cấp thiết vô cùng, nhiệm vụ của hắn bây giờ là phải tranh thủ kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền.
Đúng rồi, vừa nãy Thẩm Tử Ngữ có đưa cho hắn một tờ giấy để báo danh tại học viện võ thuật đại học Lạc Bắc, mà lúc này chủ đề Tiên Nữ Tinh vô cùng nóng hổi, cho nên thứ này kiểu gì cũng có thể kiếm được một khoản tiền lớn cho xem.
Bây giờ hắn đã có thể tu luyện, thế nên việc đến Tiên Nữ Tinh được hay không cũng chẳng quan trọng đối với hắn.
Địch Cửu phóng như bay về nhà, dốc ngược túi đổ sạch đồ đạc bên trong ra ngoài.
Trừ một đống dược liệu hắn đào được từ lần trước chưa qua xử lý ra, còn có hai quyển sách rất dày nằm giữa đống vật phẩm trên nền nhà.
Phía trên quyển sách ghi bốn chữ: Địch Thị Thất Đao.
Đây chính là võ học gia truyền của Địch gia, khiến vô số kẻ ở nước Tề vừa thèm muốn vừa hâm mộ không thôi. Cũng bởi võ thuật Địch gia chỉ truyền cho nam chứ không truyền cho nữ, vì thế sau khi năm người anh của Địch Cửu chết đi, dù cho hắn chẳng có chút căn cốt võ vẽ gì thì Địch Sam vẫn truyền cho hắn, thay vì là ba người chị ruột.
Khi xưa Địch Cửu không có võ căn lại cũng không thể tu luyện, nên hắn chỉ lướt qua trang đầu tiên của quyển sách này, cũng chính là Địch Thị Nhất Đao.
Còn giờ hắn tu luyện được rồi thì tất nhiên là muốn luyện đến cảnh giới cao nhất - Địch Thị Thất Đao.
Võ thuật gia truyền Địch gia chính là Địch Thị Thất Đao, nhìn qua có vẻ như đây là một môn đao kỹ, nhưng trên thực tế đây lại là võ học truyền thừa dựa trên cách sinh tồn của Địch gia. Trong quá trình tu luyện Địch Thị Thất Đao cần phải kết hợp với các phương thức hành khí, như vậy chẳng những có thể tăng tu vi nội khí mà còn luyện được đao kỹ nữa.
Đây cũng là lý do người của Địch gia trên chiến trường đánh đâu thắng đó. Tất cả đều nhờ Địch Thị Thất Đao.
Tuy bây giờ Địch Cửu còn thiếu một cây đao, nhưng hắn vẫn quyết định sẽ tu luyện Địch Thị Thất Đao luôn từ hôm nay.
Địch Cửu cẩn thận đặt quyển sách sang bên cạnh rồi tiếp tục cầm một quyển khác mỏng hơn quyển vừa rồi lên.
Trên quyển sách kia đề bốn chữ Vũ Vương Chi Bí, đây là do Địch Dược – Vũ Vương cường giả duy nhất của Địch gia viết.
Ở đại lục Á Luân có bao nhiêu Vũ Vương cường giả thì Địch Cửu không biết, nhưng hắn hiểu rõ ở nước Tề không có Vũ Vương cường giả, tu vi cao nhất hẳn là Đỉnh Phong Đại võ sư, mà giữa Vũ Vương và Đỉnh Phong cách nhau một bước rất lớn.
Cũng vì không có cách nào luyện võ nên bản Vũ Vương Chi Bí này vốn Địch Cửu chẳng thèm lật qua lấy một lần.
Địch Cửu hiểu rất rõ bản thân, dù cho bây giờ hắn đã có thể luyện võ nhưng dù sao thực lực của hắn vẫn chưa phải là võ giả, thế nên bản Vũ Vương Chi Bí không phải là quyển sách dành cho hắn lúc này.
Địch Cửu cất mấy quyển sách đi rồi thu dọn toàn bộ dược liệu xếp chung một chỗ. Những thứ dược liệu này có một số là đào được ở nước Tề, số còn lại là do hắn đào được ở dãy Vong Xuyên.
Sau khi đã sắp xếp thật tốt, hắn mới nhìn thấy còn sót lại một cây chủy thủ và một gốc dược liệu màu đỏ. Cây chủy thủ kia dài hơn hai mươi phân, là do một lần hắn tham dự đấu giá ở thành phố Minh Châu đoạt được. Bên trên tay cầm chủy thủ có khắc một cái tên - Tàn Na.
Địch Cửu chắc chắn rằng ở trên Trái Đất tuyệt đối không có loại vũ khí cao cấp như thế này, hắn tỉ mẩn lau lau chủy thủ một hồi rồi để sang bên.
Còn gốc dược liệu sót lại bên cạnh chính là hoa hồng đỏ mà hắn lấy được trong tay của “chính mình”. Hoa hồng đỏ quá mức quý giá, đáng tiếc hiện giờ hắn không có tiền, nếu có hắn đã mua ngay một hộp ngọc để giữ gìn gốc hoa hồng đỏ này rồi.
Rất có thể “kiếp trước” của hắn chết trong hang động kia là do gốc hoa hồng đỏ trước mặt. Địch Cửu hít vào một hơi, sâu trong tâm trí hắn khẳng định đây không phải là trùng hợp. Dù cho “kiếp trước” không chết vì gốc hoa hồng đỏ đi nữa, chỉ cần hắn xuất hiện ở Trái Đất thì “kiếp trước” của hắn nhất định phải chết, nếu không thì hắn sẽ không đến được nơi này.
Địch Cửu đang muốn cất gốc hoa đó đi thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Địch Cửu nhanh chóng cất hết những đồ vật quan trọng vào trong túi, xong xuôi mới đứng dậy mở cửa.
- Xin hỏi, bà là ai vậy?
Địch Cửu có chút băn khoăn nhìn người phụ nữ trung niên đang đứng trước cửa nhà mình, với Thẩm Tử Ngữ hắn còn có chút ấn tượng, nhưng với người phụ nữ trước mặt hắn bây giờ quả thật hắn không biết đó là ai.
Người phụ nữ này rất có phong cách, từ đầu đến chân mặc toàn quần áo hàng hiệu, nổi bật đến độ nhìn qua cũng biết bà ta là người có thân phận khó lường.
- Địch Tử Mặc, cậu thật biết cách chạy trốn. Cũng phải một hai năm rồi không thấy bóng cậu đâu nhỉ.
Người phụ nữ trung niên vừa trông thấy Địch Cửu liền mỉa mai một câu.
Địch Cửu nhíu mày, hắn không muốn để tâm đến người đàn bà này. Đi đâu là chuyện của hắn, bà ta là ai mà lại mang bộ dáng một tay che trời đứng nói chuyện với hắn như thế.
- Mau ký vào đây, ký xong cậu sẽ có luôn một trăm vạn. Còn nếu cậu không ký thì kết quả cũng chẳng thay đổi đâu.
Bà ta chìa ra một tờ giấy đưa cho Địch Cửu. Nhìn thấy kết quả thỏa thuận, nội tâm Địch Cửu liền dấy lên chút nghi ngờ. Nội dung thỏa thuận trên đó không quá khó hiểu, chỉ cần lướt qua là đã biết đại khái toàn bộ rồi.
Đại ý chính là muốn hắn chủ động từ bỏ quyền thừa kế tập đoàn Địch thị luyện dược, bao gồm bảy tòa nhà sản xuất dược phẩm Địch thị, bốn xưởng thuốc, sáu bệnh viện. Còn có các địa sản, trang viên... nhiều không kể xiết khác.
Đây là gì vậy? Chẳng lẽ kiếp trước hắn cũng xuất thân từ một đại gia tộc sao, cho nên mới kế thừa nhiều tài sản như thế?
- Mau ký tên đi, cho dù cậu không ký thì Tử Hằng cũng chỉ cần thêm cái giấy chứng minh huyết thống nữa thôi. Đến lúc đó một đồng cậu cũng đừng hòng được mó vô. Biết vì sao Tử Hằng cho cậu một trăm vạn kia không? Đó là vì thằng bé đã từng gọi cậu một tiếng “anh trai”, không đành lòng để cậu quá thê thảm mà thôi!
Giọng điệu bà ta thật sự rất ra vẻ trịch thượng, dường như khẳng định rằng Địch Tử Mặc chắn chắn sẽ ký vậy.
Nếu không phải kẻ ngốc thì ngay lập tức sẽ ký tên. Ký xong có thể cầm một trăm vạn, không ký tên thì một xu cũng không có. Tiền là chuyện nhỏ, nhưng nếu không ký tên thì những chuyện nghiêm trọng hơn còn đợi ở phía sau.
Địch Cửu không biết “kiếp trước” hắn ở Trái Đất có thân phận gì, chẳng qua hiện giờ hắn không muốn ký bất cứ thứ giấy tờ nào cả.
Địch Cửu tiện tay ném trả lại giấy thỏa thuận cho người đàn bà kia rồi mở miệng đuổi:
- Mau cút! Bà mà không đi tôi báo cảnh sát bây giờ.
- Cậu..
Người phụ nữ kia hiển nhiên không nghĩ đến Địch Cửu sẽ phản ứng như vậy, tức đến mức mặt mày tái mét, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói:
- Được, được lắm!
Dứt lời bà ta liền nhặt giấy thỏa thuận dưới đất lên rồi xoay người bỏ đi.
Sau khi người phụ nữ đó rời khỏi, Địch Cửu mới phát hiện ra gần đấy còn có một cô gái khác đang đứng đợi. Thật ra người phụ nữ kia vừa đến thì cô ta cũng có mặt ở đây rồi, chỉ là khi đó bà ta đang lớn tiếng bắt Địch Cửu ký nên cô ta đành im lặng đứng chờ một bên.
So với bà già vừa rồi thì cô gái này ăn mặc giản dị hơn nhiều.
Bắt gặp ánh mắt của Địch Cửu, cô gái vội vàng lên tiếng.
- Địch thiếu gia, Tử Ngữ tiểu thư bảo tôi tới, nếu anh có thời gian thì bây giờ có thể đi gặp Tử Ngữ tiểu thư được không ạ?
- Có chuyện gì cô cứ nói thẳng ra.
Giọng điệu hắn có chút khó chịu, có vẻ đây chẳng phải nơi tốt đẹp gì, mà Địch Tử Mặc này hình như vướng phải rất nhiều chuyện, hết người này lại đến người khác kéo tới làm phiền hắn.
- Tử Ngữ tiểu thư đang đợi ở bệnh viện, tiểu thư có mấy lời muốn nói với anh.
Cô gái trả lời rất cung kính, như thể Địch Cửu thật sự là thiếu gia của cô nàng này vậy.
Thẩm Tử Ngữ nhập viện sao? Dù chẳng biết cô ấy vì sao lại nhập viện nhưng nể mặt con gái nhà người ta đã đến tận nơi mời, thế nên Địch Cửu đành đồng ý.
- Vậy chúng ta đi thôi!
Thẩm Tử Ngữ và hắn đã ly hôn, mặc kệ kiếp trước có phải hắn bỏ rơi Thẩm Tử Ngữ hay không thì với cô gái tên Thẩm Tử Ngữ này hắn không có ác cảm gì cả.