- Nàng có thể nói cho ta biết sủng vật của ta ở đâu chứ?
Địch Cửu cất đao, đi tới bên cạnh Tần Âm, vỗ vài cái trên vai nàng rồi khẽ hỏi.
Cấm chế trên người Tần Âm đối với Địch Cửu chỉ như là đồ chơi con nít mà thôi.
Tần Âm cảm thụ được cấm chế trong cơ thể đột nhiên tan vỡ, thực lực của nàng nhanh chóng khôi phục, chân nguyên liền trở về trên người.
- Đa tạ đại ca đã ra tay cứu giúp!
Tần Âm vui vẻ nói cảm ơn, trong lòng thì thầm kinh hãi với cách phá giải cấm chế của Địch Cửu, hắn làm việc này trông cứ dễ như ăn cháo vậy.
Địch Cửu cười đáp:
- Không cần khách khí, ta đoán nàng đã biết thân phận của ta, chúng ta đừng nên giả vờ nữa, dứt khoát trả lời câu hỏi của ta đi.
Địch Cửu tiến vào Thiên Mạc một cách rất phách lối, nếu hắn cứ tưởng người khác không nhận ra mình thì hắn sẽ không thể sống tới ngày hôm nay. Lại thêm vừa rồi Địch Cửu đã tuyên bố Tiểu Thụ Nhân là sủng vật của bản thân, ở đại lục Cực Dạ chẳng có mấy ai mà không biết đến việc tổ hợp ba người Địch Cửu, Cảnh Kích và Tiểu Thụ Nhân đã cướp đoạt Thích Gia Thương Lâu ở trấn Chiểu Hải cực kỳ huyên náo một thời.
Hắn vốn không định dịch dung nữa, nếu người khác đã biết Địch Cửu có trong Thiên Mạc, nhất định sẽ lưu ý tới từng tu sĩ trong bí cảnh, dịch dung cũng chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa với thực lực của Địch Cửu hiện tại, chỉ cần không đụng phải tu sĩ Nguyên Hồn thì không cần phải trốn tránh.
Còn nếu xui xẻo gặp phải cường giả Nguyên Hồn ư? Dùng thần niệm độn thuật chạy là được. Sau khi tìm được Tiểu Thụ Nhân và luyện chế pháp bảo cho bản thân mình, Địch Cửu sẽ ngay lập tức vùi đầu tiếp tục rèn luyện thần niệm.
Địch Cửu không cho rằng mình đã học xong Thần Niệm Độn, hắn chỉ vừa nhập môn mà thôi. Mỗi lần độn thuật dù chưa chắc thoát khỏi thần niệm của kẻ địch nhưng ít nhất cũng phải trốn ra được trăm dặm mới xem như có tác dụng.
- Vâng.
Tần Âm trả lời, nàng đang suy đoán Địch Cửu đùa giỡn nàng trong đại điện rốt cuộc là có mục đích gì.
Nếu mà Địch Cửu thực sự yêu thích nàng, hiện tại hắn vừa cứu nàng chẳng phải là thời cơ tốt để ngỏ lời sao? Tuy Tần Âm chưa từng yêu đương nhưng đã từng thấy các cặp đôi khác ở chung với nhau mà.
Tần Âm đang suy nghĩ miên man chợt nhận thấy Địch Cửu có vẻ không kiên nhẫn, nàng vội vàng nói:
- Khi ta tới đây thì thấy sủng vật của đại ca bị một cường giả Kim Đan mang vào sơn cốc, ta nghe người khác nói gốc cây nhỏ của đại ca phát hiện chí bảo.
- Nếu đã có chí bảo, vì sao các người không vào?
Địch Cửu nhìn sang các tu sĩ còn lại.
Tên Kim Đan tầng một nghe thấy câu hỏi của Địch Cửu, vội vàng ôm quyền đáp:
- Hồi đạo hữu, bởi vì tiến vào sơn cốc cần đi qua Không Gian Giảo Sát Trận, sủng vật của đạo hữu là linh thể trời sinh nên có thể thông qua trận pháp. Kẻ bắt lấy sủng vật của đạo hữu là một tên Kim Đan tầng bảy, gã chỉ cho phép tu sĩ Kim Đan tầng bốn trở lên đi theo, những người còn lại bắt buộc phải ở lại nơi này.
Thần niệm của Địch Cửu quét về phía trước, rất nhanh liền cảm giác được quy tắc ba động. Sơn cốc trước mặt đúng là có một cái Không Gian pháp trận, pháp trận này hẳn là tự nhiên, khoảng chừng cấp năm hoặc sáu gì đấy.
Tuy đẳng cấp không cao nhưng Địch Cửu lại không cách nào bố trí được trận pháp này, bởi vì nó dính đến quy tắc, dù hắn đã được chứng kiến rất nhiều quy tắc, nhưng vẫn chỉ như là hạt cát giữa sa mạc, rất nhiều quy tắc hắn chưa hiểu nên không cách nào bố trí được loại Không Gian đại trận như vậy.
Bất quá tuy Địch Cửu bố trí không được nhưng hắn vẫn có thể thông qua, nguyên nhân là hắn có thể cảm nhận được quy tắc ba động, đây là thứ mà những tu sĩ bình thường không có, lại thêm hắn là tông sư trận pháp cấp năm nữa chứ.
Gốc cây nhỏ là sủng vật của Địch Cửu, hiện tại nó bị người khác ức hiếp rồi bắt vào sơn cốc, hắn là chủ nhân đương nhiên không chút do dự nào mà tiến vào cứu thằng nhóc.
Tần Âm thấy Địch Cửu đi vào bèn lập tức đuổi theo sau.
Địch Cửu kéo mặt nạ của mình xuống, quay đầu lại hỏi Tần Âm:
- Nàng theo ta làm gì? Hiện tại ta đã đổi ý, tạm thời không có ý định tìm đạo lữ đâu.
Tần Âm sững sờ nhìn Địch Cửu, mặc dù nàng đã từng thấy khuôn mặt hắn trên lệnh truy nã, nhưng bây giờ trực tiếp nhìn, nàng vẫn bị gương mặt quá trẻ của hắn làm chấn động.
Người này so với các đệ tử môn phái hay con cháu gia tộc tu chân khác tựa hồ thuận mắt hơn một chút. Mày rậm như liễu, khuôn mặt nhu hòa, ngũ quan cực kỳ rõ ràng, mái tóc rập rạm đen nhánh và ánh mắt sáng ngời, tất cả hội tụ trên khuôn mặt tạo ra cảm giác đây là một người kiên nghị. Tuy nhiên trong mắt hắn có một chút tang thương, tu sĩ trẻ tuổi như vậy không biết đã trải qua những chuyện gì mà lại có cảm xúc như thế. Tần Âm càng không hiểu một tu sĩ có tương lai tươi sáng sao lại đi gây thù chuốc oán với Thích Gia Thương Lâu làm gì.
Tần Âm đã từng học xem tướng, nàng nhìn thế nào đi chăng nữa thì Địch Cửu vẫn không giống loại người cướp đoạt ngọc bài của tán tu.
Bất quá nàng suy nghĩ một hồi, với tình cảnh Địch Cửu hiện tại thì việc cướp đoạt ngọc bài xếp hạng là không khó lý giải. Hắn bị Thích Gia Thương Lâu truy sát nên không thể tham gia thi đấu, như vậy chỉ còn một con đường thu hoạch ngọc bài, chính là cướp đoạt.
Tần Âm thở dài trong lòng, nàng nhớ tới một câu, “khanh bản giai nhân nại hà tố tặc”. (người vốn giai nhân sao lại làm trộm).
Địch Cửu thấy Tần Âm lại ngây người, hắn lười để ý đến nàng, tiếp tục tiến vào sơn cốc.
Tần Âm thấy vậy lập tức đuổi theo, nói:
- Địch đại ca, muội mà ở bên ngoài thì chỉ có con đường chết, không phải bởi vì dung mạo mà vì thể chất của muội thích hợp làm lô đỉnh.
- Nếu đã như vậy thì xem như chính nàng tự đi theo ta, lỡ như có việc gì, ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy.
Địch Cửu nói mà không thèm quay đầu lại, nhanh chóng bước vào trong Không Gian Giảo Sát Trận.
Thần niệm của hắn phóng ra xa hết cỡ, trong loại đại trận nguy hiểm như này, Địch Cửu không dám chủ quan chút nào, còn Tần Âm có theo được hay không chỉ có thể dựa vào chính bản thân nàng.
Tần Âm muốn nói cho Địch Cửu rằng đại trận trước mặt rất đáng sợ, bởi vì nàng tận mắt thấy một tu sĩ Kim Đan bị trận pháp nghiền thành từng mảnh vụn. Nàng thật sự không dám đơn độc ở bên ngoài, nếu không nàng chắc chắc không dám theo Địch Cửu tiến vào trong cái trận pháp nguy hiểm này đâu.
Tần Âm theo Địch Cửu bước từng bước trong đại trận, liên tục thay đổi phương hướng, trong lòng nàng ngày càng khâm phục hắn. Ngay cả sư phụ nàng cũng không dám nói chắc chắn có thể vượt qua Không Gian Giảo Sát Trận, Địch Cửu lại có thể tự nhiên di chuyển, nói không chừng hắn là Vương Trận Sư cũng nên.
Nàng không phải loại mù tịt về trận đạo, loại đại trận do tự nhiên hình thành này chỉ có một ít sinh linh trời sinh mới cảm giác được nguy hiểm có khả năng an toàn qua trận, trận pháp sư bình thường không cách nào thông qua, ngay cả tông sư trận đạo cũng không nắm chắc.
Tần Âm biết sát trận tự nhiên này rất đáng sợ, nên gần như nàng bám dính lấy Địch Cửu. Mùi thơm nhàn nhạt truyền đến khiến Địch Cửu nhớ lại những ngày ăn chơi đàng điếm ở thành Minh Châu, chỉ là không có nữ tử nào ở đó có được mùi thơm sạch sẽ như vậy.
Địch Cửu suy nghĩ vu vơ trong thoáng chốc, lập tức vứt bỏ hết những thứ tào lao đó ra khỏi đầu, cất bước nhanh hơn. Nửa nén hương sau, hắn đã vượt qua được Không Gian Giảo Sát Trận, trước mặt Địch Cửu bây giờ là một cái cửa động, bên trong đó có ánh sáng màu lam hiện lên. Thần niệm Địch Cửu quét vào mấy trượng liền bị ánh sáng màu lam đó cản trở, hắn chỉ biết cái động nọ hẳn là nghiêng xuống.
Tính mạng gốc cây nhỏ đang nguy hiểm, Địch Cửu không do dự đi vào động, Tần Âm không có lựa chọn đành phải nhanh nhẹn theo chân hắn.
Hang động quả nhiên là càng đi càng dẫn xuống khá sâu, Địch Cửu cảm nhận được linh khí nồng đậm tại đây. Hắn vừa mới bước vào Kim Đan kỳ cho nên rất cần linh khí, nhất là linh khí nồng đậm như vậy. Hơn nữa Địch Cửu phát hiện một chuyện rất khó tin, tu luyện trong động phủ này không hề có tí trở ngại nào.
- Trong Thiên Mạc bí cảnh không thể tu luyện, bởi vì không có cách nào hấp thu được linh khí. Tuy nhiên có vài khu vực đặc biệt có thể tu luyện, những chỗ đó đều là động thiên phúc địa. Rất nhiều tu sĩ có thể tăng tu vi rất nhanh trong Thiên Mạc đều là nhờ tìm được Thiên Mạc Động Thiên.
Địch Cửu giờ mới hiểu được hóa ra không chỉ mình hắn có thể tu luyện trong Thiên Mạc, người khác tìm được loại động thiên này cũng có thể tu luyện. Hắn đúng là quá thiếu hiểu biết về Thiên Mạc rồi.
Địch Cửu đi thêm mười trượng thì đã nhìn thấy Tiểu Thụ Nhân. Không chỉ thế, bên cạnh nó còn có thêm sáu tu sĩ Kim Đan khác, trong đó có một gã tu sĩ Kim Đan tầng năm thuộc Thích Gia Thương Lâu, Địch Cửu nhận ra được túi trữ vật đặc trưng của Thích Gia.
Tất cả đang đứng trước một cái ao màu lam, Địch Cửu đoán ánh sáng màu lam chiếu sáng nãy giờ ắt hẳn phát ra từ cái ao ấy.
Tình trạng của gốc cây nhỏ hiện giò khá thê thảm, một cánh tay của nó đã không thấy đâu nữa.
- Ai đó?
Tu sĩ Kim Đan có tu vi cao nhất là người đầu tiên phát hiện được có người tiến đến, gã quay người nhìn chằm chằm về phía Địch Cửu và Tần Âm.
Khi thấy được tu vi Tần Âm, gã khẽ thở phào trong lòng. Tu vi Địch Cửu hơi mơ hồ, tuy nhiên hắn tổ đội với người có tu vi Trúc Cơ như cô gái kia thì hẳn là cũng chẳng mạnh mẽ cho lắm.