Địch Cửu kinh hỉ mở to hai mắt, rốt cuộc thì hắn cũng bắt được hạt châu màu lam rồi.
Thu hoạch của Địch Cửu không chỉ có riêng một hạt châu màu lam này không, chỉ cần cho hắn thêm thời gian, trong tương lai hắn chắc chắn cũng có đủ khả năng để bố trí trận pháp Hư Không vô hình vô ảnh giống như vậy.
Địch Cửu giơ tay ném mấy chục cái trận kỳ về phía trước. Trận pháp khóa lại hạt châu bên ngoài đột nhiên xuất hiện một cái khe, giúp hắn bắt được hạt châu vô cùng chính xác.
Một cảm giác lạnh thấu xương truyền tới làm cho Địch Cửu thiếu chút nữa đã giật mình vứt hạt châu xuống đất luôn. Cho dù điều khiển chân hỏa ủ ấm bàn tay nhưng hắn vẫn cảm giác được tay mình sắp đông cứng đến nơi rồi.
Hạt châu này có tính hàn mạnh như vậy làm Địch Cửu không dám trực tiếp cầm nó trong tay nữa, hắn nhanh chóng lấy một cái hộp ngọc để đặt hạt châu vào trong đó, rồi xuất ra vài đạo cấm chế đem hộp ngọc bảo vệ chặt chẽ, sau đó mới thu hồi vào trong nhẫn trữ vật.
Mỗi lần Địch Cửu cầm hạt châu màu lam kia thì thần niệm của hắn lại cảm nhận được rõ hơn về toàn cảnh của đại trận. Sau khi ném ra vài chục đạo trận kỳ nữa thì một đầu lam mạch liền xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Cuối cùng Địch Cửu cũng minh bạch vì sao nước của ao lại có màu xanh và vì cái gì mà linh khí trong ao lại nồng đậm như vầy rồi.
Nguyên lai bên trong có một dải lam mạch, tuy rằng hiện tại hắn không biết lam mạch này có tác dụng gì cả. Bất quá vấn đề này không đáng để ý tới, bởi vì hắn có thể tìm được câu trả lời trong Thư Giới.
Sau một hồi tìm hiểu, cuối cùng Địch Cửu cũng biết thì ra lam mạch chính là linh nguyên của ao lam, thứ quý giá như vầy mà hắn không tranh thủ thu vào túi không lẽ còn đợi người khác đến chia phần sao?
Nghĩ thế Địch Cửu bèn tiếp tục ném thêm vài đạo trận kỳ nữa ra ngoài, thế nhưng hắn còn chưa kịp thu lam mạch vào túi thì thần niệm đã phát hiện được có ít nhất một hai trăm người đang dùng tốc độ vô cùng nhanh chóng chạy tới nơi này. Thấy thế Địch Cửu làm gì còn dám do dự nữa, càng tăng nhanh tốc độ tay hơn.
Oành một tiếng, mười trượng lam mạch liền được Địch Cửu chuyển vào Linh Dược Viên bên trong nhẫn trữ vật.
Ngay lúc Địch Cửu vừa làm xong thì hai trăm người kia cũng đồng thời vọt vào. Bởi vì lam mạch bị lấy mất khiến cho hộ trận xung quanh và phía trên cái ao cùng lúc mất hết tác dụng. Bờ bên kia ao lam từ từ xuất hiện một gốc cây cao tầm ba bốn mét, phía trên là ba trái lạ màu xanh mang theo đường vân nhàn nhạt bên ngoài.
Ánh mắt những người vừa tới nhìn chằm chằm vào ba quả trái cây kia, không biết ai đó bỗng nhiên hô lên:
- Đó không phải là Hồn Nguyên Quả sao?
Sau khi nhận ra Hồn Nguyên Quả, ánh mắt tuyệt đại đa số những người vừa tiến vào đây không ngừng tỏa ra tia khát vọng nồng đậm.
Hồn Nguyên Quả đối với bất kỳ nơi nào tại Tu Chân Giới đều được xem là bảo vật đỉnh cấp trân quý. Rất nhiều môn phái cho tới bây giờ còn chưa từng được nhìn thấy Hồn Nguyên Quả nữa chứ nói gì là đạt được, nguyên nhân chủ yếu của chuyện này là do chẳng mấy ai từng gặp qua nó cả.
Sở dĩ Hồn Nguyên Quả quý giá như thế do nó là một trong những linh thảo dùng để luyện chế Ngưng Hồn Đan, là đan dược tốt nhất trợ giúp cho tu sĩ Kim Đan viên mãn đột phá cảnh giới Nguyên Hồn.
Những tu sĩ Trúc Cơ biết bản thân không đủ khả năng tranh giành với cấp bậc Kim Đan cho nên cũng chỉ dám dùng ánh mắt ao ước mà nhìn chứ chẳng có gan bước lên tranh đoạt. Mà những người có tu vi cao hơn như Kim Đan trung kỳ hoặc hậu kỳ thì đang điên cuồng xông về bờ bên kia nhằm cướp lấy Hồn Nguyên Quả.
Ngược lại vẫn còn vài tên Kim Đan vẫn không dám vọng động, bởi vì bọn họ biết được sự lợi hại của Địch Cửu, đã vậy khoảng cách của Địch Cửu tới Hồn Nguyên Quả là gần nhất nữa chứ, cho dù chúng có liều mạng xông lên cũng chưa chắc giành được, có khi lại còn bỏ mạng oan uổng.
Tuy rằng đó giờ Địch Cửu vẫn vô cùng hạn chế sử dụng đan dược tăng cấp, thế nhưng loại đồ vật như Hồn Nguyên Quả thì có ai mà không muốn chứ? Huống chi Hồn Nguyên Quả còn trân quý như thế, nếu hắn không may bị vướng lại ở Kim Đan viên mãn thì vẫn có thể sử dụng nó để trợ giúp quá trình đột phá của mình thuận lợi hơn, mà việc dùng Hồn Nguyên Quả chưa qua luyện chế cũng không ảnh hưởng gì tới tu vi của hắn cả.
Những gã tu sĩ Kim Đan đang vọt tới dù tốc độ có nhanh thế nào đi nữa cũng không nhanh bằng Địch Cửu được, bởi vì hắn có thể sử dụng Thần Niệm Độn, chỉ cần một giây là hắn đã đứng kế bên Hồn Nguyên Quả rồi nhanh chóng thu nó vào bên trong Linh Dược Viên của nhẫn trữ vật.
Sau khi trông thấy Địch Cửu lấy mất thánh quả, những tên tu sĩ Kim Đan kia liền tự hiểu ý nhau mà đứng thành một vòng tròn xung quanh Địch Cửu, ý đồ muốn vây hãm hắn.
- Thật không ngờ hôm nay ta lại có thể may mắn gặp được một cái ao chứa đựng linh khí giúp gột rửa tạp chất bên trong kinh mạch.
Một tên tu sĩ Trúc Cơ sau khi phát hiện ra chỗ tốt của ao lam liền kinh ngạc kêu lên.
Mặc dù lam mạch của cái ao đã bị Địch Cửu rút mất, thế nhưng lam mạch đã ở bên trong này từ rất lâu, linh khí từ linh nguyên của nó đã sớm thẩm thấu vào từng tấc đất, từng giọt nước rồi.
Việc bị rút mất lam mạch chỉ làm cho linh khí bên trong ao hơi yếu đi một chút mà thôi, vẫn tốt hơn rất nhiều lần so với tu luyện bằng linh thạch thượng phẩm. Tu luyện ở bên trong ao lại càng giúp cho tu sĩ dễ dàng đột phá bình cảnh hơn.
Ngoại trừ mấy gã tu sĩ Kim Đan vây quanh Địch Cửu ra thì những người còn lại vì biết bản thân không có đủ khả năng cướp đoạt Hồn Nguyên Quả nên dứt khoát nhảy xuống ao bắt đầu tu luyện. Bọn họ chỉ muốn đi theo tên tu sĩ tầng tám kia để khám phá cơ duyên chứ cũng chẳng phải là thủ hạ gì của gã ta, việc gì phải theo gã chịu chết chứ.
- Biết điều thì đem đồ vật giao ra đây, ta sẽ giữ lại cái mạng quèn này cho ngươi.
Người vừa lên tiếng chính là tên tu sĩ Kim Đan tầng tám nọ, bởi vì gã không thấy được cảnh tượng Địch Cửu lấy hạt châu màu xanh và rút lam mạch đi cho nên mới có thể cuồng ngôn như thế, bằng không gã tuyệt đối sẽ chẳng dám nói vậy đâu.
Địch Cửu nhìn chín tên Kim Đan vây quanh mình một lượt, trong đó bao gồm bốn tên Kim Đan tầng ba trở xuống, ba Kim Đan trung kỳ và hai tên hậu kỳ khác. Một trong hai tên Kim Đan hậu kỳ chính là gã vừa nói chuyện vô cùng phách lối kia, người còn lại là tu sĩ Kim Đan tầng bảy.
Địch Cửu xoay xoay tay, một thanh trường đao ngay lập tức xuất hiện, ánh mắt hắn đảo một vòng qua chín người trước mặt rồi dùng ngữ khí thập phần từ tốn mà nói:
- Hồn Nguyên Quả có tới ba viên, mà vừa rồi ta chỉ lấy có một viên thôi. Nếu dưới tình huống biết được ta là người của đại tông môn mà còn muốn ra tay cướp đoạt, không ngại kết thù với ta thì cứ việc tự nhiên lưu lại đi.
Tu vi hiện tại của Địch Cửu chỉ mới là Kim Đan tầng một, mặc dù ở bên trong ao lam được vài ngày rồi nhưng toàn bộ tinh lực của hắn chỉ đặt trên việc phá trận, chứ không hề dành thời gian đột phá lên Kim Đan tầng hai.
Nếu không may thực sự bị chín người này vây công, Địch Cửu muốn đối phó cũng có chút quá sức rồi.
- Ta còn cách một đoạn ngắn nữa là đạt được tu vi Kim Đan viên mãn, nên đành xin phép lui trước một bước để tu luyện vậy.
Một tên Kim Đan tầng hai ôm quyền nói xong bèn nhảy vào bên trong ao nhanh chóng nhập bọn tu luyện.
Ba tên Kim Đan sơ kỳ trông thấy người nọ rút lui cũng đều nhao nhao cáo từ rồi thay phiên nhau nhảy xuống ao lam.
Không phải bọn họ sợ Địch Cửu mà là họ biết tự lượng sức mình. Địch Cửu đã nói Hồn Nguyên Quả chỉ có ba viên, xem như có đoạt được cũng chẳng tới phiên họ chia chác được gì. Mà dù có tới tay đi nữa, bọn họ làm sao đủ khả năng để chống lại một đại tông môn trả thù cơ chứ? Không bằng nắm chặt thời gian tu luyện trong ao lam còn hay hơn.
Trông thấy vài người bỏ đi, tên Kim Đan tầng tám kia cũng chẳng buồn ngăn cản, gã cảm thấy tốt nhất là mọi người đều nên lùi xuống, chỉ còn một mình gã là được rồi.
Cùng lúc đấy, Địch Cửu liền bổ ra một đại đao khí hướng tới đám người của gã Kim Đan tầng tám đó.
Trông thấy Địch Cửu dám ra tay trước, kẻ nọ quả thật đã bị chọc giận không nhẹ. Một đạo hộ giáp màu vàng đột ngột xuất hiện trước ngực gã ta, mà gã cũng chả thèm ra tay ngăn cản đao khí của Địch Cửu làm gì, chỉ đem vung trường thương đang cầm lên, chém thẳng về phía Địch Cửu.
“Bành bành bành!”
Đao khí lăng lệ đánh lên hộ giáp của gã, mặc dù không phá vỡ hộ giáp màu vàng kim kia nhưng đao ý lại trực tiếp xuyên vào bên trong, khiến cho toàn thân gã ta không nhịn được mà phát lãnh. Điều này làm cho gã có một loại cảm giác đao khí chỉ dừng lại khi giết được gã thôi, mà làm gã cảm thấy may mắn hơn chính là Địch Cửu không tiếp tục xuất chiêu nữa.
Cho dù đao của Địch Cửu vẫn chưa chém tới trên người gã, thế nhưng đao khí vẫn làm gã bị chấn thương.
- Mọi người hãy cùng nhau động thủ đi, đồ vật trên người hắn chúng ta chia đều ra.
Gã tu sĩ tầng tám không dám giữ cái suy nghĩ xem thường Địch Cửu như trước nữa bèn kêu gọi mấy người xung quanh hỗ trợ, thế nhưng, ngay lúc gã đang nói chuyện thì đồng thời gã cũng bị Phong Tiêu Đao ăn mòn thành một vết thương không nhẹ trên người rồi.
Dù đao của Địch Cửu không trực tiếp đi theo đao khí này chém tới, nhưng loại đao ý một đi không trở lại kia vẫn đủ sức ăn mòn hắn.
Bốn tên Kim Đan còn lại không phải không kịp phản ứng, mà là do trong suy nghĩ của chúng, đối phó với một tên tu sĩ Kim Đan nhãi nhép như Địch Cửu chẳng đáng để chúng phải xuất ra lá bài tẩy của mình.
Còn về phía Địch Cửu, hắn cũng chẳng có nửa phần lưu tình, sau chiêu Phong Tiêu Đao đầu tiên dùng để công kích tên Kim Đan tầng tám, hắn đã hiểu rõ chính mình nên đánh trận này ra sao rồi.
Địch Cửu không tiếp tục công kích gã đó nữa mà đột ngột bổ một chiêu Liệt Văn Đao về phía tên Kim Đan tầng bảy, đồng thời xuất ra một quyền hướng về bọn tu sĩ còn lại.
Hắn nhất định phải xử lý xong một tên Kim Đan hậu kỳ, không được để hai gã liên thủ với nhau, cho nên hắn liền chọn gã Kim Đan tầng bảy mà ra tay trước.
Những tên Kim Đan còn lại phản ứng khá chậm, vào lúc gã Kim Đan tầng tám vừa nói xong, mấy người bọn chúng mới triệu hồi pháp bảo ra để tấn công Địch Cửu.
Phong Loan Tụ của Địch Cửu chẳng phải chỉ có một đạo, mà hóa thành ba đạo quyền sơn bay thẳng tới đám Kim Đan nọ. Liệt Văn Đao lại được hắn dùng toàn lực bổ về phía tên Kim Đan tầng bảy.
Tên Kim Đan tầng bảy vốn dĩ không định xuất ra toàn lực để đánh nhau với Địch Cửu, bởi vì vô luận như thế nào đi nữa, gã cũng chắc chắn bản thân mình sẽ đoạt được một viên Hồn Nguyên Quả, cho nên vào lúc gã biết mình trở thành mục tiêu công kích thì trong lòng căm tức không thôi, nhanh chóng triệu hồi đôi chũm chọe (chũm chọe hay còn gọi là chập cheng, là hai miếng kim loại hình tròn giống hệt nhau, thường được dùng bằng cách giữ mỗi miếng kim loại ấy một bên tay rồi đập chúng vào nhau để tạo ra âm thanh) rồi đánh ra một chiêu xé gió về phía Địch Cửu, muốn phân thây hắn ra làm trăm mảnh để xả giận.
“Oanh!”
Liệt Văn Đao va chạm với đôi chũm chọe của gã Kim Đan tầng bảy nọ, chân nguyên bị chấn động bắn tán loạn ra xung quanh. Trông thấy thế, trong lòng gã ta run lên mãnh liệt, chiêu vừa rồi gã đã dùng toàn lực xuất thủ, thế mà chỉ có thể ngăn trở được một đao của Địch Cửu thôi, còn đôi chũm chọe sau khi ngăn cản sóng đao xong thì phản phệ khiến cho chân nguyên trong đan điền của gã ta cuồn cuộn xốc nảy từng đợt.
Cùng lúc đó, Liệt Văn Đao của Địch Cửu đã đánh đến trên người gã. Vậy mà cũng không ngăn cản được hoàn toàn ư?
Trong lòng gã ta càng thêm hoảng sợ. Gã vốn tưởng đao khí của đối phương phải bị đôi chũm chọe của mình chặn được, nếu vậy sẽ không uy hiếp gì đến tính mạng của mình cả, thế nhưng một kích toàn lực khi nãy của gã lại không thể ngăn được Địch Cửu, điều này nói cho gã biết, Địch Cửu không phải là tu sĩ Kim Đan tầng một, hay có thể nói rằng thực lực của đối phương còn cao hơn gã nữa kìa.
“Rầm rầm rầm!”
Ba đạo quyền phong từ Phong Loan Tụ của Địch Cửu đồng thời đánh trúng vào ba tên tu sĩ Kim Đan còn lại, mà Địch Cửu lúc bấy giờ cũng không nhịn được phải há mồm phun ra một ngụm máu, phụt một phát, từ bên hông hắn, máu đua nhau tràn ra bên ngoài.
Dù cho tên Kim Đan tầng bảy kia không đỡ được Phong Tiêu Đao của Địch Cửu đi chăng nữa, thì vũ khí của gã ta đã kịp chém một nhát thật sâu vào eo của của hắn rồi.
Nếu không phải Địch Cửu kịp thời né tránh thì ắt hẳn một chiêu đấy có thể chém hắn ra thành hai mảnh luôn mất.