- Nếu như hiện tại tôi xuất thủ hoàn toàn chắc chắn có thể cứu sống cô ấy. Nếu như qua thêm một lúc nữa thì đến tôi cũng không dám khẳng định.
Sinh cơ cảm ứng rất huyền diệu, Địch Cửu chỉ có thể cảm ứng được sinh cơ của cô gái này đang trôi qua, khi nào hoàn toàn biến mất thì hắn cũng vô pháp xác định.
- Bịch!
Lâm Ba vừa mới đứng lên lần nữa quỳ rạp xuống đất, khát vọng nhìn Địch Cửu nói:
- Van cầu cậu cứu Liêm Sa Vũ. . .
Đối với Địch Cửu liệu có thể cứu Liêm Sa Vũ hay không, thời khắc này Lâm Ba căn bản không cân nhắc qua chút nào. Liêm Sa Vũ đều đã chết rồi, còn kết quả gì nghiêm trọng hơn đây?
Địch Cửu gật đầu nói với Lâm Ba:
- Chú đi đến phòng tôi lấy cái túi lớn đến đây.
- Được, được.
Lâm Ba cũng không hỏi thăm Địch Cửu làm sao để cứu người liền đã xông ra ngoài.
Sau khi Lâm Ba rời đi, hai tay Địch Cửu liên miên không dứt điểm lên các chỗ huyệt vị trên người Liêm Sa Vũ. Liêm Sa Vũ hiển nhiên là bị bệnh tim mạch, Địch Cửu không biết cấp tâm tố Lâm Ba tiêm cho Liêm Sa Vũ có tác dụng gì. Đối với Địch Cửu mà nói hắn cũng không cần biết. Hắn chỉ biết thời khắc này Liêm Sa Vũ đang ở trạng thái chết giả.
Chết giả có rất nhiều loại, ví như Liêm Sa Vũ loại trạng thái chết giả này là tim tạm dừng đập không thể nào tỉnh lại được. Nếu để qua một thời gian thì nhất định sẽ trở thành chết thật.
Lúc học y ở nước Tề. Loại trạng thái này của Liêm Sa Vũ mặc dù Địch Cửu có thể trị nhưng không thể thoải mái nhẹ nhàng như bây giờ. Hiện tại hắn tu luyện qua Đại Hành Môn Lục công thêm Địch Thị Thất Đao. Trong lúc xuất thủ đều mang theo nguyên khí nhè nhẹ.
Từng đạo nguyên khí không ngừng thông qua huyệt vị Địch Cửu điểm từ thẩm thấu tiến vào cơ thể Liêm Sa Vũ, giờ phút này Lâm Ba đã đem ba lô của Địch Cửu tới, hắn đờ đẫn nhìn hai tay Địch Cửu giống như trăm hoa đua nở, không ngừng điểm vỗ vào trên thân Liêm Sa Vũ. Mà Liêm Sa Vũ từ trên bàn bị vỗ bay lên không trung, thậm chí trên không trung không ngừng quay vòng. Trên thực tế Lâm Ba rõ ràng trông thấy tay Địch Cửu căn bản cũng không có dừng lại thời gian dài trên thân Liêm Sa Vũ.
Đây là bản lãnh gì?
Làm Phó chủ nhiệm bệnh viện Bác Ái, Lâm Ba cũng coi như thấy qua nhiều việc lạ trong đời. Nhưng loại thủ thuật như cách Địch Cửu vừa làm mới rồi quả thật anh ta chưa bao giờ thấy qua.
Trọn vẹn tầm mười phút, Liêm Sa Vũ lần nữa rơi xuống. Lâm Ba trông thấy trên trán Địch Cửu có nhiệt khí toát ra, đây quả thực giống như khí công trong truyền thuyết.
Vào lúc Liêm Sa Vũ vừa rơi xuống, Địch Cửu từ trong ba lô cầm ra vài cọng dược liệu, hai tay dùng sức bóp một chút, những dược liệu này tất cả đều hóa thành bã vụn. Sau đó Địch Cửu đem những bã vụn này nhét vào trong miệng Liêm Sa Vũ, hai tay lần nữa điểm chỉ.
Lâm Ba kích động trông thấy yết hầu Liêm Sa Vũ giật giật, sau đó nuốt xuống toàn bộ dược liệu Địch Cửu xoa Xem ảnh 1 của chương
Địch Cửu rốt cục đình chỉ điểm, từ trong bọc lấy ra một chiếc khăn lông lau mồ hôi của mình, lúc này mới nhìn Lâm Ba đang đứng bên cạnh rồi nói:
- Qua mấy phút sau cô ấy sẽ tự tỉnh lại, chú hãy nghĩ lý do làm sao chú cứu được cô ấy, sau đó thì đưa cô ấy đi đi.
Lâm Ba vừa sải bước đến bên người Liêm Sa Vũ, đưa tay nắm lấy cổ tay cô, sau đó kích động nói:
- Tỉnh, thật sự tỉnh. . . Thật sự sống lại rồi.
Giờ phút này Lâm Ba kích động đến nỗi thậm chí lời nói có chút không được rõ ràng, trên thực tế Liêm Sa Vũ còn chưa có tỉnh lại, chỉ là Lâm Ba đã cảm thấy được mạch đập của cô nhảy lên.
Địch Cửu vỗ vỗ bả vai Lâm Ba:
- Không cần kích động, cô ấy vốn không có chết thì làm sao có thể sống lại. Tính huống này của cô ấy chính là trạng thái chết giả. Hiện tại cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, chỉ là máu huyết toàn thân tuần hoàn mà thôi.
- Tiền bối. . .
Lâm Ba vẫn vô cùng kích động.
Địch Cửu khoát tay áo:
- Bác sĩ Lâm, tôi tên Địch Cửu, đừng gọi tôi là tiền bối gì. . . Tôi không nhận cái danh tiền nối này đâu. . .
Hắn nghĩ tới lúc trước thời điểm ở thành phố Minh Châu, đám du thủ du thực ở thành phố Minh Châu không chỉ có hai người hắn và Khúc Tiểu Thụ. Bất quá đám nhị thế tổ này nhìn thấy hắn và Khúc Tiểu Thụ đều luôn kính cẩn gọi tiền bối, tuy nói hắn và Khúc Tiểu Thụ thời gian ăn chơi không qua bao lâu.
- Vâng, Địch lão sư, lấy loại y thuật này cậu đã có thể xem như là bác sĩ đứng đầu ở bệnh viện này rồi. . .
Lần này Địch Cửu không đợi Lâm Ba nói hết lời liền ngăn cản hắn lại:
- Bác sĩ Lâm. . .
- Địch lão sư, ngài tuyệt đối đừng gọi tôi là bác sĩ Lâm, trực tiếp gọi là Lâm Ba hay là Tiểu Lâm là được.
Lâm Ba sợ hãi hai tay vẫy vẫy.
Y thuật của Địch Cửu làm hắn rung động và kích động khó mà bình tĩnh lại được. Làm một người học y, hắn sinh ra một loại kính ngưỡng đối với Địch Cửu.
Hoặc là nói đây là hắn kính ngưỡng đối với y thuật. Người không hiểu y thuật chẳng qua là cảm thấy Địch Cửu lợi hại mà thôi, nhưng Lâm Ba là tiến sĩ viện y học, hắn biết rõ thủ đoạn về mặt y học của Địch Cửu cao đến nhường nào.
Chiêu này của Địch Cửu đích thật đáng giá làm cho Lâm Ba kính ngưỡng. Đây là thủ đoạn nhà nghề của đại y sư Tiết Đà ở nước Tề, Ngũ Âm Lục Dương Thủ.
Lúc trước Địch Cửu vì học tập Ngũ Âm Lục Dương Thủ mà phải để cha hắn Địch Áo ra mặt, không chỉ như thế, còn phải đem một gốc nhân sâm ngàn năm mà Địch gia trân tàng đưa cho Tiết Đà. Một gốc nhân sâm ngàn năm còn không đổi được Ngũ Âm Lục Dương Thủ, chỉ là địa vị Địch gia vộng thêm một gốc nhân sâm ngàn năm mới khiến Địch Cửu học được bản lĩnh bí truyền của Tiết Đà.
Ngũ Âm còn gọi là Ngũ Hành chia làm phổi, gan, thận, tâm, tỳ, tượng trưng cho kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Lục dương là mật, dạ dày, đại tràng, ruột non, bàng quang, tam tiêu (bao ngoài của tạng phủ).
Lúc đầu chiêu này của Tiết Đà mặc dù rất lợi hại nhưng cũng không có đến cảnh giới như lúc này của Địch Cửu. Địch Cửu sau khi tu luyện Đại Hành Môn Lục và Địch thị Thất Đao có được chân nguyên, thi triển Ngũ Âm Lục Dương Thủ so với Tiết Đà đã trò giỏi hơn thầy.
Địch Cửu cười cười:
- Bác sĩ Lâm, chú cảm thấy với y thuật của ta tìm kiếm một công việc bác sĩ chân chính rất khó sao? Tôi tới đây là để tìm an tĩnh. Toàn bộ bệnh viện nơi nào còn có chỗ nào yên tĩnh hơn vị trí này đây? Cho nên chú không cần phải đề cử tôi với bệnh viện, cũng không cần giới thiệu tôi đi chữa bệnh cứu người.
Lâm Ba lập tức đáp:
- Vâng, tôi nhất định ghi nhớ. Bác sĩ Địch học đông y à? Đông y hiệu quả trị liệu yếu, tôi vẫn tưởng nó hiện tại vẫn đang xuống dốc, thật không nghĩ tới đông y chân chính lại lợi hại đến thế.
- Tôi không phải học đông y, trên thực tế tôi chỉ biết qua đông y một chút. Đông y bác đại tinh thâm, dựa theo lý luận thiên nhiên phát triển, đông y càng thêm gần gũi với thiên nhiên, đây mới thật sự là thủ đoạn chữa bệnh của nhân loại. Nhưng chú cũng nói không sai, theo tôi biết thì đông y không thể nào chữa được những bệnh nặng.
Địch Cửu đáp, sở dĩ nói những thứ này cũng là hữu tâm chỉ điểm cho Lâm Ba.
Lâm Ba không hiểu nhìn Địch Cửu:
- Thế nhưng vừa rồi cậu dùng hai gốc dược liệu, lại dùng thủ pháp điểm huyệt. . .
Địch Cửu kiên nhẫn giải thích nói:
- Kỳ thật cái chú cho rằng tây y, trong mắt của tôi cũng là một loại đông y mà thôi. Trong thiên nhiên rộng lớn âm dương sớm có quy luật, tỉ như có nam liền có nữ, có âm liền có dương. Bất luận một loại nào virus đều có dược liệu đối ứng có thể trị. Sở dĩ đông y không cách nào trị liệu là bởi vì không tìm được một gốc dược liệu kia mà thôi. Tây y chính là đem loại dược liệu đông y không tìm được này thông qua thủ đoạn chiết xuất các thành phần tạo thành thuốc dùng để chữa bệnh.
Huống chi người một lòng nghiên cứu đông y lại không có bao nhiêu, điều này dẫn đến cao thủ đông y chân chính không nhiều. Cộng thêm trên Địa Cầu các loại dược liệu thiếu thốn hoặc là khó mà phát hiện cũng tạo thành hiệu quả trị liệu đông y không bằng tây y. Tương lai xuống dốc đều là chuyện hết sức bình thường.
- Như vậy làm sao để thay đổi loại tình huống này đây?
Lâm Ba hoàn toàn quên mất mình đang ở nơi nào, hắn tựa hồ trở về thời điểm hướng lão sư thỉnh giáo vấn đề ở trường học.
Địch Cửu thản nhiên nói:
- Không có cách nào thay đổi được.
Tài nguyên trên địa cầu thiếu thốn, sau khi phát hiện Tiên Nữ Tinh có thể trong ngắn hạn cải biến loại tình huống này. Theo Địch Cửu, với tính xấu đã thâm căn cố đế trong lòng nhân loại, đông y xuống dốc là cái chắc rồi. Dược liệu sớm muộn cũng dùng hết, so với bồi dưỡng dược liệu thì dùng máy móc để chiếc xuất ra thành phần trong dược liệu đó dễ dàng hơn nhiều, đây là sự tình mọi người đều hiểu được.
Nhân loại vì truy cầu hiệu suất và lợi ích nên sẽ không tốn thời gian bồi dưỡng dược liệu mà là sẽ đem thời gian cùng tinh lực đặt ở bên trên việc chiết xuất hợp thành phần tử thuốc.
- A. . . bác sĩ Lâm, tôi đang ở đâu vậy?
Liêm Sa Vũ tỉnh lại đánh gãy vấn đề Lâm Ba muốn hỏi.
Liêm Sa Vũ ngẩng đầu nhìn xung quanh, cô cảm giác nơi này tựa hồ không phải là phòng bệnh, cũng may cô nhìn thấy bác sĩ Lâm Ba quen thuộc.