Chờ Tô Du và Tô Thục Phương rời đi rồi, Địch Cửu mới đạp Nguyễn Thủ đang nằm lăn trên đất một cái:
- Nói đi, lần này lão rùa già Giả Duyên kia phái mấy người đến đối phó với ông đây, định dẫn ông đây đi đâu?
- Tôi không nói được.
Nguyễn Thủ vừa thốt ra mấy lời này, Địch Cửu liền gật gật đầu:
- Cũng phải. Mày mà nói thì Giả Bất Liễu sẽ không bỏ qua cho mày. Nếu đã như thế thì giữ mày ở trên đời cũng chẳng có ích gì nữa.
Địch Cửu cầm lấy con dao, trông có vẻ chuẩn bị nhắm tới cổ họng Nguyễn Thủ. Khi con dao còn cách họng gã chưa tới 20cm, sát khí lạnh buốt đã khiến cho da thịt Nguyễn Thủ dường như run lên.
- Khoan đã, tôi nói…
Nỗi sợ hãi trước cái chết khiến tinh thần Nguyễn Thủ sụp đổ.
Con dao của Địch Cửu vỗ vỗ lên mặt gã:
- Đã không có bản lĩnh lại còn giả bộ đứng đắn trung thành làm cái gì? Tự dưng lại để người ta có cớ khinh thường.
Trong lúc nói, dao của Địch Cửu lại hạ xuống. Chậm hơn lần trước, nhưng không ngừng lại, miệng hắn vẫn hỏi tiếp:
- Tên Giả rùa già phái mấy con rùa con đến đối phó với tao, mấy con rùa con đó đang ở đâu?
- Lục Uyển cùng Bỉ Trịnh Sinh đến Yến Kinh rồi, ở đâu thì tôi không biết. Tôi và Quách Uy tới bắt Tô Du, còn bọn họ đi đối phó với các cậu. Nhà họ Giả sống ở Tiên Nhân sơn trang, khu Tam Kiều, thành phố Đới Trình. Hắn bảo chờ bắt được Địch Cửu rồi thì sẽ cho người đi bắt toàn bộ Địch gia.
Nguyễn Thủ nói hết tất cả gần như chỉ trong một hơi.
Kẻ này thật độc ác, chẳng kém gì Ô Bá Hồ cả. Địch Cửu thu dao về, nhấc tay vỗ xuống mi tâm Nguyễn Thủ.
Nguyễn Thủ còn chưa kịp lấy hơi thì trước mắt đã tối sầm lại, lập tức chìm vào bóng tối.
Mấy phút sau, Địch Cửu mang hai cỗ thi thể lên xe Tề Hưởng.
Tuy rằng Tề Hưởng cũng vẫn luôn có qua lại trong bóng tối. Nhưng thấy Địch Cửu mang thẳng hai cái xác quay về, trong lòng vẫn âm thầm khâm phục. Thảo nào anh ta lại dám đối đầu với Giả Bất Liễu, Tề Hưởng cậu không quyết đoán được đến vậy đâu.
- Tề Hưởng, anh định tới thành phố Đới Trình gặp lão rùa già kia, tránh sau này cứ phải lo lắng bị mưu toan hãm hại.
Địch Cửu hạ quyết tâm phải diệt Giả Duyên, nếu không hắn sẽ luôn có cảm giác bị rắn độc rình rập sau lưng.
Tề Hưởng hít một hơi khí lạnh, ước chừng sau khoảng một phút im lặng mới chầm chậm nói:
- Anh Cửu, nếu anh nghe em thì tạm thời đừng tới Đới Trình. Em biết là anh định âm thầm xử lý Giả Bất Liễu. Nhưng anh Cửu, có thể anh vẫn chưa rõ Giả Bất Liễu đáng sợ tới cỡ nào đâu. Một khi thất thủ một lần, e là sẽ không có lần thứ hai nữa.
Đúng như lời Tề Hưởng, Địch Cửu định ám toán Giả Bất Liễu. Hắn tin tưởng dựa vào khả năng hạ độc của mình thì có thể xử lý tên Giả Bất Liễu kia mà thần không biết quỷ không hay. Có điều Tề Hưởng vừa lên tiếng, hắn lại cảm thấy thực ra hiện giờ không tới tìm Giả Bất Liễu cũng là chuyện tốt.
Chẳng phải hắn lo lắng gì chuyện không xử lý được Giả Bất Liễu trong một lần, ngược lại bản thân sẽ bị giết. Mà hắn muốn luyện cho xong Địch Thị Thất Đao, sau đó quang minh chính đại bắt lấy ông ta hơn.
- Vậy thì làm theo lời cậu. Xử lý sạch sẽ hai tên này đã rồi chúng ta về nghỉ ngơi.
Địch Cửu quyết định về chỗ của Tề Hưởng để luyện Đại Hành Môn Lục và Địch Thị Thất Đao.
….
Lúc Địch Cửu và Tề Hưởng xử lý ổn thỏa hai cái xác và trở lại chỗ ở thì trời đã sáng. Tề Hưởng quyết định buổi tối sẽ học võ với Địch Cửu, cho nên vừa về nhà đã đặt lưng ngủ ngay.
Địch Cửu dứt khoát bắt đầu tu luyện Đại Hành Môn Lục luôn. Thời gian lúc tu luyện quả thực trôi qua rất nhanh. Cho dù là vì linh khí không đủ nên quá trình tu luyện có phần bị trì trệ, thì linh khí ít ỏi xung quanh vẫn bị Địch Cửu cuốn lấy.
Thoáng chốc đã qua mấy tiếng đồng hồ. Chờ khi sắc trời tối lại, Địch Cửu liền cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhõm, như thể có gì đó trong người vừa bị đánh vỡ vậy. Toàn thân đều cảm giác cực kỳ thoải mái, một loại cảm giác nhẹ nhàng mà mạnh mẽ dâng lên.
Đây là luyện khí tầng thứ nhất. Địch Cửu đột nhiên đứng dậy, trong lòng đầy kích động xen lẫn vui mừng.
Vài ngày không ngủ thôi mà hiện giờ hắn đã vượt qua được tầng đầu tiên của luyện khí, nhất là hắn không hề cảm thấy mệt mỏi hay khó chịu gì. Ngược lại, hắn còn thoải mái hơn trước rất nhiều. Tu đạo và luyện võ đúng là không phải thứ cùng đẳng cấp. So với tu đạo, luyện võ chỉ đúng là trò trẻ nhỏ tập đi.
- Anh Cửu, anh có đột phá rồi à? – Lúc Địch Cửu ra khỏi phòng, Tề Hưởng đã làm xong đồ ăn cả rồi. Cho dù cậu ta chưa tiếp xúc với tu đạo nhưng liếc mắt một cái cũng nhận ra được tu vi của Địch Cửu có đột phá.
Đạt tới luyện khí tầng một, tinh - khí – thần của Địch Cửu đều hoàn toàn khác hẳn lúc trước.
- Ha ha, có mắt nhìn đấy. Chờ anh qua thêm một hai tầng nữa rồi chúng ta sẽ đi Đới Trình xử lý lão Giả rùa già kia.
Địch Cửu bật cười lớn, tâm trạng hắn lúc này vô cùng tốt.
- Được! Hai anh em ta cùng đi bắt lão rùa già đó! Ha ha, không ngờ Tề Hưởng này cũng có ngày được ăn bánh chẻo.
Tề Hưởng cũng cười vang. Xử lý được Giả Bất Liễu, vậy thì còn sướng hơn cả ăn bánh chẻo ấy chứ. Lúc trước, chỉ nghĩ thôi cậu ta còn chẳng dám.
- Anh đi tắm trước đây. Ăn uống, tắm rửa xong xuôi rồi anh bắt đầu dạy cậu đao đầu tiên của Địch gia.
Địch Cửu quyết định truyền lại cho Tề Hưởng toàn bộ Địch Thị Thất Đao.
....................
Khách sạn Sidon ở Yến Kinh là khách sạn sáu sao, tổng cộng gồm 88 tầng, tọa lạc tại đường Châu Đốn, đoạn đường phồn hoa bậc nhất Yến Kinh.
Tại một gian phòng tổng thống, tầng 58 của khách sạn Sidon, Lục Uyển vừa tắm xong. Cô nàng mặc một thân đồ ngủ, mái tóc được búi lên, trông càng có vẻ xinh đẹp động lòng người. Lúc này, cô hoàn toàn không có sự kính cẩn khi ở trước mặt Giả Duyên, mà ngược lại còn mang phong thái thiếu nữ dịu dàng pha chút ngượng ngùng rất mê hoặc.
Có điều Bỉ Trịnh Sinh đang đứng trước mặt Lục Uyển lại chẳng dám coi Lục Uyển là một cô gái điềm đạm dịu dàng chút nào. Gã biết rõ sự đáng sợ của cô gái này. Mười gã Bỉ Trịnh Sinh như hắn cộng lại chỉ e cũng không đủ để cô tát một cái.
Cho dù Bỉ Trịnh Sinh gã chẳng có cô gái nào là không thích, mà thích nhất còn là dạng thiếu nữ thanh thuần; thì trước mặt Lục Uyển hắn cũng chẳng dám có bất kỳ một suy nghĩ ngoài lề nào cả. Kể cả khung cảnh xung quanh có ám muội hơn đi nữa thì gã vẫn không dám. Bề ngoài, gã và Lục Uyển có chung một sư phụ, chứ trên thực tế thì địa vị của Lục Uyển cao hơn gã không chỉ là một bậc thôi đâu.
- Nói đi, hôm nay thu thoạch được gì? – Lục Uyển ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà.
Bỉ Trịnh Sinh vẫn đứng đó, đáp lời với giọng điệu cung kính.
- Hôm qua Nguyễn Thủ và Quách Uy gọi điện báo cho tôi, nói là đã bắt được Tô Du và cô của cô ta là Tô Thục Phương rồi. Nhưng hôm nay tôi lại nhìn thấy Tô Du ở đại học Yến Kinh. Hơn nữa khi tôi gọi cho Nguyễn Thủ và Quách Uy thì phát hiện là hoàn toàn không liên lạc được. Tôi ngờ rằng có khi nào bọn họ đã xảy ra chuyện rồi không...
Điều Bỉ Trịnh Sinh hoài nghi không phải là không có căn cứ. Lúc ở Lạc Tân, Địch Cửu xử gọn bảy người mà gã còn chẳng cảm cảm nhận được cái quái gì. Hiện giờ Địch Cửu đã ở Yến Kinh. Nếu lúc Nguyễn Thủ và Quách Uy bắt cóc Tô Du mà bị Địch Cửu bắt được thì chỉ e là lành ít dữ nhiều.
Vẻ mặt Lục Uyển vẫn cực kỳ bình tĩnh, cô thản nhiên nhìn Bỉ Trịnh Sinh rồi nói:
- Xem ra hai ngày nay đúng là không thể nhàn rỗi mà. Giờ cậu lập tức đi canh chừng khu vực đại học Yến Kinh cho tôi. Nếu tôi đoán không sai thì tên Địch Cửu kia chẳng mấy nữa sẽ tới Yên Đại… Mà thôi, cứ để tôi tự đi.
Những điều mà Bỉ Trịnh Sinh điều tra hiển nhiên là cô đã sớm biết cả. Có điều, phán đoán của cô về chuyện Địch Cửu sẽ nhanh chóng tới Yên Đại cũng vô tình đúng luôn. Trong suy nghĩ của Lục Uyển, Địch Cửu tới Yên Đại là để gặp Tô Du hoặc Đàm Nguyệt Nguyệt. Nhưng thực tế, Địch Cửu tới Yên Đại là vì muốn làm quen với Kế Hiểu Dung.
Còn về Bỉ Trịnh Sinh, cô vẫn thầm khinh thường trong lòng. Theo sư phụ học tập nhiều năm như thế mà chỉ mới lên được Hoàng cấp trung kỳ, đúng là sống chẳng khác gì một con chó.