Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 41: Con Có Bằng Lòng Bái Ta Làm Thầy?

Chương 41: Con Có Bằng Lòng Bái Ta Làm Thầy?





Đại học Yến Kinh cũng coi như là trường số một số hai ở Hoa Hạ, vậy mà mọi người lại có thể tự do ra vào khá thoải mái. Việc này làm cho Địch Cửu không khỏi cảm thán, ở nước Tề bất luận là học viện gì thì người xa lạ muốn đi vào đều cần phải cẩn thận tra hỏi kĩ càng.

- Bạn ơi, cho hỏi học viện võ thuật ở đâu vậy?

Địch Cửu vừa tiến vào Yến đại liền kéo một người qua đường lại hỏi thăm.

Người kia hơi đánh giá Địch Cửu một lượt, rồi chỉ tay sang phía bên trái.

- Đi theo hướng này thẳng về trước, chờ tới bên hồ thì cậu sẽ thấy, có điều cậu cũng chỉ có thể ở bên ngoài xem thôi.

Sau đó không đợi Địch Cửu dò hỏi nguyên nhân, cậu sinh viên kia đã đi ra khỏi sân trường.

Con đường phía bên trái ước chừng rộng đủ cho bốn làn xe, nếu như là ở nước Tề thì trong trường rất hiếm thấy loại đường đi rộng lớn thế này. Chỉ bằng con đường này thôi cũng có thể cho thấy địa vị của học viện võ thuật tại Yến đại.

Hai bên đường đều trồng khá nhiều cây lớn, tạo cho người ta một cảm giác cực kỳ an tĩnh và dễ chịu khi đi đường này. Dù cho không tu luyện ở đây nhưng Địch Cửu vẫn mường tượng được linh khí của nơi này hẳn là nồng đậm hơn nhiều so với chỗ của hắn.

Đi đến cuối con đường rộng lớn kia quả nhiên trông thấy một cái hồ to, đứng bên bờ hồ, Địch Cửu có thể thấy rõ phía đối diện có một tòa nhà với cái bảng in bốn chữ thật lớn - Học Viện Võ Thuật.

Bên dưới hàng chữ oai phong ấy là cánh cửa sắt dày nặng. Chỉ cần nhìn dàn bảo vệ đứng uy nghiêm bên cánh cửa kia, Địch Cửu liền biết mình muốn lẻn vào giống như trên đảo Thái Nguyệt là chuyện bất khả thi.

Hồ nước lớn và cửa chính học viện võ thuật có một cây cầu đá nối liền, học viện võ thuật ở bên hồ dường như càng được tôn lên vô cùng nổi bật, ảnh ngược lẳng lặng soi bóng trong mặt nước, không chỉ trông rất lãng mạn mà còn có một loại cảm giác yên lặng an tường. Tựa hồ nơi này là một chốn tĩnh tu của các vị cao nhân chứ không phải học viện võ thuật đơn thuật.

Dù Địch Cửu biết tới cửa học viện thì cũng không vào được, thế nhưng hắn vẫn sải bước lên cầu đá.

Căn cứ theo những gì Tề Hưởng nói, cô gái Kế Hiểu Dung kia là sinh viên ở đây, nếu hắn chẳng thể bước nổi vào cửa thì làm sao để tìm được cô ấy chư?

……

Đứng ngoài cửa học viện một lúc, Địch Cửu cơ bản là không cần phải hỏi han gì cũng biết thừa mình không thể vào được. Tề Hưởng chưa từng tới nơi này nên vốn chẳng rõ bảo vệ ở đây cực kì nghiêm khắc.

- Làm phiền cho tôi hỏi, làm sao mới vào được đây vậy?

Thấy hai gã bảo vệ vốn không có ý định mở cửa, cũng không hề lên tiếng hỏi gì hắn, Địch Cửu đành phải bất đắc dĩ mở lời trước.

- Anh không vào được đâu, chỉ cần không phải là giáo viên và sinh viên của học viện hoặc không có thư mời thì nơi này tuyệt đối không thể tiến vào.

Một giọng nói thánh thót hơi có vẻ thẹn thùng vang lên.

Người đến là một thiếu nữ mặc váy màu hồng phấn, vài sợi tóc xõa xuống khuôn mặt làm tăng thêm nét đơn thuần và đáng yêu cho gương mặt tú lệ của cô.

- Thế làm sao mới vào được vậy em gái?

Trong lòng Địch Cửu hơi kinh ngạc tốc độ của thiếu nữ này, mới rồi hắn bước lên cầu còn không thấy người, hắn vừa mới qua cầu, cô gái ấy liền xuất hiện ngay phía sau hắn, có thể thấy được tốc độ của cô nhanh tới nhường nào.

Nghe thấy Địch Cửu gọi mình là “em gái”, mặt thiếu nữ liền đỏ bừng tới tận mang tai, giọng điệu càng dịu nhẹ hơn:

- Anh cần vào có chuyện gì sao?

- Anh có một người bạn học võ ở đây, anh muốn tìm cô ấy nói mấy câu. Em gái, nghe em hỏi vậy chắc em có cách giúp anh vào phải không?

Thiếu nữ hơi khẩn trương, bàn tay nhẹ vân vê góc áo.

- Hôm nay em cũng mới đến đăng kí ghi danh thôi. Ba em nói em chỉ biết lo luyện võ, không hiểu gì về chuyện quan hệ xã hội cho nên cố ý để em đi một mình, ông bảo muốn rèn luyện thêm cho em… Nếu anh có việc gấp thì em có thể đưa anh vào, lúc báo danh người ta cho phép có người cùng đi đấy.

Thiếu nữ nói xong liền lấy ra một tờ giấy đăng ký, Địch Cửu vừa thấy tờ giấy này liền biết không thể sai được, thứ này hắn đã từng có một tấm. Chẳng qua tờ mà hắn có là của đại học Lạc Bắc, lúc ấy đã cho Du Hồ Ly rồi.

- Cám ơn em nhé, anh tên là Địch Cửu, em gái, em tên gì vậy?

Địch Cửu âm thầm tự nhủ vận khí của mình thật đúng là không tồi, khó trách tốc độ của em gái này nhanh như vậy, hóa ra cũng là người vẫn luôn chuyên tâm luyện võ.

- Em là Lữ Tiểu Uyển.

Lữ Tiểu Uyển thu tờ giấy đăng ký về, cúi đầu thấp hơn nữa. Quả đúng như cô nói vậy, bình thường cô không thế nào trò chuyện được với nam sinh, trong giọng nói vẫn luôn để lộ nét khẩn trương dễ dàng nhận ra.

Hương thơm nhàn nhạt trên người thiếu nữ bay tới. Địch Cửu cúi đầu thậm chí có thể thấy rõ lông tơ bên tai cô.

- Cám ơn em nhé, khi nào rảnh anh sẽ mời em ăn cơm ha.

Tâm trạng Địch Cửu hiện giờ khá tốt, Lữ Tiểu Uyển chẳng những thanh tú xinh đẹp mà còn có một loại cảm giác linh động mà Địch Cửu chẳng thể diễn tả thành lời.

- À, không có gì đâu ạ…

Lữ Tiểu Uyển hoảng hốt xua xua tay, sau đó cúi đầu bước nhanh vào cửa học viện võ thuật. Tới gần cánh cửa sắt, cô mới hấp tấp ngẩng đầu chìa ra tờ giấy đăng ký trong tay.

Chỉ là tay cô vừa mới giơ lên một nửa, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, vội quay đầu lại kinh hoảng nhìn Địch Cửu:

- Em quên mang thẻ căn cước rồi...

Học viện võ thuật báo danh yêu cầu hai thứ bắt buộc: thẻ căn cước và giấy đăng ký. Đến nỗi phí đăng ký thì cũng chỉ mang tính tượng trưng mà thôi, thứ mà cần tiêu hao nhiều hơn là chi phí trong khi học võ.

Địch Cửu đã chuẩn bị đi theo Lữ Tiểu Uyển qua cửa, không nghĩ tới đột nhiên cô lại nói quên mang thẻ căn cước.

- Anh à, nếu không thì anh đợi em ở đây một lát nhé, xíu thôi là em quay lại liền.

Tựa hồ đã thân quen hơn đôi chút với Địch Cửu nên sắc đỏ ửng trên mặt Lữ Tiểu Uyển đã lui bớt. Tuy rằng việc này là cô đang giúp đỡ Địch Cửu, thế nhưng cách cô nói chuyện lại vẫn mang theo ý hối lỗi như cũ.

Địch Cửu đang muốn nói để anh đi lấy cùng em thì lại thấy cánh cửa lớn của học viện võ thuật mở ra. Một người đàn ông tóc bạc có vóc dáng gầy gò xuất hiện, sau lưng ông còn có mấy người cả nam và nữ, những người ấy đều đi sau người đàn ông tóc bạc kia, trên mặt luôn treo vẻ cung kính, tôn trọng.

Thấy người tóc bạc này, Địch Cửu lập tức lui ra phía sau mấy bước. Hắn tức khắc cảm nhận được một loại hơi thở thoát tục trên người ông ta, loại hơi thở này thật giống như khi hắn tu luyện Đại Hành Môn Lục, có chút phiêu dật.

Hơn nữa khí thế trên thân người tóc bạc kia trong mắt Địch Cửu còn mạnh hơn cả nhất đại võ sư ở nước Tề.

Địch Cửu lui ra phía sau, ánh mắt người đàn ông tóc bạc kia liền dừng ở trên người Địch Cửu. Ánh mắt ông ta chỉ dừng lại một lát, liền chuyển sang nhìn Lữ Tiểu Uyển, ngay sau đó vui mừng kêu một tiếng.

- Linh tính tràn đầy!

Nói rồi ông ta liền bước nhanh lên trước trực tiếp nắm lấy cổ tay cô bé.

Lữ Tiểu Uyển vội vàng muốn lui về phía sau, chỉ là toàn bộ thân thể cô thật giống như không nghe bản thân chỉ huy nữa, cổ tay bị người đàn ông tóc bạc kia nắm chặt lấy.

Lòng Lữ Tiểu Uyển trầm xuống, bằng bản lĩnh của cô thì có là sư phụ Giả Duyên cũng không thể nhẹ như bỡn mà tóm lấy cô như vậy, điều này chứng tỏ thực lực của đối phương hiển nhiên cao hơn sư phụ của cô mấy bậc.

- Linh căn thuần kim, quả nhiên là thuần kim cực phẩm, tốt, tốt lắm, tốt lắm!

Người đàn ông tóc bạc liên tiếp nói ra ba chữ tốt, lúc này mới quay sang nhìn chằm chằm Lữ Tiểu Uyển cất tiếng:

- Con có bằng lòng bái ta làm thầy không?

Lữ Tiểu Uyển lập tức lắc đầu.

- Không ạ, con đã có sư phụ, xin thầy buông con ra.

Ông không tiếp tục nắm cổ tay Lữ Tiểu Uyển nữa mà là tay khẽ lật, một quả cầu lửa xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta, theo sau đó ông nhẹ buông tay, cầu lửa bay ra ngoài, chia năm xẻ bảy một tảng đá to bằng cái cối xay bên ven đường.

Giờ khắc này không chỉ người sau lưng ông ta mà ngay cả Địch Cửu nhìn thấy cũng khiếp sợ không thôi. Nếu hắn có loại thực lực này thì mối thù với Ô Bá Hồ kia e là đã đòi lại được rồi.

Ngay sau đó hắn liền nhớ tới người cha Địch Sam của mình, Địch Sam bị Ô Bá Hồ chém giết tại chỗ, cơ bản là không có năng lực phản kháng. Nếu ở bên cạnh Ô Bá Hồ cũng có loại người lợi hại thế này thì cha hắn thật là không có cách nào phản kháng được. Nhìn dáng vẻ này thì dường như suy đoán của hắn trước kia đã đúng, Ô Bá Hồ là kẻ giết cha hắn, sở dĩ không có ai cầu tình chẳng phải vì cha hắn không có uy vọng hay nhân phẩm không tốt, cũng chẳng phải Ô Bá Hồ trâu bò cỡ nào, mà là bởi vì có một kẻ cường giả đã chế trụ Địch Sam từ sớm.

Ví dụ như có cường giả lợi hại giống người tóc bạc trước mắt này.

Lữ Tiểu Uyển cũng nhìn đến ngây người, thủ pháp này quả thực là bản lĩnh của tiên gia. Chẳng lẽ trong Tiên Nữ Tinh thật sự có công pháp tu tiên sao? Không đúng, biết đâu là hiện tượng hóa học thì sao?

Người đàn ông tóc bạc hiển nhiên đã nhìn ra suy nghĩ của Lữ Tiểu Uyển, ông ta cười thật nhạt rồi bước lên trước một bước, sau đó trực tiếp cứ như vậy lướt lên không trung, tiếp đó bèn dừng lại ở trên hư không. Ước chừng qua hơn mười giây, ông ta mới hạ xuống mặt đất, nhìn Lữ Tiểu Uyển nói:

- Thủ pháp của ta là thuộc về tiên gia, nếu con bái ta làm thầy, ta sẽ dạy hết cho con.

Trong lòng Lữ Tiểu Uyển thình thịch nhảy dựng lên, nói thật lòng thì lúc đầu cô vốn không để tâm tới lời của người tóc bạc này, nhưng hiện tại, cô lại bắt đầu dao động. Cho dù mục tiêu muốn bắt của cô là Địch Cửu đang ở ngay trước mắt thì loại thủ pháp tiên đạo này vẫn cực kì hấp dẫn cô.

---------------

Nhóm dịch: Thiên Đình

Truyện được đăng tải độc quyền tren web Truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch