Nhắm thấy không có cách nào tìm Kế gia thi hành kế hoạch của mình thông qua cô nàng Kế Hiểu Dung nữa, Địch Cửu chỉ đành trở lại nơi ở để nghĩ cách khác.
Cho dù hắn tới đây chỉ với tư cách là dự thính kiêm chăm sóc người nhà, thế nhưng Địch Cửu vẫn được cấp một căn phòng riêng khá thoải mái. Hơn nữa chỗ này còn có tràng luyện võ vô cùng rộng lớn.
So với ở bên ngoài, học viện võ thuật đối với Địch Cửu mà nói càng thích hợp hơn.
Địch Cửu đã ở đây luyện đao suốt một ngày. Sau khi Tang Sát bị giết, cây đao của gã đã được Địch Cửu cầm theo tới học viện. Dùng thanh cương đao chân chính này luyện tập Địch Thị Thất Đao đối với Địch Cửu mà nói thì tiến độ nhanh hơn nhiều.
Chỉ có điều Địch Cửu hơi tiếc nuối là hắn không thể xuất toàn lực tu luyện Địch Thị Thất Đao khi ở nơi này. Hắn luôn phải cố kiềm lực để không phá hư sân tập cộng thêm không thể tùy tiện chém ra đao khí, bởi chém ra đao khí chẳng những có thể ngộ thương người mà còn dễ thu hút sự chú ý không cần thiết tới.
Hai ngày đầu tiên, ban ngày Địch Cửu đều dành thời gian luyện Địch Thị Thất Đao tại võ trường, còn buổi tối thì sẽ đổi sang tu luyện Đại Hành Môn Lục. Vài ngày sau đó thì hắn chuyển hẳn sang luyên Đại Hành Môn Lục, chỉ hiếm hoi có thời gian rảnh rỗi hắn mới mang đao ra võ trường luyện trong chốc lát.
Càng tu luyện Đại Hành Môn Lục, Địch Cửu lại càng cảm giác được môn công pháp này không hề đơn giản chút nào. Nhất là Địch Cửu cảm thấy bản thân cần linh khí càng ngày càng nhiều, võ học viện ở Yến Đại đã không cách nào thỏa mãn yêu cầu tu luyện của hắn nữa.
Ngày thứ ba mươi mốt sau khi tới Yến Đại, Địch Cửu lần nữa cảm nhận được loại cảm giác đột phá một tầng luyện khí. Một đạo linh khí từ bách hội ngưng tụ, trong thời gian ngắn tạo thành một chu thiên, lập tức quanh thân Địch Cửu từng trận tiếng xương răng rắc vang lên, cả người hắn so với trước lại nhẹ nhàng hơn một phần.
Đã đạt được luyện khí tầng hai rồi! Trong lòng Địch Cửu âm thầm cảm thấy vô cùng kích động.
Mười ngày trước, hắn đã tu luyện đến đao thứ ba của Địch Thị Thất Đao, trong khi đó để đạt được đến luyện khí tầng hai thì hắn phải mất hơn một tháng, có thể thấy rõ ràng tu luyện Đại Hành Môn Lục so với Địch Thị Thất Đao phải khó khăn hơn rất nhiều.
Căn cứ theo cách nói trên Đại Hành Môn Lục thì người có tư chất cao trong vòng mười ngày sã đạt được cảnh giới luyện khí tầng một, luyện khí tầng hai nhanh nhất cũng cần thời gian ba tháng. Hiện tại Địch Cửu chỉ dùng hơn một tháng đã bước vào được luyện khí tầng hai, ý là chưa kể dưới tình huống linh khí thiếu thốn như vậy, xem ra tư chất của hắn hẳn là không tồi chút nào.
Địch Cửu vận chuyển chu thiên một lần nữa, lập tức hắn liền phát hiện chân nguyên của mình so với lúc trước hùng hậu ít nhất gấp đôi. Không chỉ như vậy mà tốc độ hấp thu linh khí cũng tăng nhanh, thế nhưng linh khí xung quanh đối với hắn mà nói quả thực là cực ít, thật sự không đủ dùng để tu luyện.
Lúc này linh mạch hấp thu linh khí thật giống như một con mương mới được tu sửa, mà linh khí lại không nhanh không chậm cứ như một giọt nước nhỏ vào bên trong cái mương ấy vậy. Nếu cứ tiếp tục duy trì tốc độ này thì chỉ sợ hắn phải mất đến mười năm mới bước vào được luyện khí tầng ba mất. Càng đừng nhắc đến luyện khí tầng bốn, dùng loại trình độ này suy đoán thì khéo cả đời này hắn cũng chẳng có hy vọng gì cũng nên.
Luyện khí tầng hai cộng thêm Địch thị tam đao, hẳn lúc này hắn không cần phải sợ Giả Bất Liễu nữa rồi.
Vô luận như thế nào thì Địch Cửu cũng không muốn tiếp tục chờ đợi nữa, trước tiên hắn phải đi tới dãy núi Vong Xuyên sửa chửa phi thuyền kia rồi tính tiếp. Nếu có cơ hội liền thì thử trực tiếp mạnh mẽ tiến vào Tiên Nữ Tinh một lần xem sao.
Cho dù Địch Cửu biết việc đấy là vô cùng mạo hiểm nhưng hiện giờ hắn chẳng quan tâm nhiều như vậy được. Thực lực người đàn ông tóc bạc kia đâu chỉ hơn hắn vài cấp. Đã vậy Lữ Uyển có cừu oán với hắn còn đi theo ông ta tu luyện một đoạn thời gian, vậy nếu hắn cứ tiến bộ tà tà như này thì há chẳng phải để mặc cho người ta khi dễ sao?
Lúc Địch Cửu chuẩn bị tạm thời rời khỏi Yến Đại thì Tề Hưởng vội vã chạy tới tìm.
Do võ học viện có khá nhiều quy tắc hạn chế sinh viên mới nhập học, thế nên kể từ khi làm thủ tục báo danh đến nay, Tề Hưởng vẫn chưa tranh thủ đi tìm Địch Cửu được lần nào.
- Anh Cửu. . .
Thần sắc Tề Hưởng có chút kích động:
- Anh Cửu, anh Cửu, nói cho anh biết một chuyện tốt nè.
- Bình tĩnh nào, chuyện gì thế?
- Anh đã tìm người tên Kế Hiểu Dung kia chưa?
Tề Hưởng nhớ lại mục đích Địch Cửu tới nơi này bèn vội hỏi.
Địch Cửu có chút buồn bực đáp:
- Có tìm cô ta rồi, chỉ là cô ta không dễ nói chuyện chút nào, cô ấy không tin anh có thể cứu anh trai cô ấy nên đã trực tiếp cự tuyệt anh rồi.
Tề Hưởng há hốc mồm, hồi lâu mới lên tiếng:
- Anh Cửu, anh nói là anh đi cứu người ấy hả?
Không nói tới Kế Hiểu Dung không tin, mà ngay cả Tề Hưởng cũng cho rằng Địch Cửu đang phịa chuyện. Trước đó cậu vẫn đinh ninh là Địch Cửu chỉ quen biết một vị danh y, sau đó sẽ giới thiệu vị danh y nọ cho Kế gia mà thôi, ai ngờ bây giờ hắn lại nói người trực tiếp chữa bệnh chính là hắn.
Sau khi lấy lại tinh thần, Tề Hưởng hít sâu một hơi rồi bảo:
- Anh Cửu, Kế gia tuy rằng hay làm việc thiện, vả lại lão gia tử Kế Bách Thiện cũng tương đối dễ nói chuyện, thế nhưng người bình thường chẳng ai dám đắc tội Kế gia cả. Kế gia dễ nói chuyện không có nghĩa là dễ bị lừa gạt đâu anh.
- Quên đi, không nói chuyện này với cậu nữa. À, sắp tới anh muốn rời khỏi Yến Kinh một thời gian, lúc quay lại có lẽ sẽ cần phải mua sắm một chút đồ đấy.
Địch Cửu lười giải thích với Tề Hưởng, hắn phải đi xem tình hình chiếc phi thuyền kia thế nào rồi, muốn sửa được phi thuyền thì cần phải bổ sung thêm một số nguyên liệu cần thiết. Ngoài ra hắn còn phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề nguồn năng lượng của phi thuyền nữa.
Tề Hưởng nhanh chóng nói:
- Anh Cửu, lần này em mang theo tin tức tốt đến cho anh đây. Các học viện võ thuật lớn trên địa cầu rất nhanh sẽ tuyển một nhóm người lên Tiên Nữ Tinh, em vừa mới học xong đao thứ nhất, sức mạnh một quyền đã đạt gần 210kg, trở thành một trong những học sinh thời gian ngắn nhất được lên lớp. Có vài người đã ngỏ ý muốn đầu tư vào em rồi.
- Tốt lắm, mấy năm nay xem ra cậu cũng có chút tích lũy nhỉ, à đúng rồi, đừng quên sử dụng các loại dược liệu hỗ trợ nhé.
Địch Cửu nghe thấy Tề Hưởng bảo trong thời gian ngắn đã học xong đao thứ nhất liền biết võ căn Tề Hưởng nhất định không kém tí nào.
- Anh Cửu à, đây không phải tin tức tốt mà em muốn nói. Mà là lúc em lên lớp luyện đao gặp được đệ nhất thiên kiều Tằng Bắc Tử.
Tề Hưởng dừng lại một chút rồi hỏi:
- Anh Cửu, có phải anh quen biết với Tằng Bắc Tử không?
- Sao anh lại phải quen biết với cô ấy?
Địch Cửu ngạc nhiên hỏi lại, hình như hắn chưa từng nghe nói qua cái tên Tằng Bắc Tử này bao giờ.
Tề Hưởng cười rộ lên đáp:
- Anh Cửu, Tằng Bắc Tử giỏi lắm đó. Không chỉ ở Yến Đại này thôi đâu, mà là so với tất cả các học viện trên thế giới thì chị ấy cũng là nhân vật số một số hai đấy. Vị sư tỷ này mới tiến vào học viện võ thuật Yến Kinh hơn một năm thôi mà đã chân chính trở thành võ giả Hoàng cấp, thiên phú không gì sánh kịp.
Địch Cửu nghe vậy cũng chẳng để ý lắm, võ giả Hoàng cấp tại đại lục Á Luân hẳn là tương đương với võ giả Hậu kỳ, tối đa cũng chỉ là võ sĩ mà thôi. Nếu hắn luyện thành thục đao thứ ba của Địch Thị Thất Đao thì sẽ mạnh hơn vị Tằng Bắc Tử gì đó nhiều.
Tằng Bắc Tử dùng thời gian hơn một năm đã có thể trở thành võ giả Hoàng cấp, tư chất đích thật không tệ, tuy vậy trình độ của cô nàng vẫn chưa khiến Địch Cửu cảm thấy đặc biệt ấn tượng gì lắm. Hắn khẳng định tư chất của mình bây giờ tốt hơn so với Tằng Bắc Tử, từ khi hắn bắt đầu tu luyện Địch Thị Thất Đao cho đến lúc luyện thành đao thứ ba cộng lại cũng bất quá chỉ mất một hai tháng mà thôi.
Điều duy nhất khiến cho Địch Cửu cảm thấy không hoàn mỹ lắm chính là mặc dù hắn đã luyện thành đao thứ ba, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu một chút gì đó.
- Anh Cửu, không phải anh muốn tìm danh ngạch để tham gia hội đấu giá sao? Có thể nhờ vả Tằng Bắc Tử lấy được đấy.
Tề Hưởng hạ thấp giọng đề nghị.
Địch Cửu nghi hoặc hỏi:
- Nếu cô ấy có thì hà cớ gì phải cho anh? Anh và cô ấy cũng chả quen biết gì, lẽ nào cậu quen với cô ấy à?
Tề Hưởng liền vội vàng giải thích:
- Em làm gì có tư cách làm quen với cô ấy, thế nhưng cô ấy rất hứng thú với đao pháp mà em đang tu luyện nên mới ngỏ lời muốn học theo. Em bảo phải chờ em hỏi ý kiến của anh cái đã.
Địch Cửu gật đầu:
- Đã như vậy thì cậu dạy cho cô ấy đi, anh chỉ muốn một suất tham gia hội đấu giá...
Địch Cửu đang nói đột nhiên dừng lại, hắn cảm giác được có người đang tiến đến gần.
Quả nhiên, một âm thanh đột ngột vang lên ngay tại cửa ra vào:
- Tôi yêu cầu anh tự mình dạy cho tôi, hơn nữa ngoại trừ cho anh một vé tham dự thì tôi còn có thể cho anh rất nhiều tiền. Nếu anh đi hai tay không đến hội đấu giá vậy thì xem như uổng công một chuyến rồi.
Người vừa nói là một thiếu nữ cao gầy có mái tóc dài bay phấp phới.
- Tằng sư tỷ.
Tề Hưởng nhanh chóng gọi một câu, tuổi tác của hắn tuy lớn hơn Tằng Bắc Tử, thế nhưng một là hắn vào học viện sau người ta, hai nữa là với sự chênh lệch trình độ như này thì gọi hai chữ “sư tỷ” cũng không tính là thiệt thòi.
- Cô là Tằng Bắc Tử ư?
Địch Cửu quan sát Tằng Bắc Tử từ đầu đến chân một phen.
So với Kế Hiểu Dung da ngâm ngâm đen, Tằng Bắc Tử vừa khéo tương phản. Chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể cảm nhận rõ ràng được da thịt Tằng Bắc Tử trắng nõn và mịn màng. Cánh tay lộ ở bên ngoài thật giống như ngó sen trắng vừa mới được rửa sạch sẽ, không mang theo nửa điểm bùn nhơ.
Dung mạo của cô nàng cũng không kém nửa phần so với Thẩm Tử Ngữ, gương mặt trái xoan, lông mi rất dài, ánh mắt sáng sủa. Tóc dài hạ xuống được một sợi dây cột tóc màu tím tùy ý bó lên, thoạt nhìn so với Thẩm Tử Ngữ càng thêm một phần nhu hòa.
Hơn nữa hô hấp của Tằng Bắc Tử liên tục kéo dài, có thể thấy được thực lực của cô nàng quả thật không hề thấp tí nào.