Địch Cửu gói kĩ hòn đá lại rồi buộc sát nó vào người, xong xuôi mới bắt đầu rảnh tay chỉnh lý đồ đạc bên trong phi thuyền.
Phi thuyền vẫn không có cách nào khởi động lại được, Địch Cửu buồn bực lấy ba lô ra, sau đó đem vài món đồ mà hắn cảm thấy có ích, hơn nữa cũng không chiếm quá nhiều diện tích, bỏ vào trong đó.
Về phần chiếc phi thuyền hỏng hóc kia, Địch Cửu rối rắm suy nghĩ một lúc lâu rồi cuối cùng đành quyết định cắt một đống bụi gai ở gần đó lấp lên để giấu đi. Bất kể tương lai có còn quay lại nơi này để mang nó đi hay không thì cái phi thuyền trước mặt đã từng làm hắn tốn rất nhiều kim tệ, nhất là những bộ phận mấu chốt đều do hắn tự mình thiết kế ra, thế nên tuyệt đối không thể để người ta tùy tiện chiếm mất được.
Địch Cửu xử lý xong những thứ này, đang lúc tìm lối ra lại nhìn thấy một người đang nằm nghiêng cách hắn có mấy bước, nhìn từ phía sau hẳn là một người đàn ông. Vốn cho là địa phương này hiếm có người xuất hiện, đột nhiên nhìn thấy một người nằm sờ sờ ra đó làm cho Địch Cửu nháy mắt hoảng sợ không thôi.
Người nọ ăn mặc khá là cổ quái, chí ít là Địch Cửu chưa từng nhìn thấy qua loại trang phục nào như vậy cả. Cách đó không xa còn có một cái túi đeo lưng lớn màu xanh da trời. Trong tay của người đàn ông bí ẩn kia còn đang nắm một gốc cây dược liệu, thoạt nhìn nếu không nhầm thì có vẻ là một đóa hoa mà Địch Cửu không biết tên.
Địch Cửu cẩn thận đi tới bên cạnh người đàn ông, thầm nghĩ chắc chắn người nọ hẳn đã chết rồi. Hắn vòng tới phía trước mặt anh ta, nhưng rồi Địch Cửu bị một phen giật thót, ba lô trong tay rớt cái phịch xuống đất, cả người hắn run lên, khóe miệng khẽ lẩm bẩm: “Lẽ nào… lẽ nào mình đã chết rồi ư?”
Một vài giây sau, Địch Cửu mới hoàn hồn lại được, hắn đã tự véo mình rất nhiều cái, khẳng định là chính mình vẫn còn sống sờ sờ ra đây. Thế nhưng chuyện trước mặt thật sự là rất dễ làm người ta hoảng loạn, bởi vì gương mặt của người đàn ông đã chết kia rất giống hắn, không phải chỉ là có nét giống thôi đâu, mà phải nói là hoàn toàn y hệt nhau.
Địch Cửu cúi người xuống, hắn tính cẩn thận lật người đàn ông này nằm ngang lại, nhưng ngay khi tay hắn vừa mới chạm tới thân thể người nọ thì cục đá màu xám tro trong ngực hắn lại nóng lên, một loại cảm giác kỳ dị xông lên đầu, không hiểu sao thẳm sâu bên trong ý thức của Địch Cửu lại xuất hiện một loại cảm ứng, ấy là người trước mặt đây có lẽ chính là kiếp trước của hắn.
Không chỉ như thế, Địch Cửu thậm chí còn có thể mơ hồ bắt lấy một phần ký ức của người nọ. Hoặc là nói, bởi vì hắn chạm vào anh ta nên ký ức không rõ kiếp trước đã nhập nhèm hiện lên một vài đoạn.
Địch Cửu tháo cục đá mang trên cổ vừa mới dùng vải bố quấn lại ban nãy rồi kiểm tra kỹ lưỡng một phen. Không chỉ giúp hắn đi qua vết nứt thời không, mà còn ngẫu nhiên chạm mặt thi thể “kiếp trước của hắn”, đã vậy khi đụng vào cỗ thi thể nọ lại còn có thể nảy sinh một vài ký ức ở kiếp trước, nếu nói đây chỉ là chuyện trùng hợp thì có đánh chết hắn cũng không tin. Địch Cửu hoài nghi chính cục đá kia đã “dẫn dắt” hắn nhìn thấy thi thể của người đàn ông này.
Thời gian nửa nén hương trôi qua, Địch Cửu mới gói cục đá xám rồi đeo lại trên cổ lần nữa. Chỉ một quãng thời gian ngắn thôi nhưng hắn thật sự đã trải qua rất nhiều chuyện: cửu tộc bị diệt, trông thấy dáng vẻ của mình ở kiếp trước, thu được cục đá màu xám, xuyên qua vết nứt thời không không giải thích được, đi tới một nơi chưa từng nghe nói đến...
Còn có việc gì bi thương và thái quá hơn nữa chứ? Đã trải qua nhiều sự tình như vậy, ngày hôm nay hắn đã không còn là Địch Cửu nhớ mãi không quên Chân Mạn trước kia nữa rồi.
Địch Cửu thở dài một hơi rồi với tay mở cái ba lô màu xanh da trời của người nọ ra.
Trong này có một vài bộ quần áo đã được giặt sạch, một phần công cụ du lịch dã ngoại cùng với một ít lương khô, nước, bản đồ, la bàn. Ngoài ra còn có một cái bóp da và mấy cuốn sách, một cái túi nút màu rám nắng.
Địch Cửu mở bóp da ra, trong đó có mấy tờ tiền Hoa Hạ. Trước đây hắn chưa từng thấy qua loại tiền giấy này, sau khi những đoạn ký ức chập chờn ban nãy vừa xẹt qua, hiện tại vừa nhìn thấy tự nhiên trong đầu lại có khái niệm mơ hồ về nó. Không chỉ có như vậy, mà những chữ nằm trên tờ tiền giấy này hắn đều hiểu được, xem ra mới rồi quả thật hắn đã nhận một phần ký ức kiếp trước của mình.
Ngoại trừ mấy tờ tiền Hoa Hạ ra, bên trong bóp da còn có vài tấm thẻ, một tấm hình, một cái chìa khóa và một tờ biên lai đã trả tiền thuê nhà. Mấy tấm thẻ đều là thẻ ngân hàng, mật mã thì dù cho Địch Cửu cố gắng thế nào cũng đều không nhớ ra được.
Ngoài ra còn có một tấm thẻ căn cước, theo đó thì người đàn ông đang nằm dưới đất kia tên gọi Địch Tử Mặc.
Địch Cửu lấy tấm hình trong ví ra xem, đó là một tấm ảnh hai người chụp chung, bên trái chính là Địch Tử Mặc hắn kiếp trước, còn bên phải là một cô gái xinh đẹp cực kỳ thanh lệ. Tấm ảnh chụp chung này dường như từng bị xé qua một lần rồi mới dùng băng dính dán lại.
Theo Địch Cửu, dung mạo cô gái này xuất sắc đến nỗi nhỉnh hơn cả Chân Mạn mà hắn từng yêu, nhưng bất kể hắn cố tìm tòi ký ức kiếp trước bao nhiêu đi chăng nữa đều vẫn không thể nhớ ra cô gái nọ là ai.
Địch Cửu rầu rĩ cất ảnh chụp vào bóp da, xem ra đời này của hắn tệ hơn kiếp trước nhiều. Kiếp trước chí ít còn có một cô gái xinh đẹp như thế làm bạn, mà đời này, hắn xuất thân là con cháu Địch gia ở nước Tề, vậy mà dù cha hắn có quyền thế lớn đến đâu cũng không thể giúp hắn có được Chân Mạn.
Địch Cửu nhét chiếc bóp da vào túi quần của mình, đừng nói đây là đồ vật của “thân thể kiếp trước” của hắn, cho dù là của người lạ thì hắn cũng chẳng lấy làm ngại ngùng gì khi cầm đâu.
Hắn lục xem nốt cái túi nút màu rám nắng, vừa mở ra hắn liền nhìn thấy ngay tờ giấy điền ba chữ to tướng: Đơn ly hôn.
Địch Cửu nhẹ nhàng thở dài, xem ra dù ở kiếp trước hay kiếp này thì có vẻ duyên phận với phụ nữ của hắn đều rất kém.
Sau khi kiểm tra xong xuôi đồ đạc của người nọ, Địch Cửu bèn đứng lên đi tìm một nơi thoạt nhìn khá tốt rồi đào một cái hố, dù sao đi nữa thì hắn cũng muốn mai táng cho thân thể kiếp trước của mình thật an ổn.
Sau khi đặt thân thể người nọ vào bên trong hố đất, Địch Cửu mới liếc mắt nhìn thấy vết thương chí mạng đã gây ra cái chết cho anh ta, có một khối đá bén nhọn dài nửa thước cắm vào bên hông Địch Tử Mặc trông cực kỳ dữ tợn. Không chỉ như thế, thi thể của Địch Tử Mặc còn gãy xương ít nhất là mấy chục cái, cùng vô số vết bầm, vết cắt ghê rợn không nỡ nhìn. Địch Cửu lia mắt nhìn ra vách đá xa xa ở phía trước, trong lòng thầm phỏng đoán những vết thương này hẳn là do anh ta bị té từ trên vách đá xuống tạo thành.
Tự mình chôn mình, nghe cực kỳ hoang đường, nhưng lại rất đỗi bi thương.
Lúc ở nước Tề, mỗi khi ai nhắc đến kiếp trước đều chỉ là một sự gửi gắm tâm linh, thế mà bây giờ chuyện tâm linh đấy lại thật sự đã phát sinh ở trên người hắn.
Địch Cửu chỉ lấy đi một bộ quần áo, số trang phục còn lại cùng với chiếc điện thoại di động đều được hắn đặt vào cái bọc lớn kia rồi bỏ vào hố sâu, chôn theo anh chàng xấu số nọ.
Xong xuôi, Địch Cửu mới cúi xuống nhặt đóa hoa mà ban nãy người đàn ông kia đã nắm chặt trong tay lên, đến tận lúc chết mà anh ta vẫn không buông tay, ắt hẳn bông hoa này có điều gì đó khá đặc biệt.
Ngay khi Địch Cửu vừa cầm đóa hoa đó lên, sắc mặt của hắn lập tức trở nên cổ quái, bởi vì lúc này hắn đã nhìn rõ được: đó là một bông hoa hồng.
Hoa hồng ở nước Tề vốn là bảo vật vô giá. Nếu Ô Minh Châu - con gái của quốc vương Ô Bá Hồ, mà có được một bông hoa hồng như vậy thì đôi mắt bị mù đã sớm có thể dùng hoa hồng điều chế để phục hồi như cũ rồi, như vậy đã không cần lấy đôi mắt của chị gái Địch Địch nhà hắn đi đổi.
Cầm đóa hoa hồng trong tay mà Địch Cửu ngây người những mấy phút đồng hồ, mãi đến khi có một cơn gió lạnh thổi qua mới làm hắn giật mình bừng tỉnh. Địch Cửu nhanh chóng đặt bông hoa quý giá này cẩn thận vào ba lô sau lưng.
Trải qua sự tình bị diệt tộc, Địch Cửu đã không còn là thiếu niên hồn nhiên như trước nữa. Hắn khẳng định cửu tộc Địch thị bị diệt không phải do cha hắn mắng Ô Bá Hồ.
Ô Bá Hồ sở dĩ muốn móc đôi mắt của Địch Địch, ngoại trừ thật lòng yêu thương Ô Minh Châu ra thì chính là cố ý làm cho cha hắn tức giận, sau đó thuận lý thành chương gán cho ông cái tội khi quân rồi mượn cớ đấy tiêu diệt Địch gia.
Nói như thế, chuyện năm người anh trai của hắn lúc trước “hy sinh” vì quốc gia xem ra đều có uẩn khúc. Rất có thể là bởi vì Địch gia nắm bảy phần quân đội nước Tề trong tay, dẫn tới việc lão già kia nghi kỵ, thế nên mới tìm cách cho người xử lý năm anh trai của hắn.
Lão già Ô Bá Hồ đó quả nhiên là độc ác tới cực điểm. “Nếu như mình đời này còn có cơ hội trở lại đại lục Á Luân, không diệt tận gốc Ô gia thì thật đúng là hổ thẹn với cửu tộc của mình rồi”, trong lòng Cửu Địch âm thầm phát thệ.
Không đúng, Khúc Tiểu Thụ nói lão già Ô Bá Hồ muốn giết cha hắn nhưng khi đấy lại chẳng có ai cầu tình, đây tuyệt đối là chuyện không thể. Dùng uy vọng của cha hắn, làm sao có thể không ai đứng ra cầu tình kia chứ? Hơn nữa lại nói, dù cha hắn có mắng Ô Bá Hồ thì tính là gì? Ô Bá Hồ dám động tới cha hắn sao? Cha hắn dù gì cũng là một Đại Vũ Sư cường giả, đã thế còn nắm phần lớn quân đội nước Tề trong tay. Nếu nói cha hắn bởi vì ngu trung (trung thành tuyệt đối với quốc gia đến mức ngu muội) mà thúc thủ chịu trói thì lại càng tuyệt đối không có khả năng.
Trừ phi...
Địch Cửu nghĩ tới đây bèn rùng mình một cái, trừ phi có người đã khống chế hết thảy những người thường xuyên qua lại cùng cha hắn, thậm chí còn chủ động chế trụ cha hắn và những người bên cạnh, hơn nữa còn không sợ hãi lực lượng sau lưng của cha...
Thế nhưng người đó là ai?
Ô Bá Hồ có bản lĩnh nhường này sao? Không, không đúng, người có đủ năng lực như vậy chỉ có thể là Vũ Vương, thế nhưng Vũ Vương sẽ làm ra những việc trời đất không dung thế ư?
Nếu như quả thật thủ phạm trốn sau màn chính là Vũ Vương, vậy thì điều này cũng nói lên rằng kẻ thù của hắn không chỉ có mỗi Ô Bá Hồ, mà kẻ tồn tại sau tấm màn kia mới càng là kẻ địch nguy hiểm.
Địch Cửu hít một hơi thật sâu, mặc kệ, dù cho kẻ thù của hắn là người đế quốc Lô Nguyên đi chăng nữa, thì chỉ cần hắn có thể trở về, hắn nhất định sẽ tính sổ từng tên từng tên một, không dung thứ cho bất kỳ kẻ nào.